Đọc truyện Đông Lạnh – Chương 110: Ngoại truyện 1
Hôm nay thời tiết không nắng nữa, trời râm, gió nhẹ nhàng thì thầm. Mọi thứ đều tốt đẹp.
Tôi đứng trên bệ cao, dưới mái đình lớn cổ kính. Phía dưới này rừng núi xanh thẳm, sương sa ảm đạm. Phía xa xa kia là nhà thôn quê, vựa lúa lớn nhỏ… Một cảnh quê hương thuần túy đầy đẹp xinh.
Không khí Tĩnh Lâm thật dễ chịu. Trong đó quyển cả khí lạnh của mùa đông. Hít vào một cái thật sâu, hơi lạnh trôi xuống thật dài…
Lại chậm rãi một đường đi lát đá. Hai bên hoa thơm nở xinh xắn…
Tôi dừng lại trước tượng phật to lớn. Tượng quan âm bồ tát, ngồi trên đài sen. Mà tôi so với tượng này chỉ cao tới cánh hoa. Phía trước tượng nhìn xuống đất nước. Đằng trước đó có đặt một lư hương to bằng đồng.
Mùi hương thoang thoảng khuếch đại theo hướng gió. Tôi bình thản thắp một nén nhang, cắm vào lư. Rồi bình thản lùi lại một đoạn so với lư hương. Quỳ gối xuống nền đá bám bụi màu tro xám.
Xung quanh vài ba người nhìn tôi đầy khác lạ, sau đó lại bình thản như ngộ ra một đạo lý. Họ không để ý tới tôi nữa.
Chắp tay lại ngay ngắn trước ngực. Tôi nhắm mắt lại nguyện cầu…
“Con tên là Kiều Uyển Nhi… Khoảng tám năm trước con từng tới đây. Cùng thắp một nén nhang ước nguyện. Nay con quỳ hai gối bằng tắp, chân thành hơn cả lần đầu tiên con tới…Con không biết người có nghe thấy không… Càng không biết nguyện cầu của còn có thành thực. Nhưng con vẫn chân thành nguyện ước điều này…”
“Kiếp này Cao Yên Quân cùng con âm dương cách biệt… Con không can tâm. Nguyện ước của con chỉ có một, chính là kiếp sau có thể kết làm đôi đi đến tận cùng trời đất cùng anh ấy. Sống trọn nửa đời sau coi như bù lại nửa đời kiếp này….”
“Lần này con không lấy sức khỏe của mình đánh đổi với ông trời, với người nữa. Lần này con nguyện dùng tính mạng hiện tại đổi lấy lần sau ấy… Dù kiếp này con có chết thế nào, cũng đều không oán trách Thiên địa Thánh nhân…”
“Cái con cần, là tình yêu cùng Yên Quân…”
Lời nguyện cầu trong tâm dừng lại, tôi… một hàng nước mắt lặng lẽ chạy dài trên gương mặt. Nước mắt nóng hổi…chạy trên khuân mặt lạnh ngắt…
Lạy ba lần, tôi đứng dậy, gạt giọt nước mắt. Phủi đi vết hằn bụi trên đầu gối nhẹ nhàng. Lại một bộ dạng chưa có chuyện gì rời đi nơi khác.
Phàm là nơi năm đó tôi từng ước cầu, tôi đều làm thế…
Giá mà trên tôi tin vào việc mình bị bỏ bùa, có phải hay chăng tình yêu này không đậm sâu đến thế?
……..
Những ngày này ở nhà, mọi chuyện trôi qua thật bình thản, lặng yên. Cứ như vẻ vốn có của nó vậy. Trời nắng, tôi đưa tay đón nắng từ cửa sổ. Trời mưa, tôi lẳng lặng nhìn từng giọt mưa lăn trên cửa sổ bằng kính.
Một ngày rồi một ngày, chỉ ăn, chỉ ngủ, chuyện công việc cứ kệ bọn họ quản lý, tôi thực không muốn nghe điện thoại nữa. Chưa bao giờ tôi cảm thấy lười như thế. Không, không phải là lười, mà là cảm giác chờ chết.
Hàng ngày ăn uống no đủ là vì muốn Yên Quân lo lắng. Hàng ngày tắm rửa sạch sẽ là vì không muốn gặp Yên Quân trong bộ dáng bẩn thỉu. Hàng ngày như thế cười nói đáp lại mọi người dịu dàng là vì không muốn mất xinh trước mặt Yên Quân…
Cũng từ ngày hôm đó, tôi không khóc nữa… không khó tính nữa. Buông thả bản thân, dạo quanh những nơi xinh đẹp – ước muốn của Yên Quân. Nhưng tôi không thấy hạnh phúc…
Trước khi đi ngủ, tôi lại dành cả tiếng đồng hồ, miên man nghĩ về chuyện cũ. Càng nghĩ lại càng cảm thấy trí nhớ của mình thật tốt. Mọi chuyện hiện lại trong đầu chẳng thiếu gì. Giống như mới vừa xảy ra thôi. Tiếng “Uyển Nhi” anh ấy gọi tôi cũng thế. Còn nguyên hơi ấm và sự dịu dàng. Ánh mắt anh ấy nhìn tôi cũng vậy, nhu tình một lượt ngọt ngào làm sao… Bàn tay của anh ấy nữa… nắm lấy tay tôi giữa mùa đông lạnh, tay tôi vốn lạnh băng vậy mà được anh ấy ủ ấm. Vừa mới nghĩ thôi, liền cảm thấy lòng bàn tay mới ấm áp thế nào. Nhưng mà hai tay chạm vào nhau lại khác… Lạnh, ngoài lạnh và lạnh, không có gì.
Tất cả đều là tôi tự huyễn hoặc bản thân. Là tôi tự lừa dối mình… Sự thật như thế mới đau đớn biết nhường nào. Nhưng dẫu cho biết rằng nghĩ đến chuyện cũ sẽ rất đau lòng. Có những chuyện lần đầu khiến mình bị đau nhưng vạn lần sau vẫn khiến mình đau như lần đầu…
……
Anh có biết em yêu anh nhiều đến nhường nào không?
Không phải chỉ đơn thuần là bằng cả sinh mạng và trí tuệ… Không phải là cái kiểu anh bước một bước thì em sẽ bước chín mươi chín bước còn lại… Không phải anh là sunshine, là ánh nắng của đời em… Không phải là hối hận không yêu anh từ cái nhìn đầu tiên…Cũng không phải là kiểu nể tình năm tháng mà yêu anh…Càng không phải là bày tỏ với anh bằng những lời hứa hẹn ngọt ngào lãng mạn…
Mà bằng một loại hành động hiện thực!
Mặc kệ cho anh có ở đó nhìn thấy em, hay cho là anh không còn nhớ em là ai nữa. Thì em cũng sẽ không để mình rơi vào tình ái một lần nữa. Bởi vì em đã ở trong vòng tình ái đó rồi. Là tình của anh! Nếu ngày mai không có anh cùng ái tình cũng không sao. Vì em cũng có một chuyện tình ngày xưa ngọt ngào.
Em có thể sống trong đó. Mặc cho em ở hiện tại rất rất đau…Nhưng mà em lại nhìn thấy được anh hạnh phúc như thế nào…
Cao Yên Quân, Anh có thể đợi em kiếp sau không? Ở nơi đó chúng ta sẽ cùng nguyện cầu… “Anh là trăng…em là sao.Chúng ta mãi mãi cùng nhau…thắp sáng đêm mỗi ngày…”
Yên Quân….
Quân, em yêu anh!