Đọc truyện Đông Lạnh – Chương 33
Cô không muốn mọi người biết chuyện của mình liền bước ra ngoài đóng cửa phòng. Giữa trưa, hành lang, sân trường vắng tanh. Hai người đứng đó, nhìn nhau.
– Lâu rồi không gặp!_ Nó lên tiếng phá vỡ sự im lặng.
– Em sống tốt chứ?_ Cậu lên tiếng.
– Ăn được, ngủ được thì là tốt đúng không?_ Khóe miệng nó hơi nhếch lên.
– Không ngờ em cũng học ở đây…_ Cậu cũng hơi mỉm cười nhìn cô.
“… Lẽ nào anh không nhớ chuyện ngày xưa ta đã nói? Anh nói đây là ước mơ của anh, còn em nói em ko có ước mơ nào cả, nên sẽ theo trường của anh. Anh còn nói sẽ đợi em mà, sẽ cùng em đi học mà…”
Bỗng chốc đoạn kí ức ấy hiện về như thước phim quay chậm, đôi mắt cô long lanh nhìn đi chỗ khác.
– Ừm… trường này cũng tốt…_ Giọng cô khàn khàn.
Cậu ta im lặng, không biết nên nói gì.
Rồi lại là cô mở đường cho cậu ta.
– Anh tìm thầy chủ nhiệm có việc gì?_ Cô hắng giọng rồi hỏi.
– À… Nhờ em đưa kế hoạch này cho thầy chủ nhiệm hộ anh. Đây là kế hoạch tổ chức 20/11 của khoa mình. _ Cậu đưa cho cô một kẹp giấy màu xanh dương đậm.
Cô nhận lấy nhìn từng chữ trên đó, nhìn tên anh trên đó… Quá rõ ràng. Võ Đông Lâm!
– Chút nữa thầy tới em sẽ đưa cho thầy, anh…có lời nào muốn chuyển ko?_ Cô hỏi.
– Ừm, không có. Đến lúc anh gọi điện cho thầy cũng được…
– Vậy em vào trước, khóa em đang bận…
Cô vừa định quay người bước đi thì có một bàn tay giữ lấy vai cô. Cô ngước mắt lên nhìn. Anh có gì đó muốn nói.
– Có phải…có phải mấy tháng trước, chính là em va vào anh ở sân trường không? _ Cậu quyết định hỏi.
Cô nhìn chàng trai ấy, những đường nét giác quan đã rõ ràng, chững chạc, không còn là cậu thiếu niên năm ấy, nhưng vẫn nhận ra mình.
– Anh…anh nhận ra…em sao?_ Cô nhẹ nhàng nhìn anh hỏi.
– Phải, ánh mắt, đôi tay của em vẫn thế…cả chiếc nơ nữa. Nhưng em… khác xưa rồi!_ Đôi mắt cậu long lanh nhìn cô, như nhìn xuyên về quá khứ, về cô của năm đó…
– Đúng, là em…_ Cô nhìn xuống, không dám nhìn vào mắt anh
-…_ Cậu có chút bật cười. Hóa ra là cô nhận ra anh, chỉ là không muốn gặp anh. Hóa ra cô hận anh đến thế.
– Vậy em vào đây!_ Cô nói rồi rời đi luôn.
Bàn tay của cậu trên vai cô trượt xuống vào khoảng không vô thức. Đôi mắt anh vẫn dõi theo cô, tới tận khi cô ngồi xuống. Mãi một lúc sau nhận được điện thoại, anh mới rời đi.
…
Cô ngồi trong phòng, tay đánh máy. ĐƯợc 30 phút sau thì dừng lại, từng giọt nước mắt rơi xuống bàn phím máy tính. Cô mím môi để không gây ra tiếng động.
“4 năm trước em đợi anh, em tìm anh nhưng không thấy. Người ta khuyên em nên bỏ đi cái cũ thì mới gọi là quá khứ, nhưng em lại một mực bắt lấy cái nhớ nhung từ một mình em ấy. Đến nay, khi em có một cuộc sống mới, những mối quan hệ mới thì anh lại tự xuất hiện trước mặt em. Hỏi em một câu sống tốt không? Nếu là anh thì sao? Có tốt không? Anh nhìn thấy em rõ ràng mà vẫn hỏi được một câu “Em là Uyển Nhi???” Là em khác xưa hay anh thay đổi? “
Thầy chủ nhiệm khoa tới, lại hỏi nó. NÓ tự gạt nước mắt, đứng dậy đưa tài liệu cho thầy.
– Đây là tài liệu của phó hội khóa trên của khoa gửi thầy. _ Nó nói.
Thầy nhận lấy gật gù.
– Nhanh đấy, Cảm ơn em. Ấy…mặt mũi làm sao thế kia?_ thầy nhìn nó lo lắng hỏi.
– Em có chút mệt. Thầy cho em về trước đc không ạ! _ Nó cầm lấy cái cặp sách.
– ĐƯợc, cứ về đi, sức khỏe quan trọng._ Thầy liền gật đầu.
– Xin lỗi mọi người._ Nó hơi cúi người rồi rời khỏi phòng.
Ai mà biết được trong lúc cúi đầu ấy, nước mắt nó đã một lần nữa tuôn trào. Vừa bước chân xuống sân trường, sấm chớp trên chơi từ đâu kéo tới, vang lên dõng dạc. Nó vừa nấc vừa giật mình ngước lên nhìn trời.
Thế rồi từng giọt mưa từ trên trời rơi xuống, rơi trên khuân mặt cô. Cô chạy nhanh ra khỏi khuân viên trường, nước mắt hòa cùng vị lạnh của từng giọt mưa. Phía bên này cách khoảng 100m, một chàng trai đứng trên hành lanh nhìn theo từng bước chân của cô, cứ đứng nhìn thế tới bất lực…
Ra ngoài đường mưa to dần, xe cộ hối hả, cô đi chậm lại, nịt đứt, mái tóc xõa xuống lòa xòa. Nước mắt vẫn tràn ra một cách vô thức.
“Em không khóc vì anh đâu. Em không khóc bởi một người không tin tưởng em. Em sẽ không khóc về một người không nhận ra em. Em càng không khóc vì một người con trai đã để em đơn phương 4 năm liền. Em khóc chỉ là vì em thương em, em thương bản thân em. Vì em đã ngu ngốc ôm một bó hồng có gai. Vì em đã từ chối bao nhiêu người chỉ để đợi một người. Vì em đã đóng cửa trái tim mình bao lâu chỉ đợi anh đến gõ cửa. Thế mà nhìn anh kìa, có chút nào thực sự hiểu những gì em trải qua. Không khó khăn nhưng rất đau lòng!”
Đoạn đường ngắn ngủi mọi khi nay sao đi hoài chưa thấy đích. Cô cố gắng động viên mình bước thêm vài bước nữa sẽ về tới nhà. Nhưng trời trưa đã bị cơn mưa làm cho u ám. Cô cũng từ đó mà kiệt sức ngồi thụp xuống ôm lấy đầu gối mà khóc nức nở. Tiếng mưa át đi tiếng khóc. Cơn mưa quấn đi người đi đường. ĐƯờng phố như vắng vẻ hơn.
Cô cảm thấy chiếc áo lên mỏng của mình ướt đẫm và tê lạnh. Mái tóc bết lại, mưa vẫn đang xối xuống. Nhưng không làm cho cô ngừng khóc. 5… 10… phút. Cô nghe thấy tiếng mưa, nghe thấy tiếng sấm, nhưng không cảm nhận được những giọt nước lạnh lẽo rơi lên lưng mình, lên đầu mình nữa. Cô ngẩng đầu dậy, một thân mình chắn trước mặt cô. Đầu tiên là đôi giày bóng rổ loại chính hãng màu xám. Phía trên là cái quần bò sắn gấu màu đen, bị bắn bẩn bởi nước mưa, bụi bặm. Phía trên là chiếc áo sơ mi màu đen,với những chiếc cúc áo xinh xắn màu trắng. Và rồi khuân mặt ấy, đôi mắt lạnh lùng ấy. Anh ta cầm chiếc ô màu trắng trong, nhìn rõ từng hạt mưa vẫn đang rơi xuống. Anh ta kiên nhẫn nhìn cô.
1, 2, 3…5 phút sau, anh ta cúi xuống kéo cô dậy một cách nhanh chóng. Cô đứng dậy nhưng không vững, cơn chóng mặt nhanh chóng ập đến. QUần áo trên người nặng trĩu, hình ảnh xung quanh mờ nhạt dần, cô ngã xuống một vòng tay. Anh đã làm rơi ô để đỡ cô. Cặp lông mày khẽ cau lại nhìn khuân mặt trắng bệnh đang nhắm nghiền kia. Anh bề cô lên một chiếc ô tô gần đó. Hai người rời đi nhanh chóng.