Đọc truyện Đông Lạnh – Chương 106
Mặc dù ngoài trời gió lạnh, nắng không thoát ra khỏi màn trời trắng bệnh, tiếng chim vẫn ngân nga đâu đó trên những hàng cây. Những nụ hoa xinh đẹp vẫn hé nở bất chấp thời tiết.
Trong nhà, có hai vợ chồng ngoại tứ tuần ngồi ăn sáng với nhau. Tiếng nói từ ti vi truyền ra khắp gian phòng. Cũng là tin tức thời sự. Chẳng là nhìn hình con gái ở xa. Cái gì mà là người duy nhất còn vững chân trong giới chính trị, cái gì mà trẻ tuổi tài cao. Hai người đều không có nghe. Chỉ ngước mắt nhìn video trên đó, để họ được ngắm con gái mình. Thực lòng ai cha mẹ đẻ mà chả thương con.
– Mấy ngày nữa cơ quan tổ chức đi chùa Tĩnh Lâm, anh có đi không?_ Mẹ lên tiếng sau khi thời sự hết.
– Lần đó đi mà cứ tiếc mãi không lên được cao, người ta tu sửa. Lần này đi đi._ Bố chậm chậm nói, sự kiên quyết hằn sâu vào trong mắt.
– Thế anh hỏi xem Thiên, Nhi chúng nó có đi không? _ Mẹ nói thêm.
– Mà lần đấy đi cũng chỉ có mỗi cái Nhi đi nhể? Thế lần này kéo cái Thiên đi luôn. Chùa này cái gì cũng hảo! Để tôi gọi…
Nói rồi bố cũng mở điện thoại ra gọi. Nhưng mà Thiên không có nghe máy. Vậy là đành gọi cho nàng.
– Con dậy chưa?_ Bố hỏi.
Nàng đầu dây bên kia cười cười, bố lại thích nói đùa.
– Mấy hôm nữa con rảnh không, chúng ta cùng đi chùa Tĩnh Lâm?
-…
Nghe rồi bố quay sang mẹ hỏi nhỏ một câu:”Ngày mấy?”
Mẹ cũng nói nhỏ đáp lại: “24 tháng này, dương.”
Bố gật gật đầu lại nói thêm mấy câu với con gái mới tắt máy.
– Thế nào?_ Mẹ hỏi.
– Nó bảo sẽ sắp lịch. Còn Thiên cứ để Nhi hỏi đi.
– Ừm. Ông có muốn mua gì không? Hôm nay chúng ta đi mua sắm….
………..
Bộ Ngoại Giao.
Nàng ngồi trong phòng nhàn nhã đeo tai nghe nghe nhạc. Tay cầm điện thoại, mắt lại nhìn một đằng. Lời nhạc đã không nghe vào nữa rồi. Nàng bỏ tay nghe xuống. Trầm lặng ngồi đó…
“Tĩnh Lâm… Tĩnh Lâm…Tĩnh Lâm… “
Đây chính là chùa lớn mà nàng đã từng đi năm. Là lần đầu tiên ở dưới tượng phật lớn, quỳ trước bàn thờ lớn mà nguyện cầu. Cái gì mà “Chỉ cần anh ấy được mạnh khỏe con nguyện đổi một đời, đổi tuổi thọ, đổi sức khỏe của mình.”
Nàng cười lạnh một cái. Ấy thế năm đó nàng đọc tên Đông Lâm nên anh ta giờ vẫn mạnh khỏe lắm phải không? Mà cũng không thể trách ai. Bởi vì lúc đó người nàng yêu là ĐÔng Lâm. Chỉ đành khinh bỉ bản thân mà thôi.
Còn Yên Quân của nàng thì sao? Bây giờ nàng đến đó thỉnh cầu, đến đó quỳ xuống cầu xin thì Yên Quân có sống lại không? Có lẽ nào…
Một lúc sau, nàng mở điện thoại, nhắn tin bằng messenger cho anh trai. Chỉ có messenger là cài tiếng thôi, cái thằng này có bao giờ để chuông điện thoại với tin nhắn thường đâu mà bố gọi làm gì…
Nàng: Hey, bố gọi cho anh đấy! =))
Nàng nhìn cái màn hình điện thoại. Trong lòng nhẩm đếm ngược từ 3. Quả nhiên vẫn linh nghiệm.
Thiên: Tìm anh à? Có chuyện gì?
Nàng: 24 đi chùa Tĩnh Lâm. Có đi thì nhắn cho bố mẹ đi. -.-
Thiên: Gái đi không?:3
Nàng: Có.
Thiên: Có thiêng không?:)
Nàng: Đi mà cầu duyên. Đảm bảo ngày này năm sau cưng có vợ.
Thiên: Hầy, em gái, anh nhờ một việc được không?:(
Nàng đọc dòng này liền cảm thấy tên này chắc chắn định bán em gái. Không được mắc bẫy nếu không sẽ bị bán sang T.
Nàng: Nói chị nghe coi.
Thiên: Bây giờ cuối năm mà xin nghỉ chắc chắn thằng trên đầu sẽ không đồng ý. Chỉ có xin từ chỗ Nam thôi. Mà cậu ta cũng rất bận, khéo mà không cho anh nghỉ. Anh nói với nó là một ngày nghỉ đổi lấy em đi dự đám cưới cậu ta được không?
Nàng đen mặt nhìn dòng tin nhắn dài này. Cái này…không tính là bán em gái… phải không?
Đám cưới của Nam thấy trên tin tức có nói qua là tổ chức vào 28 cũng là cuối tháng này. Cuối năm vừa đi chùa vừa đi đám cưới, liệu mình có may mắn chút nào không?
Mà tổ chức ở bên nước M, thế là lại phải ngồi mấy tiếng máy bay sao? Tính sơ sơ thì mất khoảng ba ngày. Hôm nay là 20. Thôi được rồi, 22 từ chức là vừa. Nhân tiện đi đám cưới đi du lịch luôn vậy. Ổn!
Nàng: Ok. Nhưng anh trả tiền vé máy bay cả đi cả về. Hạng sang nhé!
Nàng chắc chắn sẽ không hình dung ra vẻ mặt của Thiên lúc đọc dòng chữ này. Chính là dở khóc dở cười. Nhưng sau đó thì sẽ cười toe toét, bởi vì cậu ta biết rằng Nam bao!
Kìm nén nỗi lòng Thiên gửi cho em gái mình một loạt trái tim. Điện thoại nàng rung lên liên hồi.
Nàng: Té đi -_-
Thiên:…
Nàng đặt điện thoại xuống. Chậm rãi gõ bàn phím máy tính. Nàng đang đào hố trong truyện. Bây giờ nàng rất rảnh. Bởi vì các chức vụ kia chưa có người kế vị cho nên mọi chuyện gần như đều dừng lại. Đợi khi nào đầy đủ chính phủ cấp cao, mới bắt đầu làm. Giống như khởi động lại bộ máy nhà nước vậy. Nàng suy cho cùng rất rảnh dỗi mấy hôm nay.
………
Khu huấn luyện. – Khu nghỉ dưỡng Uyển Yên.
Mọi người tấp nập bận rộn. Họ đang sửa sang lại nơi này. Bức tường được sơn lại màu, phía ngoài trồng thêm hoa. Cái cửa lớn han dỉ được thay thế bằng một cửa gỗ dày cao đầy vẻ kiêu hãnh.
Khu trước người trồng thêm hoa, người sửa hòn non bộ, người dọn đài phun nước. Dãy nhà cũng có thợ tới sửa chữa lại khang trang. Khu sau lại khác. Vì là chỗ ở của đội lính cho nên không có ai vô đây cả. Các chàng trai cũng đã điều đi khắp nơi để giám sát công trình.
Khu bên trái có hai cái bể bơi ngoài trời, mọi người đang rửa bể. Dãy nhà nghỉ dưỡng hai tầng cũng đang được sửa lại. Không thay cửa thì lắp rèm, thay nội thất. Bên này có một nhà ăn mở, xung quanh trồng cây cao xanh ngát, hương liệu cũng sắp được chuyển tới.
Khu bên phải chỉ có một bể bơi trong nhà nhưng rất rộng. Có nhà nghỉ dưỡng nhưng là nhà tách rời. Các nhà được quây thành một vòng tròn, mỗi nhà cách nhau tầm 10 mét. Một nhà là 40m vuông. Bên trong nội thất đầy đủ trừ nhà bếp.
Ở giữa khu nhà đơn chính là một khoảng trồng cây, giống như ngự hoa viên. Bên trong có một cái hồ ở giữa, bắc cầu ngang. Trong khu công viên xanh này có đường đi bộ trải đá trắng, Trên cỏ xanh mượt lại trồng hoa nở thơm ngát. Các cây cao được trồng ở đúng vị trí tạo nên bóng râm mát mẻ. Dưới hồ nước có trồng sen và một số hoa khác, lại thả thêm đàn cá vàng. Ngoài ra còn đặt thêm một số bức tượng ngộ nghĩnh và ghế ngồi để mọi người có thể chụp ảnh.
Khu bên phải này sửa đầu tiên nên đã xong rồi, nhìn vô cùng sang trọng, lại hòa nhã với núi rừng.
Khu bên trái có lẽ hết ngày hôm nay cũng xong rồi. Còn khu đằng trước thì phải phải thêm ngày mai nữa mới xong. Bởi vì đấy là mặt tiền, phải thật kiều diễm.
Đến giờ ăn chưa, nhân viên sửa chữa về tất khu bên trái ăn ở nhà ăn. Đội quân của nàng lại về khu sau nhà ăn trưa.
Mọi người rôn rả ngồi xuống lô ghế, ánh mắt đảo quanh trên bàn. Thực ăn hôm nay đặc biệt phong phú. Họ nhìn lên Diễn ngồi phía trên đầu lô ghế.
– Cái này là boss, đừng nhìn tôi._ Diễn không ngẩng đầu lên, trực tiếp cầm đũa. cậu ta đã đói dã dời rồi. Người đi quanh cái bức tường lớn bao bên ngoài chính là cậu ta. Cậu ta đi cả buổi sáng bằng xe đạp mới đi xong được. Sếp nói phải để ý tường nếu không người ta đào góc tường mất. -.-
Mọi người thấy cậu ta động đũa cũng bắt đầu ăn. Không hiểu sao nhưng đáng lý lính thì phải ăn thật nhanh mới đúng. Nhưng những người này lại khác, ăn một cách từ tốn, thưởng thức các món ăn. Giống như thưởng thức trà chia làm bốn lượt.
Diễn nhìn khung cảnh này bất giác chột dạ. Thế này quá giống boss nhà cậu rồi. Chính là cái kiểu bình thản khiến đối phương phát hoảng. Được rồi, đấy chính là kiểu sống chung lây bệnh. Cậu cũng thế mà.
– Boss đối xử với chúng ta thật tốt, hơn cả mẹ hiền.
A Tảo tự dưng thốt lên một câu. Mọi người cũng bất giác ngưng lại. Cái gì mà mẹ hiền? Bọn họ đâu có mẹ, chỉ có thánh nữ là nàng đối xử tốt với họ thôi.
– Đúng thế, Boss để cho chúng ta cả một khu sau này làm ổ. Lại cung cấp việc, tương lại không lo lắng.
Một cậu nữa chậm chậm nói, vẻ mặt có chút buồn buồn không biết nghĩ gì.
– Mà chúng ta lại chẳng thể làm gì cho boss_ Lão thất nói ra câu này giống như nói ra tiếng lòng của bọn họ vậy.
Diễn nhìn cảnh này không biết nói gì. Cậu không có khả năng dỗ dành!
– A… Các người làm sao thế? ĐỐi với lão nhị tôi đây mà nói. Tôi dành cả tính mạng mình cho Boss. Ngài muốn tôi xuống biển lửa, tôi chắc chắn không lên núi đao. Nói chung là vì ngài cống hiên cái mạng này.
Một câu này của Lão Nhị lại làm nhon lên tình cảm của mọi người.
– ĐÚng, tôi không ngại sả thân vì boss, có chết vì ngài cũng không đền hết ân huệ này.
– Kiếp này tôi sống làm người của boss, chết làm ma nhà boss.
– Nếu có kiếp sau, tôi nguyện đầu thai làm con trai của boss.
– Còn tôi không cần làm con trai, làm thuộc hạ tiếp cũng được.
– Hảo, vậy tối nay chúng ta nhất định sẽ bắt được lão già kia, báo thù cho boss…
– Mọi người nâng cốc nào…
Nói thì hào hùng khí thế lắm. Mà lúc nâng cốc lên ai cũng đều một màu cam cam, bọt ga còn đọng. Uống fanta chứ rượu bia gì.
Boss của bọn họ nói: “Uống rượu bia một là xã giao, hai là giải sầu. Còn chuyện vui chúng ta uống nước ngọt. Như thế ngọt miệng ngọt lưỡi, nói chuyện xuôi tai, gia tăng tình cảm a.”
Câu này của nàng không biết nói thật hay nói đùa nhưng cũng từ lúc đó, bọn họ dăm ba bữa liền được thưởng nước ngọt uống. Nếu ngày xưa cực kì khinh bỉ đàn ông uống nước ngọt thì bây giờ họ vô cùng yêu thích a!