Đồng Lang Cộng Hôn

Chương 36: Ngoại truyện 04: Hàn Trạc Thần & A May (III)


Đọc truyện Đồng Lang Cộng Hôn – Chương 36: Ngoại truyện 04: Hàn Trạc Thần & A May (III)

Hàn Trạc Thần mang theo An Dĩ Phong đến địa điểm đã hẹn mới hiểu được một câu kia của đại ca: “Cậu không biết quy tắc của thế giới này sao?”

Ba tầng quán rượu ngồi đầy người, trên bàn không có một chút đồ ăn, toàn bộ là vũ khí.

Vì không muốn làm cho chú Cửu cảm thấy mình đến đề gây chuyện nên hắn chỉ chọn mấy chục người cùng mình đi vào, để cho những người khác ở bên ngoài tìm chỗ tránh, không cần lộ diện, bao gồm cả An Dĩ Phong.

Hắn còn cố ý dặn dò: Nếu An Dĩ Phong dám làm xằng bậy, cứ chặt đứt một chân cậu ta.

Đã trải qua bao phen đao súng, hắn hiểu được một việc. Giang hồ sống mái với nhau căn bản không phải nhiều người là thắng, người dù mang nhiều mà không dùng được, cuối cùng cũng phải chịu chết.

Đi vào trận chính là tay chém lung tung, có khi giết phải người mình cũng không biết … Cũng có những người, tại lúc sinh tử cận kề, hy vọng được sống làm sức chiến đấu tăng lên gấp bội, hơn nữa bọn họ còn vẫn nghĩ đến bên ngoài còn người tiếp ứng. Trừ những tính toán đó ra, hắn còn làm một việc: Gọi điện đến cục cảnh sát …

Đây là cách duy nhất hắn có thể hạn chế đổ máu đến mức thấp nhất!

Ngồi đối diện với chú Cửu, nhìn thấy mái đầu bạc phơ, thân thể khô gầy cùng ánh mắt mệt mỏi, Hàn Trạc Thần một câu cũng không muốn lên tiếng.

Có người nói so với đứa bé mất mẹ còn khổ hơn gấp ngàn lần, đó chính là một người gần đất xa trời mất đi đứa con trai độc nhất …

Hắn không có con, nhưng hắn biết mất đi mẹ là sự tuyệt vọng bất lực đến nhường nào, giống như cuộc sống đột nhiên mất đi ý nghĩa, mất đi những cố gắng mà hắn giãy dụa giữ lấy ở hai bờ sinh tử bao lâu nay.

Mà hắn, muốn quay đầu đã không kịp nữa rồi!

“Chú Cửu, xin bớt đau buồn!”

Chú Cửu trong ánh mắt có lệ, một khắc đó, ông thật sự không giống một lão đại rong ruổi giang hồ bốn mươi năm, mà chỉ là một ông già, giống như hắn, mất đi ý nghĩa sống.

“Thần, tôi biết việc này không quan hệ đến cậu. Cậu đem An Dĩ Phong giao ra đây, tôi sẽ không làm khó dễ … Sau này muốn dùng địa bàn của tôi cứ việc mở miệng!”

“Chú Cửu, người đã chết rồi, cho dù chú lấy mạng An Dĩ Phong, cũng không thể sống lại được.” Hắn cố gắng hạ giọng cầu xin: “Coi như cháu xin chú, chú để cho An Dĩ Phong một con đường sống!”

“Cậu không cần nhiều lời! Mạng của hắn hôm nay tôi nhất định phải lấy!”

“Chú Cửu, chúng ta thực lực tương đương, muốn sống mái cũng chỉ là lưỡng bại câu thương … để làm gì đâu?”

Chú Cửu giận dữ, lật tung chiếc bàn, giọng nói khàn đặc: “Cậu không cần uy hiếp tôi, hôm nay cho dù dùng máu rửa quán rượu này, chính là cái mạng già này còn, tôi cũng phải lấy mạng hắn!”

“Nếu hôm này cháu thay cậu ta nhận tội, chú có thể cho cháu chút mặt mũi?”


“Cậu muốn thay hắn nhận tội?”

“Hôm nay cháu cùng An Dĩ Phong đều tùy chú xử lý, muốn tay muốn chân đều tùy chú cao hứng, cháu chỉ xin chú cho cậu ta một con đường sống …”

“Tôi sẽ cho cậu một chút mặt mũi, cậu dùng mạng mình đổi lấy mạng hắn!”

“Chú nói cái gì?” Hàn Trạc Thần đứng lên, nghiêng người về phía chú Cửu, “Chú vừa rồi nói cái gì?”

Chú Cửu vừa định mở miệng, Hàn Trạc Thần đá một cước vào đầu gối ông ta, nhân lúc ông ta còn chưa kịp đứng lên đã rút súng, nhắm thẳng vào đầu: “Đứng nguyên! Nếu ai hành động tôi bắn chết đại ca các người!”

Thấy không ai dám tiến đến, hắn ngồi xuống, nói với chú Cửu: “Chú không phải không nên nói với tôi như vậy?”

Chú Cửu sắc mặt không chút e sợ, ngược lại thản nhiên: “Cậu giết tôi, cậu cũng không trốn thoát!”

“Ít nhất tôi còn có cơ hội chạy …”

“Cậu có thể chạy cả đời sao? Sau đó, cậu sẽ không quản sống chết của người khác?” Cửu thúc nói với một tên thủ hạ cách đó không xa: “Gọi điện thoại, để cho con bé kia trăn trối với cậu ta vài lời.”

“Ông!” Tay Hàn Trạc Thần run run một chút, lúc đốt ngón tay sắp bóp cò súng đột nhiên duỗi thẳng, “Ông muốn thế nào?”

“Muốn cho cô ta sống, để An Dĩ Phong đến đây!”

Hắn gắt gao nắm súng trong tay, đó là quyết định khó nhất cả đời hắn.

“Thần …” Hắn nghe thấy tiếng kêu trong điện thoại, Hàn Trạc Thần lập tức nhận lấy, giọng nói cô nghe vẫn thực dịu dàng: “Thần? Là anh sao?”

“Bọn họ làm gì em?”

“Không có! Bọn họ đối với em rất khách khí!”

Điện thoại có tiếng người khác xem vào: “Thần ca, người của anh chúng tôi không động vào, nhưng nếu hôm nay anh không để An Dĩ Phong đến chịu tội, cũng đừng trách chúng tôi không nể mặt!”

“Cậu nói cái gì? Khi nào thì đến lượt cậu nói chuyện?”

“Thần!” A May cười, nói với hắn, “Anh đừng nóng, bình tĩnh một chút … Em biết nên làm thế nào, em sẽ không làm liên lụy đến anh!”


“A May?”

“Từ ngày đầu gặp anh em biết sẽ có kết cục như vậy, lòng em cam nguyện.”

“Đừng làm chuyện điên rồ, anh sẽ đến cứu em.”

“Em có thế hỏi anh một chuyện hay không?”

“Đã là lúc nào rồi, em còn hỏi!”

“Nếu em chết, anh có thể nhớ em hay không?”

“Nhớ, anh sẽ rất nhớ em …”

Hắn nghe thấy giọng cô mơ hồ, hắn nghe thấy tiếng ầm ĩ truyền đến, cũng nghe thấy cô nói: “Các người đừng đến đây, nếu bước thêm một bước tôi sẽ nhảy xuống!”

“A May! Không cần … Bây giờ anh sẽ đến cứu em!”

“Anh sẽ cưới em sao?”

“Sẽ, ngày mai anh sẽ cưới em! Em chờ anh, nhất định phải chờ anh!”

“Thần, em yêu anh, kiếp này … kiếp sau …”

Hắn nghe thấy tiếng điện thoại rơi trên mặt đất …

“A May!!!”

Đột nhiên, có hai tên tiến lại bắt lấy cánh tay hắn, ngay tại đó một giây, hắn quyết định một việc: Bóp cò súng …

Hàn Trạc Thần không nhớ rõ mình giết bao nhiều người. Ngày đó, trước mắt hắn đều là màu đỏ của màu, khắp nơi đều có máu A May.

Khi An Dĩ Phong cứu hắn ra ngoài, hắn chỉ có một ý nghĩ trong đầu, hắn muốn cưới cô!!!


Khi tìm được A May, hắn quỳ trên bờ vực, một cây dao găm vào cô, máu nhuốm đỏ một vùng áo …

Ngực của cô lạnh lẽo, cũng không còn hơi ấm như trong kí ức hắn …

Cô nắm trong tay tờ giấy đã bị máu nhuốm đầy, màu đỏ làm nổi bật nên dòng chữ màu tím tuyệt vọng.

Đó là những lời cuối cùng cô để lại cho hắn …

******

Có thể hay không thử yêu em một ngày?

Không cần nói yêu, chỉ cần nói với em một câu: Anh thích em, em cũng sẽ rất vui.

Có thể hay không thử yêu em một ngày?

Không cần nhớ sinh nhật, chỉ cần nhớ kĩ tên em, em cũng sẽ rất vui.

Có thể hay không thử yêu em một ngày?

Không cần tặng em những bó hoa rực rỡ, chỉ cần tặng em một bông hồng, em cũng sẽ rất vui.

Có thể hay không thử yêu em một ngày?

Không cần một lần hẹn hò lãng mạn, chỉ cùng nhau đi xem một bộ phim, cho dù là phim hành động, em cũng sẽ rất vui.

Có thể hay không thử yêu em một ngày?

Không cần biết em ở phòng ngủ của ai, chỉ cần trước khi đó gọi cho em một cuộc, hỏi: Có phải rất nhớ anh hay không? Em cũng sẽ rất vui.

……

Có lẽ, không phải anh cho em quá ít, là em ước mong quá nhiều!

******

Có người nói hắn nhất thời xúc động, hại chết rất nhiều người.

Có người nói hắn làm đúng, địa vị chính là từ chém giết mà ra, vận mệnh của cả giới xã hội đen sau phút đó hoàn toàn thay đổi.

Nhưng Hàn Trạc Thần cũng không để ý đúng hay sai, hắn chỉ cảm thấy An Dĩ Phong nói một câu rất đúng: “Phụ nữ tốt đều bị chúng ta làm khổ!”


Tang lễ A May ngày đó, hắn xa xa nhìn bia mộ. Những người thương tiếc cô rất nhiều, nhưng không ai biết hắn là ai.

Thấy trên bia mộ viết tên một người xa lạ, hắn mới nhớ tới cô từng nói cô không gọi là “A May”, A May là cô thuận miệng bịa ra.

Mọi người ra về, Hàn Trạc Thần mới đặt xuống bia mộ cô một bó hoa, cười nói: “Anh yêu em!”

“Anh sẽ cưới em! Ngày mai sẽ cưới! Không, hôm nay …”

“Anh sẽ nhớ em, kiếp này không bao giờ quên …”

Trên ảnh chụp, cô vẫn cười dịu dàng…

Lúc Hàn Trạc Thần rời đi, có một người đàn ông mặc tây trang màu đen gọi hắn. Hắn cố gắng suy nghĩ, mới nhớ ra đó là người đã từng đi cùng A May ngày đó.

“Hàn Trạc Thần, phải không?”

“Phải!”

“Có thể nói chuyện sao?”

“Tùy anh.”

Ngày hôm đó, người đàn ông này nói rất nhiều, hắn mới phát hiện hắn thực sự không biết A May ….

Cô không phải không có việc gì làm, cô là một sinh viên nhạc viện nổi tiếng, học năm thứ hai.

Cô đi quán bar chơi dương cầm, không phải vì kiếm tiền, chính là muốn biết tiếng đàn của mình liệu có thể nào đả động một người trong chốn vàng son sa đọa đó?

Cô rất tài hoa, từng có cơ hội đi Vienna du học. Trước khi lên máy bay cô bỏ cuộc, cô nói: Cô muốn ở lại bên cạnh một người, cho dù hắn còn không biết tên cô.

Cô cũng rất cá tính, đàn ông theo đuổi cô nhiều không đếm được, người đàn ông hắn gặp hôm nay chính là một trong số đó.

Người đàn ông này bị khí chất tài hoa của cô mê hoặc, theo đuổi cô hai năm liền.

Mà câu đầu tiên cô nói với anh ta là: “Anh … a … Cho tôi mượn cánh tay dùng một chút, một chốc sẽ trả lại cho anh.”

Sau đó, trong lúc anh ta còn kinh ngạc, liền kéo cánh tay đi qua Hàn Trạc Thần.

Sau khi Hàn Trạc Thần lái xe rời đi, cô ngồi xuống khóc suốt một buổi chiều, người đàn ông đó nói với cô: “Anh ta căn bản không cần em. Nếu anh ta có chút để ý đã ngăn em lại, hỏi em một câu: Tại sao? Vì một người đàn ông như vậy mà hy sinh, đáng sao?”

Cô ấy nói: “Tôi là một cô gái sống trong thơ trong nhạc, dù có thể nào cũng không tiến vào được thế giới tàn khốc của anh ấy, tôi không rõ mỗi ngày anh ấy chém chém giết giết vì cái gì! Tôi không rõ cái anh ấy gọi là anh em nghĩa khí có ý nghĩa gì! Tôi lại càng không hiểu được rõ ràng anh ấy có thể nghe hiểu được tôi nói tiếng Anh, có thể nhớ được điều khoản tố tụng pháp luật, vì sao còn muốn ở trong thế giới không có lý tưởng đó … Cái duy nhất tôi hiểu được chính là, chúng tôi gặp nhau chỉ có một kết cục bi kịch, sớm muộn gì cũng có ngày tôi vì anh ấy mà chết, nhưng tôi vẫn nguyện ở bên cạnh anh ấy … Bởi vì anh ấy là một người đàn ông tốt!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.