Đồng Học Không Làm Yêu

Chương 28


Bạn đang đọc Đồng Học Không Làm Yêu – Chương 28


Sau bữa tiệc, Chu Tư Cầm và Khổng Ích Tường mang Lâm Thanh Hàm tiễn khách trước mới lái xe trở về. Dọc đường đi sắc mặt Chu Tư Cầm rất khó coi, giống như không hài lòng với biểu tình của Lâm Thanh Hàm.

Sau khi trở về nhà, Lâm Thanh Hàm tẩy trang, thu thập đồ đạc chuẩn bị đi tìm Lâm Yên, từ nhỏ đến lớn nàng đều cùng mẹ trải qua sinh nhật.

Vừa đi xuống lầu, Khổng Ích Tường và Chu Tư Cầm đều đang ngồi ở đại sảnh, nhìn thấy nàng chuẩn bị đi ra ngoài, sắc mặt lập tức khó coi, trầm giọng hỏi nàng: “Mới về nhà lại đi ra ngoài, đi đâu?” 
Lâm Thanh Hàm đứng yên không trả lời bà ngay, nàng biết Chu Tư Cầm không thích nàng đi tìm Lâm Yên.

Thấy nàng im lặng, Chu Tư Cầm cười nhạo: “Còn có thể đi đâu, tám phần là lại đi tìm mẹ nó.

Hiện tại đã về Khổng gia, chi phí ăn mặc đều là Khổng gia, ngươi không nghĩ như thế nào tiến tới làm ba ngươi vui vẻ, ngược lại dính lấy nữ nhân lụi bại kia, đây là sống nghèo đói thành thói quen sao? Nghĩ lại biểu hiện hôm nay của ngươi, không biết làm gương mặt tươi cười nghênh đón người, lại không chủ động nói chuyện, mặt lạnh giống như khúc gỗ, sau này làm sao quản lý được một phần gia nghiệp lớn như vậy.

Quả nhiên là cái dạng hoàn cảnh gì thì dưỡng thành cái dạng người gì.

Ích Tường, về sau dạy nó cẩn thận, đặc biệt là hành vi cử chỉ, lễ nghi phong phạm, đừng để nó chạy đi đâu cả ngày, mất mặt Khổng gia.”
Lâm Thanh Hàm có thể chịu đựng được bọn họ châm chọc mỉa mai, rốt cuộc nàng quá nhu nhược, đừng nói chủ động nói chuyện, trước đó cũng rất thụ động giao tiếp với đồng học, nhưng nàng không thể chịu đựng được bọn họ vũ nhục mẹ nàng.

Lâm Thanh Hàm quay đầu nhìn bọn họ, lạnh lùng nói: “Tôi là do nữ nhân ngoài cửa nhà các người nuôi lớn, mười mấy năm qua, không ăn một hạt cơm của Khổng gia, không tiêu một phân tiền của Khổng gia! Bà ấy sinh tôi nuôi tôi, tôi đi gặp bà ấy có gì sai? Hay ở Khổng gia, cái gọi là lễ nghi phong phạm, hành vi cử chỉ, tức là lục thân không nhận, vong ân phụ nghĩa?”
Sắc mặt Chu Tư Cầm xanh mét: “Ngươi nói cái gì? Ích Tường, ngươi nhìn nó kìa, ta đã nói hài tử mà nữ nhân kia nuôi khẳng định cũng không có tốt đẹp gì, còn nhỏ tuổi đã nhanh mồm dẻo miệng, ngay cả cách tôn trọng trưởng bối cơ bản cũng làm không được!”
Khổng Ích Tường cũng đứng lên, sắc mặt ảm đạm, chỉ vào Lâm Thanh Hàm lớn tiếng nói: “Làm càn, quả thực là vô pháp vô thiên! Lập tức xin lỗi bà nội, trở về phòng.


Về sau cũng đừng nghĩ tới mẹ ngươi, ngươi trở về Khổng gia chính là người của Khổng gia.

Học hành cho tốt, ta cũng sẽ tìm lão sư cho ngươi, ngày mai bắt đầu đi học, nữ hài tử cũng nên có chút cao nhã một chút mới làm người yêu thích.”
Trong lòng Lâm Thanh Hàm chợt lạnh, nhìn nam nhân ăn mặc chỉnh tề trước mặt, gằn từng chữ: “Tôi không phải ông, tôi không thể dễ dàng vứt bỏ bà ấy, cũng không học được máu lạnh vô tình như ông!”
“Bốp” Khổng Ích Tường rất tức giận, trực tiếp cho Lâm Thanh Hàm một bạt tai.

Lâm Thanh Hàm chỉ cảm thấy má trái vừa nóng vừa đau, trước mắt có chút choáng váng. Đầu lung lay, nàng nhìn Khổng Ích Tường, xoay người lao ra  khỏi cửa.

Khổng Ích Tường nhìn Lâm Thanh Hàm chạy đi, trong mắt có chút hoảng sợ, rụt tay lại chuẩn bị cho người đuổi theo thì Chu Tư Cầm đã ngăn hắn lại: “Hừ, khẳng định nữ nhân kia đã nói gì đó với nó mới khiến nó có lá gan chống đối ngươi.

Để nó đi đi, chờ cho đến khi nó ý thức được chúng ta là chỗ dựa duy nhất của nó mới có thể ngoan ngoãn nghe lời.

Nó là người thừa kế duy nhất của ngươi không giả, nhưng cũng không thể để vô pháp vô thiên.”
Khổng Ích Tường nhìn ra cửa: “Nhưng dù sao nó cũng là con gái của con, con không yên tâm.”
“Ích Tường, hiện tại nó còn không phải là con gái của ngươi, chờ nữ nhân kia rời đi mới đúng là như vậy.” Chu Tư Cầm để lại một câu rồi lên lầu, Khổng Ích Tường đứng trong phòng khách trầm mặc.

“Yên tâm đi, nhất định là nó đi tìm nữ nhân kia, sẽ trở về sớm thôi.”
Trong lòng Lâm Thanh Hàm khổ sở, bất luận là nàng oán hận Khổng Ích Tường như thế nào thì đó cũng là ba ruột của nàng, đáy lòng nàng cũng không phải không có để ý, hy vọng xa vời hắn có thể thật sự quan tâm nàng. Thậm chí nàng còn nghĩ tới hắn có cảm thấy áy náy với mẹ nàng hay không, nhưng hôm nay hắn lại để Chu Tư Cầm vũ nhục mẹ nàng, nói ra câu nói kia, nàng liền biết mình đã sai rồi.


Nàng lùi bước, không thể rời bỏ mẹ, nhất định là nàng ấm đầu mới tin dù trở về Khổng gia cũng có thể gặp mẹ bất cứ lúc nào. Nàng ngồi xe về ngôi nhà mà Khúc Mặc Thương cho bọn họ thuê. Sau khi nàng không sống ở đó, Khúc Mặc Thương cũng không ở lại, chỉ có một mình Lâm Yên.

Lên tầng chín, nàng dừng lại sờ lên mặt mình, có chút đau, hẳn là bị sưng. Nàng do dự một lúc mới bấm chuông cửa, nhưng không có ai ra mở cửa.

Chẳng lẽ là mẹ tăng ca? Lâm Thanh Hàm có chút nóng nảy, cũng may nàng có mang theo điện thoại ra ngoài, vội vàng gọi cho Lâm Yên, nhưng đáp lại nàng là số điện thoại ngài gọi đã tắt máy, vui lòng gọi lại sau!
Trong lòng nàng thoáng thấy bất an, nghĩ đến lời nói của Khổng Ích Tường và Chu Tư Cầm trước đó, tay chân lập tức lạnh lẽo. Nàng cúi đầu, xốc tấm thảm lên nhìn thấy chìa khóa, nàng mở cửa xông vào phòng Lâm Yên, bên trong trống trơn.

Dựa vào khung cửa, nàng quỳ xuống đất, cầm điện thoại gọi liên tục cho Lâm Yên. Không biết qua bao lâu nàng mới thất hồn lạc phách ra khỏi tiểu khu, lại ngồi xe trở về nơi cũ ban đầu hai người thuê, cầm điện thoại đứng dưới tòa nhà đổ nát.

Nàng thất thần, căn bản không biết phải làm sao, cho đến khi người chủ nhà đi ra đổ rác, nhìn thấy nàng thì có chút kinh ngạc: “Thanh Hàm, sao con lại ở đây?” 
Lâm Thanh Hàm nhìn bà, ngơ ngác nói, “Con tới tìm mẹ, bà ấy…!không thấy bà ấy, dì có gặp bà ấy không.”
“Không thấy? Hôm trước ta thấy bà ấy ở đây, còn nói cảm tạ với hàng xóm cách vách, nói sẽ rời khỏi Yến Thành.

Bà ấy…!bà ấy không mang con theo sao?” Chủ nhà có chút kinh ngạc, bà nhớ rõ Lâm Yên lẻ loi một mình mang theo con gái, không có đạo lý chính mình rời đi lại ném con gái ở lại nơi này a.

Lúc ấy có hỏi Lâm Thanh Hàm, bà ấy tựa hồ nói đã được an bài, tại sao cô gái nhỏ này giống như không biết gì cả.

Lúc bà nhắc tới Lâm Yên, đôi mắt đờ đẫn của Lâm Thanh Hàm đột nhiên lóe lên một tia sáng, trong nháy mắt hoàn toàn bị mấy chữ Lâm Yên rời khỏi Yến Thành dập tắt, hai mắt trống rỗng thê lương, sắc mặt trắng bệch.


Chủ nhà nhìn thấy bộ dạng của nàng, cũng đoán được là nàng thực sự không biết Lâm Yên đã đi đâu, vội vàng an ủi nàng: “Con đừng lo lắng, đã xảy ra chuyện gì? Mẹ con sẽ không mặc kệ con a, con gọi cho bà ấy đi, bà ấy là mẹ của con làm sao có thể nhẫn tâm rời bỏ con, con đừng sợ.”
Lâm Thanh Hàm ngẩng đầu nhìn bà lắc đầu: “Cảm ơn dì chủ nhà, con… con đi trước.” Bước chân nàng hốt hoảng, nàng nhìn thấy trong mắt của đối phương có chút thương xót, đồng tình, giống như lúc trước biết nàng không có ba.

A, có thể hiện tại đồng tình càng sâu đi, nhìn xem, nàng còn không có mẹ.

Khi nàng bước ra khỏi tiểu khu, đần độn ngồi ở góc đường, ngồi xổm xuống gắt gao cắn nắm tay, một đường cố nén nước mắt, hiện tại trào ra như vỡ đê. Thời tiết mùa hè tối rất nhanh, mây đen trên bầu trời trong nháy mắt tụ lại, sấm rền nổ tung trên bầu trời, người đi đường cùng xe chạy vội vàng.

Sắc trời nhanh chóng trở nên u ám, gió cũng nổi lên, cuốn lấy mái tóc rối bù của Lâm Thanh Hàm, mồ hôi trên người cũng nhanh chóng bị gió thổi khô lại. Một tia chớp xẹt qua những đám mây trên bầu trời, ngay sau đó âm thanh trầm đục nổ vang, màn mưa liền rơi xuống.

Cơn giông nhanh chóng ập đến, mọi người không kịp tránh chạy tới mái hiên của trung tâm thương mại trú mưa, đường phố lộn xộn nhanh chóng thanh tịnh.

Gió thổi mưa bay, tiếng sấm vang lên bên tai, váy của Lâm Thanh Hàm lập tức ướt đẫm. Nhưng nàng vẫn không nhúc nhích, an vị ngồi ở nơi đó, cả người run rẩy, nước mưa hòa cùng nước mắt chảy xuống, đã sớm không phân biệt được.

Tiếng khóc thảm thiết của nàng ẩn dưới sấm sét, không ai có thể nghe thấy, nàng có thể khóc không kiêng nể gì. Nàng rất khó chấp nhận, trái tim như bị người nắm lấy, nàng không thể chấp nhận, nàng không thể chấp nhận việc mẹ nàng ném nàng cho Khổng Ích Tường, nàng không thể chấp nhận trở lại căn nhà lạnh lẽo áp lực đó.

Vào ngày sinh nhật thứ 16 hôm nay, nàng tuyệt vọng nghĩ tại sao ba mẹ lại sinh ra nàng, tại sao lại khó tồn tại đến vậy. Nàng ngẩng đầu nhìn đường phố dưới mưa, cảm xúc trong lòng đã tới cực hạn. Nàng hận Lâm Yên, hận bà đã vứt bỏ nàng, thậm chí nàng còn nghĩ có phải nuôi nàng mệt mỏi lắm hay không, cho nên bây giờ rốt cuộc có người muốn nàng, bà liền không chút do dự vứt bỏ nàng, tránh đi thật xa.

Nàng cũng hận Khổng Ích Tường, hận mẹ con Khổng gia, lúc trước không chút lưu tình đuổi mẹ con nàng ra khỏi nhà, hiện tại bị báo ứng đoạn tử tuyệt tôn mới nghĩ đến nhặt nàng về, thừa kế gia nghiệp, ai cần, ai cần a!
Đôi mắt nàng chuyển từ trống rỗng sang phi thường u ám, đôi mắt đen láy đầy nước mắt gắt gao nhìn mặt đường, nhìn chiếc xe đang lao nhanh qua màn mưa đằng xa, rồi từ từ đứng dậy.

Nàng không muốn bị người vứt bỏ như một gánh nặng, cũng không muốn để người khác bức cùng bất đắc dĩ xem như món hàng dự bị, giờ phút này Lâm Thanh Hàm đã giẫm lên mép vực.


Trùng hợp là Khúc Mặc Thương cũng đi ra ngoài, Khúc Thịnh và Tiêu Vân Anh nhận được điện thoại lâm thời đến công ty, cô từ yến hội trở về nghĩ hôm nay mình ăn điểm tâm không đủ, ở nhà không có việc gì làm liền đi dạo phố.

Dự báo thời tiết cũng không nhắc nhở có mưa, đi trên phố thấy trời bỗng u ám thì không kịp trở về. Khúc Mặc Thương không thích mưa, cô chán ghét loại cảm giác ẩm ướt, hơn nữa cơn mưa giông mùa hè thoạt nhìn rất có lực uy hiếp, cô tìm một nơi để trú mưa ở ngân hàng tự phục vụ, đậu xe đạp ở đó.

Trú mưa một mình cũng có chút nhàm chán, cho nên nàng vu vơ không có mục tiêu nhìn mưa bên ngoài, ánh mắt đột nhiên bắt gặp một bóng người. Kia thoạt nhìn là một cô gái, ôm thân ngồi trong mưa, rõ ràng phía sau có thể che mưa, nhưng nàng không có chút lùi bước.

Trong lòng cảm thấy kỳ quái liền không khỏi tiếp tục nhìn chằm chằm, từ xa có thể nhìn thấy thân thể cô gái đang run rẩy, tựa hồ là đang khóc, hơn nữa nhìn thân ảnh có chút quen thuộc. Ý niệm vừa lóe lên, cô cẩn thận nhìn kỹ, càng ngày càng cảm thấy giống.

Mưa đã làm nàng ướt hoàn toàn, bộ dáng chật vật lại đáng thương, Khúc Mặc Thương cau mày, Lâm Thanh Hàm vừa mới làm sinh nhật xong, yến hội mới kết thúc được hai ba tiếng, không thể là nàng.

Chỉ là có chút hoài nghi, cô vẫn không nhịn được mà chuẩn bị đến gần nhìn kỹ hơn, lúc này mới nhìn thấy cô gái đang từ từ đứng lên, có thể thấy được từ động tác của nàng là vô cùng suy sụp. Nhưng nàng không dừng lại chỉ là đứng đó, giống như nhìn đường cái.

Tim Khúc Mặc Thương nhảy dựng, cô đạp xe qua đường cũng mặc kệ mưa tầm tã, đạp cực nhanh trực tiếp xuyên qua đường cái.

Cô giống như gió lướt qua mặt nước đọng, sau khi tới gần cuối cùng cô cũng xác định được đó là Lâm Thanh Hàm.

Một chiếc ô tô từ xa chạy tới, thấy xe đạp của Khúc Mặc Thương đã bấm còi, nhưng Lâm Thanh Hàm không quan tâm đến, thậm chí còn tăng tốc băng qua đường!
Khúc Mặc Thương hãi hùng khiếp vía, xe đạp đột nhiên tăng tốc đến trước mặt nàng, ôm người ngã sang một bên, lăn một vòng. Bên tai vang lên tiếng còi đinh tai nhức óc cùng âm thanh va chạm, nước bắn tung tóe lên người, khiến Khúc Mặc Thương chưa định thần tuôn ra một thân mồ hôi lạnh.

Giờ phút này, chiếc xe kia lướt qua hai người, va vào đầu xe đạp đẩy ra rất xa mới dừng lại. Hai người lúc này rơi xuống nước đọng, Khúc Mặc Thương đặt tay ở sau đầu Lâm Thanh Hàm. Nước mưa theo tóc không ngừng rơi xuống quai hàm của cô, mưa to trên trời cũng không ngừng rơi xuống, Khúc Mặc Thương gắt gao nhìn Lâm Thanh Hàm, trong mắt kinh giận đan xen: “Cậu biết cậu đang làm cái gì không?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.