Đồng Học Không Làm Yêu

Chương 96


Bạn đang đọc Đồng Học Không Làm Yêu – Chương 96


Lâm Thanh Hàm bật cười lắc đầu: “Tìm được một thám tử như vậy, chỉ sợ Chu Văn Kỳ không có tâm nhãn.”
Khúc Mặc Thương nhìn Lâm Thanh Hàm: “Cũng may là đầu óc Chu Văn Kỳ không tốt, nếu không, vô luận là của dì Lâm hay chuyện tình cảm của chúng ta, chỉ sợ đều làm em Lâm vào khốn cảnh.”
Lâm Thanh Hàm hơi cúi đầu: “Mặc Thương, có phải em đã cho chị khó xử không?” Lâm Thanh Hàm không quan tâm đến Khổng gia, cũng không quan tâm đến việc mất những thứ kia, nhưng Khúc Mặc Thương thì khác, Khúc Thịnh, Tiêu Vân Anh, thậm chí là Thiên Thịnh cũng đều là trách nhiệm của cô, đó không phải là thứ mà cô có thể dứt bỏ.

Nếu Chu Văn Kỳ phát hiện ra chuyện này, không chỉ cho Khổng Ích Tường biết, mà chắc chắn Thiên Thịnh cũng sẽ bị ảnh hưởng, sau đó sự việc này nhất định trở thành vũ khí sắc bén để Khổng Ích Tường công kích Khúc gia. Nàng có chút ảo nảo, bởi vì bản thân không đủ cảnh giác, nếu không phải Tiết Thanh Sơn thiếu khôn khéo, hoặc vì Chu Văn Kỳ không đủ nhạy bén, vậy thì có lẽ bây giờ dư luận đã xôn xao.

Khúc Mặc Thương cau mày: “Nói bậy gì đó?” Nhìn sắc mặt hạ xuống của Lâm Thanh Hàm, cô có chút bất lực: “Chị đã nói rồi, chuyện này sớm muộn gì cũng nói, chị không thể để em cùng chị ở bên nhau mà không minh bạch.

Chỉ là lo lắng bị động lên sẽ làm chị trở tay không kịp.”
Nhìn Lâm Thanh Hàm có chút bất an, Khúc Mặc Thương duỗi tay ra ôm nàng: “Đừng lo lắng, được không?”
Lâm Thanh Hàm ngẩng đầu nhìn cô, sau đó nhẹ nhàng nở nụ cười.

Về phần Tiết Thanh Sơn, khẳng định hắn chỉ vừa mới phát hiện ra hai người sống chung, nói cho Chu Văn Kỳ một chút chuyện nhỏ, trong lòng Lâm Thanh Hàm và Khúc Mặc Thương đều nắm chắc đại khái.

Nhưng dù bọn họ vừa mới phát hiện ra chuyện này, chỉ cần Chu Văn Kỳ không quá ngốc, nhất định có thể ngửi thấy hơi thở khác thường, hơn nữa tuy cô ta ngốc, nhưng Khổng Ích Tường lại rất khôn khéo. Theo những gì Lâm Thanh Hàm biết về cô ta, cô ta nhất định sẽ nói cho Khổng Ích Tường và Chu Tư Cầm, hai người không thể giấu được lâu.

Lâm Yên biết Chu gia đã phái người theo dõi Lâm Thanh Hàm, cũng hiểu được tình hình hiện tại của nàng, tuy trong lòng bà lo lắng nhưng không thể làm gì được. Hơn nữa, sau khi gặp được con gái bình tĩnh lại, bà cũng cảm thấy mối quan hệ không bình thường giữa con mình và Khúc Mặc Thương.

Lâm Thanh Hàm rất quyết đoán, Lâm Yên có thể cảm nhận được điều đó từ lời nói cùng phân tích của nàng, nhưng chỉ cần có liên quan đến Khúc Mặc Thương, biểu hiện của nàng lại khác hẳn. Khi ở bên nhau, chỉ cần nàng nói xong một câu thì đã vô thức nhìn Khúc Mặc Thương.

Lâm Thanh Hàm lớn lên rất trầm lặng, khi nói chuyện với dân làng cũng rất lễ phép, nhưng lại là nhất quán ít khi cười, ngay cả khi mới gặp đối với bà cũng là cảm giác xa cách, nhưng khi nhìn Khúc Mặc Thương liền lộ ra một cỗ ôn nhu cùng thân mật, bà không dám nghĩ tới, nhưng một khi chuyện này bắt đầu thì càng nghĩ càng cảm thấy hoảng hốt.


Sau khi Lâm Thanh Hàm và Khúc Mặc Thương hoàn toàn bắt lấy Tiết Thanh Sơn, để hắn giữ liên lạc với Chu Văn Kỳ như cũ, ổn định cô ta trước, an bài việc quyên tặng bên này càng sớm càng tốt.

Trường tiểu học làng Phi Hồ Lĩnh chỉ có 32 hài tử và hai lão sư, một số hài tử sống ở vùng sâu vùng xa, đi bộ đến trường phải mất hai giờ đồng hồ, theo kế hoạch của Lâm Thanh Hàm, nàng đầu tư xây một khu ký túc xá cạnh trường học, có thể tiếp nhận trẻ em xa nhà. Đồng thời, Khúc Mặc Thương còn cung cấp một số tiền đặc biệt trợ cấp lương thực, kêu gọi người dân trong thôn nấu cơm cho học sinh, như vậy về cơ bản bọn nhỏ sẽ không phải đi lại bôn ba, cũng giảm bớt gánh nặng cho Lâm Yên.

Ban đầu, hai người định bồi Lâm Yên nhiều hơn, nhưng khi xảy ra chuyện của Chu Văn Kỳ, Khúc Mặc Thương cảm thấy hai người nên sớm trở về, hôm nay hai người cùng thương lượng tính toán kế hoạch sau này của mình với Lâm Yên.

Lâm Thanh Hàm nhìn căn phòng nhỏ, sau đó nói với Lâm Yên, “Mẹ, con chưa giải quyết xong chuyện ở Yến Kinh, hiện tại con chỉ có thể tạm thời để mẹ ở lại đây.

Ngày mai, con và Mặc Thương sẽ trở về, con biết mẹ luyến tiếc nơi này, nhưng nơi này cách thành phố Yến Kinh quá xa, thân thể mẹ không tốt, con không yên tâm.”
Lâm Yên khẽ cười nói: “Con không cần phải lo cho mẹ, mấy năm nay mẹ sống ở đây rất tốt.

Mẹ biết con có rất nhiều việc phải làm, mẹ vô dụng không thể giúp được con, cũng không muốn gây thêm phiền phức cho con.” Bà từ ái nhìn Lâm Thanh Hàm, đôi mắt có chút ướŧ áŧ: “Hiện tại mẹ có thể biết con như thế nào, có thể gặp con, mẹ đã rất thỏa mãn.”
“Mẹ.” Lâm Thanh Hàm cảm thấy trong lòng có chút chua xót, mẹ nàng cả đời đều phải chịu khổ, sao có thể để bà ở đây một mình. Nhưng hiện tại thực sự không phải là thời điểm tốt, sau khi giải quyết xong chuyện ở Yến Kinh, nàng sẽ đón Lâm Yên trở về.

Khúc Mặc Thương ở một bên nhìn hai người, vươn tay vỗ vỗ Lâm Thanh Hàm. Tương tác giữa hai người rơi vào mắt Lâm Yên, bà miễn cưỡng cười nói: “Hiện tại Hàm nhi đã 23 tuổi rồi, nói cho mẹ biết con có bạn trai chưa a.”
Khúc Mặc Thương cảm thấy trong lòng hơi thắt lại, còn Lâm Thanh Hàm bên kia cũng sững sờ, trầm mặc một lúc mới nhẹ giọng nói: “Mẹ, con có chuyện…”
Khúc Mặc Thương ở sau lưng kéo nàng, Lâm Thanh Hàm chỉ nhìn cô lắc đầu cười, quay đầu lại nhìn Lâm Yên với vẻ mặt vô cùng bình tĩnh: “Mẹ, mẹ đoán được rồi phải không?”
Sắc mặt của Lâm Yên cứng đờ, môi run lên vài cái: “Hàm nhi, con… con cùng Mặc Thương, này…!sao có thể sẽ, sao lại có thể? Mặc Thương, con luôn trầm ổn hiểu chuyện, con luôn đối tốt với Thanh Hàm, dì Lâm đều biết, con sẽ không cùng con bé hồ nháo, đúng không? Hai đứa…”
Trái tim Khúc Mặc Thương khẽ thắt chặt, không biết phải đối mặt với Lâm Yên sắp ngã quỵ như thế nào, cô chỉ có thể cúi đầu im lặng.

Lâm Thanh Hàm đứng trước mặt bà, thần sắc nghiêm túc xưa nay chưa từng có: “Mẹ, mẹ đừng hỏi Mặc Thương, con cũng không hồ nháo, con thích chị ấy, thích chị ấy sáu năm.”
“Con…!con nói cái gì vậy?” Lâm Yên mở to mắt, cảm giác mình sắp ngất đi, bà lảo đảo ngồi xuống ghế, Khúc Mặc Thương vội vàng bước tới đỡ bà: “Dì Lâm?”

Lâm Yên gấp gáp hít sâu vài hơi, Khúc Mặc Thương vội vàng vuốt lưng cho bà, Lâm Thanh Hàm cũng có chút hoảng, nhưng vẫn trầm mặc nhìn bà.

Lâm Yên lắc đầu tỏ ý bà không sao, bà nhìn Lâm Thanh Hàm và Khúc Măkc Thương, trong lòng tràn đầy bi ai: “Là mẹ không tốt …!là mẹ quá thất bại không làm gương tốt cho con, đều là mẹ sai.

Mặc Thương, Mặc Thương con sao có thể …!con nói cho dì Lâm biết, tại sao con lại đồng ý ở bên con bé, tại sao con cũng hồ đồ a?”
Sắc mặc Lâm Thanh Hàm đã tối sầm, nàng nhỏ giọng nói: “Mẹ, mẹ đừng nói nữa.

Con biết ý tứ của mẹ, con nhất định phải nói với mẹ là con thích Mặc Thương, không có bất cứ cái gì liên quan gì đến mẹ và Khổng Ích Tường.

Con cũng không vì ông ta lại thất vọng với nam nhân mà đi thích nữ nhân, lựa chọn thích Mặc Thương, chỉ là thích chị ấy mà thôi.”
Nàng ngẩng đầu lên nhìn Khúc Mặc Thương, sau đó nở nụ cười. Dưới ánh mắt có chút lo lắng của Khúc Mặc Thương, nàng từ từ cúi xuống: “Con biết nói như vậy là bất hiếu, nhưng con nói với mẹ là con cùng Mặc Thương ở bên nhau là bởi vì mẹ là mẹ của con, con muốn giới thiệu chị ấy với mẹ, mặc khác trong mấy năm không có chị ấy ở bên cạnh con đã nghĩ rất kỹ.

Con thích chị ấy, cũng chỉ muốn thích chị ấy.

Con sẽ đi con đường này đến cuối cùng.”
Lâm Yên nhìn nàng, thần sắc dại ra chỉ rơi nước mắt, sau đó nhìn Khúc Mặc Thương bên cạnh, nhắm mắt lại. Cảnh tượng này hoàn toàn khác với tình huống mà bà tưởng tượng khi đối mặt với cha mẹ mình, nhưng tất cả các loại yên tĩnh đều mang lại áp lực nặng nề, đối với Lâm Yên, cũng đối với Lâm Thanh Hàm.

Bà đem biểu tình của Lâm Yên đặt ơt trong mắt, bởi vì Khúc gia có ân với họ, cho nên Lâm Yên không thể nói nặng lời với Khúc Mặc Thương, nhưng giữa lời nói vẫn có chút oán trách Khúc Mặc Thương. Nhìn thấy Khúc Mặc Thương trầm mặc không nói, Lâm Thanh Hàm cảm thấy vô cùng khó chịu.

Nàng hít một hơi, trầm giọng nói: “Mẹ, mẹ đừng oán trách Mặc Thương, chuyện này không liên quan gì đến chị ấy.


Con thích chị ấy trước, năm ba cao trung chị ấy đã biết, cuối cùng bị con ép đến xuất ngoại du học.

Là con nhiều năm như vậy không chịu buông tay, nương theo đi Mỹ giao lưu mà lì lợm bám lấy, cho nên chị ấy mới cùng con ở bên nhau, cũng là con câu…”
Khúc Mặc Thương sửng sốt nửa ngày, nghe nàng nói càng không chịu nổi, sắc mặt đột nhiên trở nên lạnh lùng: “Lâm Thanh Hàm, em đang nói cái gì vậy? Em muốn tự rối rắm sao?”
Khíc Mặc Thương thực sự tức giận, điều mà cô đau lòng nhất chính là những năm tháng đó cô đã bỏ mặc nàng, làm cô lần đầu tiên thích một ai đó mà lại hèn mọn như vậy, nghe nàng tự hạ thấp bản thân như vậy khiến cô vừa giận vừa đau. Tính tình cô luôn tốt, chưa từng cãi nhau với Lâm Thanh Hàm, huống chi là mất bình tĩnh.

Cho nên Lâm Thanh Hàm bị cô quát cắt ngang như vậy, ngẩng đầu nhìn cô đang tràn đầy tức giận, khi thực sự tức giận, cỗ quật kính hòa khí trong lòng lập tức ngoan ngoãn lui về, nàng mím môi con ngươi có chút lấy lòng nhìn Khúc Mặc Thương, hoàn toàn khác hẳn với khuôn mặt lạnh lùng ngoan cố vừa rồi.

Vốn dĩ Lâm Yên nghe nàng nói trong lòng đã rất khổ sở, lại nhìn thấy nàng như vậy, lập tức hơi mở miệng không biết nên phản ứng thế nào. Vừa rồi bà thật sự bị lạnh nhạt cùng quật cường của Lâm Thanh Hàm đâm đau, trong những năm bà rời đi, Hàm nhi của bà đã thay đổi rất nhiều. Nhưng hiện tại, khí tràng âm trầm lạnh lẽo của nàng lại ngoan ngoãn trước mặt Khúc Mặc Thương giống như thời còn đi học, làm Lâm Yên vừa chua xót vừa đau lòng.

Khúc Mặc Thương lại liếc nhìn Lâm Thanh Hàm một cái, lại nhìn Lâm Yên nghiêm túc nói: “Dì Lâm, con biết cảm giác của dì, dì rất khó tiếp nhận loại cảm tình này.

Nhưng đối với con mà nói, con không cảm thấy là có bệnh lạ gì bất kham.

Lúc trước con đã thực sự từ chối Thanh Hàm, nhưng không phải vì em ấy là con gái, mà vì lúc đó em ấy còn quá nhỏ, con cũng biết con không thể cho em ấy những gì em ấy muốn, mà sau này em ấy vẫn kiên trì như cũ, con…!con cũng bị em ấy hấp dẫn, em ấy rất ưu tú, đáng được mọi người thích.

Nhưng dì Lâm, dì tin con đi, con đáp ứng cùng em ấy ở bên nhau không phải là nhất thời hứng khởi kíƈɦ ŧɦíƈɦ với thứ mới lạ, càng không phải là tùy tùy tiện tiện chơi đùa.

Con sẽ chịu trách nhiệm với em ấy, cũng sẽ đấu tranh với ba mẹ con, con sẽ tận khả nặng cho em ấy tất cả những gì tồn tại giữa những đôi tình nhân bình thường.”
“Xin dì yên tâm.” Nói xong cô đứng lên trịnh trọng cúi đầu thật sâu trước Lâm Yên.

Bề ngoài nhìn Lâm Thanh Hàm kiên cường cương quyết, nhưng thực ra trong lòng nàng rất khổ sở.

Khúc Mặc Thương và Lâm Yên đều là hai người quan trọng nhất trong đời nàng, cơ hồ cũng chỉ có hai người.

Nếu Lâm Yên muốn ép nàng từ bỏ Khúc Mặc Thương, nàng sẽ thực sự không thể chấp nhận được.


Lâm Yên nhìn Khúc Mặc Thương, cũng lệ rơi đầy mặt: “Nhưng quá vất vả a, con người rất đáng sợ, Mặc Thương, ba mẹ con có thể chấp nhận, còn người khác nhìn các con thế nào.

Dì Lâm con đời này đã trải qua quá sâu, một ngụm nước bọt của bọn họ thật sự có thể dìm các con xuống a.”
“Mẹ.” Mắt Lâm Thanh Hàm cũng đỏ hoe, nàng biết năm đó Lâm Yên chưa kết hôn đã sinh nàng ra đã phải chịu rất nhiều khinh miệt, thậm chí còn đoạn tuyệt với gia đình.

Khúc Mặc Thương nhẹ nhàng nắm lấy tay Lâm Thanh Hàm, nhỏ giọng nói: “Để chị và dì Lâm nói riêng vài câu, được không?”
Lâm Thanh Hàm có chút do dự, nhưng Khúc Mặc Thương lại nở nụ cười ôn nhu nói với nàng: “Ngoan, không sao đâu…” Lâm Thanh Hàm bị cô dỗ dành ở trước mặt mẹ mình, mặt không khỏi đỏ lên, ngoan ngoãn đi ra ngoài.

Lâm Yên nhìn tương tác giữa hai người mà lòng khó tả, khi người đi ra ngoài, Khúc Mặc Thương rót nước cho Lâm Yên rồi ngồi trước mặt bà.

Lâm Yên nhìn cô, chua xót nói: “Con bé rất nghe lời con.”
Khúc Mặc Thương không trả lời ngay, cũng không biện hộ cho bản thân, cô từ từ bắt đầu nói chuyện với Lâm Yên.

Lâm Thanh Hàm đợi hồi lâu, trong lòng không yên, Khúc Mặc Thương mở cửa cười với cô, nhưng Lâm Thanh Hàm thấy rõ hai mắt cô đỏ hoe, mà rõ ràng Lâm Yên càng khóc nhiều hơn, sau khi nhìn thấy Lâm Thanh Hàm liền che mặt nói: “Mẹ sẽ không ngăn cản con, các con đều là đứa trẻ ngoan, mẹ chỉ hy vọng Hàm nhi hạnh phúc, là mẹ có lỗi với con.”
Sau khi an ủi Lâm Yên, rõ ràng tâm tình của Lâm Thanh Hàm tốt hơn rất nhiều, nhưng nghĩ đến chuyện Khúc Mặc Thương không để nàng nghe, nàng nhíu mày: “Vừa rồi chị nói gì với mẹ em vậy?”
Khúc Mặc Thương ngẩng đầu nhìn nàng: “Sao, chị làm Dì Lâm khóc, em muốn tìm chị tính sổ?”
Lâm Thanh Hàm câu môi lắc đầu: “Em chỉ tò mò thôi.”
Khúc Mặc Thương khẽ hừ một tiếng, sau đó nghiêm túc nhìn Lâm Thanh Hàm: “Thanh Hàm, chị không muốn nghe thấy loại lời nói hôm nay nữa, em hiểu chưa?”
Lâm Thanh Hàm có chút vô thố: “Chỉ là em …”
Khúc Mặc Thương thở dài ôm nàng: “Chị biết, nhưng em quá lỗ mãng, chị không muốn bởi vì chị mà em với dì Lâm có bất kỳ mâu thuẫn gì, hơn nữa cũng không được phép nói mình như vậy, chị cùng em ở bên nhau không phải là em lì lợm bám lấy, càng không phải là chị bị em câu dẫn, mặc dù …”
Cô thấp giọng ái muội nói: “Mặc dù sau này chị thích em, bị em câu dẫn mà chuyển đến ở cùng nhau sớm hơn dự kiến, ừm, còn luôn nhịn không được mà khi dễ em…”
Tai Lâm Thanh Hàm đỏ bừng, trên mặt giả vờ lạnh lùng: “Không được nói bậy.”
Khúc Mặc Thương thấp giọng cười, Lâm Yên mềm lòng là bởi vì cô biết rõ Lâm Yên rất yêu Lâm Thanh Hàm, những cái đó trong lòng Lâm Thanh Hàm thống khổ, đủ để làm mẫu thân thỏa hiệp, tuy có chút tàn nhẫn, nhưng cô không muốn Lâm Thanh Hàm nếm trải thống khổ, Khúc Thịnh bên kia cô cũng muốn làm ra quyết định.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.