Đọc truyện Đông Lạnh – Chương 20
Đám bạn học của nó thoáng nhìn nhau hiểu vấn đề liền bật cười.
– Chị không sao chứ?_ Một đứa trẻ lên tiếng hỏi han nó.
-…_ Nó lắc đầu, đã đứng thẳng dậy.
– Em thay mặt bạn ấy xin lỗi chị_ Đứa còn lại nói.
– Không sao. Đừng đánh nhau nữa là được rồi._ Nó cười nói.
– Vâng_ Hai đứa kia cùng nhau lên tiếng đồng ý.
Nó tiếp tục bước đi, đám bạn cũng nhanh chóng lấy xe rời đi. Thế nào có Hưng và Tuấn đứng lại nhìn hai thằng nhỏ và đám học sinh kia.
– Hai đứa mày thích chị đấy thế cơ à?_ Tuấn hỏi.
– Em nhìn còn thấy thích _ Một bé gái miệng lẩm bẩm.
Tuấn và Hưng bất lực nhìn nhau: Lớp trưởng của họ ngày càng xinh đẹp, tới nỗi bẻ cong cả bé gái rồi sao?
– CHị đấy không thích mấy đứa đâu. Không cần nhìn chằm chằm như thế_ Hưng thốt lên một câu rồi cùng Tuấn rời đi.
Cả đám lại duy chuyển tới một cái khu nghỉ dưỡng 5 sao ở cách đó khoảng 4km. Đã đặt bàn ăn rồi. Mỗi bàn 8 người. Họ vừa ăn vừa rôm rả chuyện trò. Lâu lâu lại có vài người đứng lên thay nhau mời rượu.
– Lần này họp lớp không được đông đủ lắm…_ Linh nói.
– Rất bình thường_ Nó vừa đặt đũa xuống vừa nói an ủi.
– Không biết bao giờ mới được họp lớp lại…_ Lại tới Hồng thở dài.
– Tao chả hiểu chúng mày mong gì cái ngày họp lớp_ Đạt nói một câu liền bị cả đám lườm.
– Nếu muốn thì tháng sau họp lớp tiểu học._ Nó vừa nói vừa cười đểu.
– Nhi bị điên à?_ Thảo liền nói.
– chúng mày mong họp lớp lắm mà._ Nó nói.
Cuối cùng vẫn phải chuyển đề tài vì không nói lại nổi nó.
– Nhi, uống thi với tao không?_ Tuấn cầm chén rượu lên nhìn nó.
– Thắng thì thế nào?_ Nhi hỏi.
– Mẹ tao mở cửa hàng ăn vặt. Nếu mày thắng có thể tới ăn miễn phí 1 năm._ Tuấn tự tin nói.
Cả lũ nghe thế thích thú reo hò. Nhi chấp nhận lời thách đấu. Họ chuyển sang một cái bàn trống. Trên bàn có hơn 60 chén rượu trắng loại mạnh. Hai người bắt đầu uống trong tiếng reo hò cổ vũ xung quanh. Vài người đưa mắt lo lắng nhìn theo từng chén rượu cạn đặt xuống.
Nó vốn dĩ chỉ ăn chưa hề uống nên mới đầu uống rất từ tốn do rát họng. Còn Tuấn lúc nãy cũng đã uống trước rồi nên quen rượu, uống rất mướt. Moi người nhìn vào đều tưởng Tuấn thắng. Thế rồi khi rượu trên bàn đã hết. Tuấn thì nhăn mặt trống cằm nhìn nó vừa kêu người rót thêm rượu. Rồi lại từ tốn uống tiếp. Rất nhẹ nhàng số chén nó uống đã nhiều hơn số chén của Tuấn. Cuối cùng Tuấn cũng đạp bàn chịu thua.
Nó thở hắt ra đầy nhẹ nhóm. Nếu uống thêm hai chén nữa, nó cũng gục mất.
– Tại hạ bái phục tửu lượng của ngài. _ Tuấn thành kình cúi đầu cười cười nói, giọng đã ngấm men rượu.
– Sao đợt trước mày nói là uống rất kém?_ Hồng ngạc nhiên hỏi.
– Thỉnh thoảng rảnh tao thường uống để ngủ cho ngon _ Nó đáp.
– Lần sau đừng uống nhiều như thế_ Hưng lên tiếng nhắc nhở.
Nó lại đưa mắt nhìn khiêu khích.
Một lúc sau trao đổi địa chỉ liên lạc tìm kiếm các thứ nó gửi tin nhắn địa chỉ cho anh mình. Cũng không phải trâu bò nên một lúc sau nó phải uống một vài thứ nước để hòa loãng rượu trong dạ dày, còn phải vô nhà vệ sinh mấy lần. Trong lúc bàn bè tán dương về tài năng uống rượu của mình, nó đã ngấm men say, buột miệng nói một câu: Mai kia có thất nghiệp thì vẫn còn nghề phụ đi tiếp rượu. Cũng may cả đám chỉ coi đó là một câu nói bừa. (:v)
Ở khu nghĩ dưỡng nghỉ ngơi hơn tiếng nó đã tỉnh rượu, chỉ thoáng đau đầu. Tạm biệt mọi người rồi nhanh chóng rời đi khi anh nó đến đón. Nhìn thấy thằng anh nó sơ mi trắng quần đen đeo kình đứng bên ô tô thì mấy con hám zai lớp nó lại bắt đầu sáng mắt lên.
– Ôi, nhìn anh Nhi cứ kiểu gì ấy….
– Lãng tử chứ sao nữa…
– Không, là thư sinh mới đúng…
– Nhìn làn da của anh ấy kia, còn trắng hơn cả tao, lại còn cao nữa chứ….
– Thật không ngờ anh mày tốt thế, còn cho mày đi cùng, chả bù cho anh tao…
…
Nhi:….
Mãi 15 phút sau nó mới dứt ra khỏi lũ đỉa kia rồi lên xe. Đám bạn nữ kia không những không chào nó mà lại lớn tiếng chào anh nó. Thật không hiểu nổi là bạn của nó hay bạn của anh nó nữa.
Vừa vào trong xe, anh nó đã thay ngay cái vẻ mặt lãnh đạm lườm nó.
– Em uống rượu đấy à?
– Mũi thính thế._ Nó cười trừ.
– Uống ít thôi. Anh mày là con trai phải giao tiếp nhiều cũng không uống nhiều bằng số rượu trong người mày đâu đấy_ Anh nó lạnh lùng nhìn nó qua gương hậu.
– Rồi, nghe anh trai cả.
Cả quãng đường thằng anh nó đeo tai nghe, nghe nhạc. Còn nó nằm ở ghế sau ngủ tít mít, chả biết trời đất là gì, có người gọi nhỡ cũng không hay. Đến nhà, anh nó gọi nó dậy, đưa cho nó hai tờ 500.
– Ăn gì thì mua. _ Anh nó nói.
– Nhầm rồi. “Mặc gì thì mua” chứ _ Nó chưa lấy tiền mà nói lại.
Anh nó nghe hiểu ngay ý vòi tiền. Nghĩ lại mình chả quan tâm đến nó bao lâu mà nó thì cứ thấy gì đẹp liền mua cho mình, sinh nhật mình cũng tặng quà. Thế là lại lấy thêm hai tờ 500 nữa đưa cho nó, mặc dù trong lòng vô cùng tiếc tiền. Nó thấy thế mới cười hỳ hỳ nhận tiền.
– Haha, anh trai đp trai quá_ nó nịnh hót một câu.
– À, bố mẹ bảo chuyển tiền vào thẻ rồi đấy._ Trước khi rời đi anh cậu dặn nó một câu _ Có rảnh qua chỗ anh, a cho đi chơi.
– Vâng_ Nó gật đầu_ Bye bye.
Nhìn anh nó đi hẳn rồi, nó mới vào nhà.
“Ngôi nhà thân yêu, chị về rồi đây!”