Đọc truyện Đông Lạnh – Chương 72
Nàng tốn khoảng 30 phút để đọc hết chỗ tài liệu. Đây vốn là tin có được từ hôm qua nhưng thấy James có vẻ lao lực nên nàng đợi hôm nay mới xem. Gương mặt nàng ngày một biến chuyển. Cuối cùng vẫn quay lại vẻ mặt bình thản như nước trong.
Tài liệu này có tất cả chứng cứ đầy đủ. Bên trong nói ngắn gọn chính là vụ việc của Lâm. Nhiệm vụ băn đầu của nhóm Lâm là đi ngăn cản một cuộc buôn bán vũ khí. Trong đó hai thương nhân này đều có một tầm quan trọng trong hắc thương. Mà nhóm người đứng đằng sau Thịnh Tiến Tùng căn bản muốn cướp lô hàng này về. Theo như những gì báo lại chính là ngăn chặn được cuộc buôn bán này. Tuy nhiên số vũ khí tìm được ở đó và số vũ khí bị tiêu hủy căn bản không nhiều. Người báo tin cho Thịnh Tiến Tùng thì lại nói số vũ khí này vẫn còn. Cho nên tên thanh tra này liền đi tìm hiểu. Mà người sống sót rời khỏi đó duy chỉ có Lâm. Cho nên bọn chúng mới tin rằng anh ấy sẽ để lại manh mối nào đó hoặc căn bản là giả chết! Được biết hôm xảy ra vụ việc giao tranh, người của vị thanh tra này cũng ẩn nấp xung quanh. Ấy vậy thấy giao tranh nên còn cố tình rình sau, ngư ông đắc lợi. Kết quả xảy ra vụ nổ. Cũng không gọi cứu viện hay cấp cứu, cứ thế rời đi…
Vậy là nếu như bọn chúng gọi cứu viện thì sẽ không xảy ra việc thảm sát này. Nếu bọn chúng tới kiểm tra cứu giúp thì Lâm sẽ được đưa vào viện kịp thời…
“Tạch”
Cái bút chì màu đen trong tay nàng bị bẻ gãy. Hai thư kí phía trước cũng cảm thấy bầu không khí căng thẳng này. Họ không dám hít thở mạnh.
Nàng buông tay nhìn cái bút chì. Lại nhớ tới Thịnh Tiến Tùng đã làm những việc gì. “Cá chết lưới rách với tôi?”
– Chúng ta sẽ cùng tới gặp hắn. Hai người đừng vội nói ra thân phận của tôi._ Nàng gập tài liệu đứng dậy.
– Vâng_ Hai thư kí đồng thanh nói.
Nàng bước ra ngoài trước, hai người thu dọn tài liệu theo sau. Phía ngoài người cũng đã rút dần. Nghe chừng kiểm tra cũng gần xong. Một người đàn ông nhìn giống kẻ lãnh đạo đứng đó. Thấy nàng cùng hai thư kí đi ra thì trực có gì đó muốn nói.
– Có chuyện gì?_ James hỏi ông ta.
– Có nội gián._ Ông ta nói nho nhỏ.
Khuân mặt James bất giác cau lại nhìn sang nàng. Nàng vẻ mặt giống như “Có là đúng rồi, còn tưởng các người kém cỏi không tra ra cái gì…”
– Làm thế nào sếp?_ Sarah hỏi.
– Theo nguyên tắc của tôi, giết gián gầy thực sự không đã tay, giết một con cũng thế. _ Nàng nói xong liền bước đi.
Người đàn ông kia ngẩn ra nhìn theo bóng lưng họ. Mãi một lúc sau mới gật gật đầu. Đúng thế…
Ba người nhanh chóng di chuyển tới nơi thẩm tra. Khu này vô cùng đáng sợ đối với tội phạm. Tuy nhiên không phải tội phạm nào cũng có thể đến chỗ này thẩm tra được đâu. Khung cảnh trang trí vô cùng nho nhã, có cái khí thế công bằng ngang nhiên giống như vốn dĩ nó phải thế vậy. Nàng vừa bước hết một loạt bậc thang hơn chục bậc. Nhìn thấy cái cửa lớn thì trong đầu bỗng giác có chút hoa mắt.
– Sếp không sao chứ?_ Sarah hỏi nàng.
Nàng ổn định một lúc sau đó xua tay, tiếp tục bước vào trong. Vừa vào cửa đã nhìn thấy một thân ảnh thân quen. Người này đi từ trong ra, vừa nhìn thấy nàng thì nụ cười lập tức xuất hiện trên môi. Đôi mắt ma mị hơi híp lại, chân cũng bước nhanh lại chỗ nàng.
– Cục cưng._ Anh ta đứng trước mặt nàng.
Nàng:…_ Lại bị đổi chức vụ rồi sao?
– Có duyên quá đi._ Anh ta đưa tay xoa đầu nàng, mặc kệ hai người đi đằng sau nàng đang nhìn chằm chằm. Mấy người phía trong tòa nhà cũng như dừng mọi hoạt động nhìn sang nàng.
– Anh có thể nghiêm túc chút không?_ Nàng gạt tay Tú xuống.
– Rồi rồi, em đi đâu thế? Làm chuyện xấu bị bắt sao?_ Đấy rõ là nhận nghiêm túc xong cái miệng luôn thay đổi.
– Biến về nơi sản xuất đi. Bây giờ em đang có việc gấp. _ Nàng hơi cau mày lại nhìn người đàn ông này.
– À, Thịnh Tiến Tùng chứ gì? Em nổi tiếng quá…
– Tú…
Hắn ta còn định nói gì nữa thì có người gọi tên hắn, giọng nói vô cùng dịu dàng. Mọi người nhìn sang thì là một cô gái mặc đồ công sở. Nàng nhìn người này có chút quen thuộc nhưng tạm thời vẫn chưa nghĩ ra là ai…
Tú nhìn vẻ mặt suy nghĩ của nàng liền tưởng nàng hiểu lầm.
– Này, cục cưng không được nghĩ linh tinh đâu đấy. Đây là em họ, em họ, em họ đấy.Anh đi đã…_ Điều quan trọng nhắc tới ba lần. Anh ta đưa tay xoa đầu nàng lần nữa rồi rời đi cùng cô gái kia.
Nàng như trút được gánh nặng, tiếp tục bước đi về phía trước. Sarah tỉnh táo lại thì làm thủ tục rồi dẫn nàng về phía phòng thẩm tra của Thịnh Tiến Tùng. Đứng ở căn phòng nhỏ quan sát phía trong. Có đầy đủ thiết bị, phía trước là màn kính lớn nhìn vào phòng thẩm vấn. Ở đó, chỉ có một chiếc bàn, bốn cái ghế. Thịnh Tiến tùng ngồi đối mặt với phòng nhỏ này, tay bị còng. Bốn góc phòng có bốn bảo vệ nghiêm trang đứng đó không biểu cảm. Có vài vị thẩm tra đứng trong phòng nhỏ bên này đang nghiên cứu…
– Đây là người phụ trách thẩm vấn…_ James giới thiệu từng người một cho nàng. Đây là lần đầu tiên nàng phải đến chỗ này.
Sau khi làm quen sơ sơ xong nàng dặn dò thư kí vài câu. Lại chẳng để ý ánh mắt coi thường của mấy vị kia. TRong mắt họ, nàng chỉ là một cô sinh viên bé nhỏ, có lẽ được người quen hoặc chạy tiền nong nên mới đi lên vị trí tối cao này…
“Cạch”
Cửa phòng mở ra. Nàng bước vào trong, nhiệt độ trong này có lạnh hơn bên phòng nhỏ kia. Có lẽ để tạo khí thế áp lực… Thịnh Tiến Tùng đưa mắt nhìn nàng ta đầy bất ngờ, sau đó lại chuyển hóa có chút vui mừng. Nàng đối diện với ánh mắt ấy thì nhếch lên một nụ cười kiêu ngạo, ánh mắt xem thường.
“Anh sẽ phải hối hận vì tất cả những chuyện này!”