Đông Lạnh

Chương 16


Đọc truyện Đông Lạnh – Chương 16

Khoảng hơn 5h chiều nó cùng bố mẹ và anh trai trở về nhà. Nó cũng chẳng mệt mỏi gì nhiều, ăn cơm tắm rửa xong liền nằm lì trên giường nghịch máy tính. LÁt sau có tiếng gõ cửa phòng.

– Ai đấy?_ Nó hỏi.

mẹ nó mở cửa bước vào.

– Mai trường mẹ có đoàn từ thiện quyên góp tới thu thập vài thứ đồ có thể dùng được. Con xem có sách giáo khoa hay quần áo thì xếp ra cho mẹ, mai mẹ mang đi.

– Vâng_ Nó cũng chẳng thấy gì là lạ.

Mẹ rời đi, nhìn cái màn hình laptop tầm 5 phút rồi nó đóng lại, bật khỏi giường bắt đầu xem từ tủ đựng quần áo cũ. Có vài bộ đồ rất cute nó cứ lưu luyến mãi định giữ lại nghĩ thế nào lại thôi không để lại nữa. Khoảng hơn tiếng sau nó đã sắp được 1 túi to quần áo rồi. CŨng trách hồi trước nó mua nhiều quần áo quá, có bộ chỉ mặc hai ba lần, về sau lại mua bộ mới cũng không sờ tới nên quần áo rất mới. Mẹ nó thường hay trách nó việc này, nó lại thường đáp lại đúng 1 câu:”Làm gì có cái gì gọi là đủ!”

Nó lại đi tới tủ sách, thấy toàn sách cấp 3. Cuối cũng nghĩ mãi mới nhớ ra là đều cất vào thùng đặt dưới gầm giường. CÒn tự thưởng cho mình một lời khen trí nhớ tốt khi phát hiện có rất nhiều thùng dưới gầm giường. Nó chủ yếu sắp ra toàn sách của tiểu học và lớp 6, 7.

Khi đã được hai túi lớn nó định dừng nhưng lại thấy một cái hộp nhỏ hơn những hộp kia, nhất thời chưa nhớ ra là gì. Liền tò mò lôi ra….

Thổi lớp bụi phía trên chiếc hộp màu đỏ trắng có vẽ hoa mai, mắt nhìn theo dòng chữ thanh mảnh ghi trên tờ giấy trắng trên hộp:”Đồ của Nhi, không phận sự, không mở!”


-Vớ vẩn!

Nó thoáng lẩm bẩm rồi đánh liều mở ra. Bên trong có 3 cuốn sổ và một chiếc hộp nhỏ hơn màu đỏ nửa. Nó tiếp tục mở chiếc hộp ra. Bên trong có rất nhiều loại vòng tay, tầm 8 cái vòng. Còn có một con thỏ sứ màu cam xinh xắn và chiếc trâm cài tóc có hình con công.

“Những thứ này là của mình. Những chiếc vòng tay đó đều là quà mỗi lần đám bạn cấp hai đi chùa mua về cho mình. Con thỏ kia là quà đi du lịch của thằng bạn thân 9 năm trời. Còn chiếc trâm kia, chẳng phải là món quà kỉ niệm du lịch ở HCM năm lớp 8 sao? Mọi thứ thật thân thuộc….”

NHi đặt chiếc hộp đó xuống đất cầm quyển sổ màu đen lên. Cảm giác cũng quen thuộc lắm. Nó từ từ giở từng trang một…

“(trang 1)

Họ và tên: Kiều Uyển Nhi

(T2)

Thứ hai: tiết 1 – môn ngữ văn:

– Ngọc Anh ăn quà trong lớp.

Tiết – Toán:

– Đạt ra khỏi chỗ, Minh quên đồ dùng học tập.

(T3)

Thứ 4: Tiết 4- môn lịch sử:

– Một số bạn nữ ngủ trong lớp.


Tiết 5 – môn hóa:

– Các bạn nam vào lớp muộn.

– Hồng trêu thầy…

(T25)

Thứ 7 – Tiết 1 Thể dục:

– T, H, A,…quên giày.

– Tuấn said: chuồng lợn cao ba mét!!! (?)

Tiết 4 – GDCD:

– Linh said: mất bút!!!

….


Cả quyển đều là ghi tội, tội và tội. Thế những quyển kia???

Lại cầm tiếp quyển sổ thứ 2 màu đỏ lên. Không hề lưỡng lự mở ra. Mấy trang đầu đều là nói về bản thân. Đến khoảng trang thứ 10 trở đi thì cứ 3 trang lại là nét bút của một người.

“Tớ tên là Tuấn, bạn của cậu 9 năm. Mà thôi, mày tao cho dễ, thân thiện hơn cậu tớ mà. Mà tao vẫn rất là bức xúc mày. Tại mày chỉ suốt ngày bắt tao học rồi nạt tao làm bài tập, có tý tội liền đè đầu cưỡi cổ, phạt tao các thứ các thứ. Nhiều lúc tức quá thật sự không thể nói chuyện với mày nổi. Tuy vậy mày nhìn mặt tao thế cũng không thèm nói gì. Cuối cùng vẫn là tao nổi hứng trêu mày trước. Cũng tại quen trêu mày rồi,… Có gì thì mày bỏ qua cho tao nhá. Những năm tháng quá vẫn phải cảm ơn mày, nếu không tao chưa chắc đã tốt nghiệp nổi lớp 9, chưa chắc đã được nổi một điểm 8 môn văn. Cả những lúc tao xảy ra chuyện cũng đều là mày giúp, mày rất tốt. Tốt hơn cả chính là mày không bóp ngực tao như mấy đứa con gái cùng lớp, nhắc chuyện này lại xấu hổ, thôi nói chuyện khác. À, tao cũng chả nhớ mày kêu tao viết cái gì nữa nên chỉ biết viết nhăng viết cuội thôi. XIn lỗi ha…”

“Hồng ham học là cái tên mày đặt cho tao, tao thấy nó rất kì, mong là từ nay có gặp lại mày đừng gọi tao như thế. Cũng cảm ơn mày về những ngày tháng qua đã giúp đỡ tao nhiều thứ. Tuy nhiên có một việc tao cứ bức xúc mãi. CHính là đứa nào ở trong lớp cũng từng bị mày ghi tên qua. Tao cũng thế. Tao còn nhớ cái hôm học hóa ấy. Rõ là tại thầy vào nhầm tiết chứ rồi tao mới trêu chứ có phải tao cố tình đâu. Chúng nó cũng nói mà tại sao mày chỉ ghi tên tao hại tao bị cô phạt giặt rẻ lau bảng 1 tháng. Mày có biết nước mùa đông rất lạnh không? Có biết là tao phải giặt bao nhiêu nước thì cái rẻ rách nát ấy mới sạch không? Thế mà lúc mày đến còn xăm soi từng ô kẻ chỉ tao lau bẩn. Tao thực sự tức đến không nói nổi mà…..”

Đọc mấy đứa ở đầu tiêu biểu, mà biểu cảm của Nhi cứ lúc tăng lúc giảm, có lúc mặt đen thui như cái đít xong. Khoảng 5 đứa thấy trách nhiều quá liền không đọc nữa. Cô bất giác tức giận với bản thân tại sao lại quên đi những khoảnh khắc ấy…

Cuối cùng cũng đặt quyển sổ màu đỏ xuống, nhấc chiếc sổ nhỏ nhất, đẹp mắt nhất ra. Nó là bìa cứng nền xanh da trời, có hoa lá trang trí, bên trên có ghi hai chữ Daily, phía đáy có trang trí vải ren trắng, bên trong là giấy vàng.

“Đây là cuốn sổ của Uyển Nhi, nếu bạn được cho phép đọc nó thì bản hẳn rất quan trọng…”

Nó không tin vào mắt mình những dòng chữ trong đó, nội dung sau đó… Tất cả càng đọc, càng nhòa đi…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.