Đông Hoang Thần Vương

Chương 68: Cứu Người


Bạn đang đọc Đông Hoang Thần Vương – Chương 68: Cứu Người


Sau đó mấy người nhanh chóng đi lên bờ.

Tiền Cẩm Lâm giật mình.

Bọn họ vứt nhóc 13 xuống biển.

Trong lòng cô ta như bị ai đó đâm một dao, đau đớn kịch liệt.

“Nhóc 13”.

Cô ta điên cuồng lao vào biển.

Bạch Phi đánh mắt, hai tên côn đồ cơ thể vạm vỡ tiến lên ngăn cô ta lại.

“Cô gái, trông em cũng xinh đấy, chơi với mấy anh chút không?”
Bạch Phi trêu đùa nói.

Tiền Cẩm Lâm chỉ nghĩ đến nhóc 13, không có tâm trạng nói nhảm với họ.

Cô ta tung cước đạp thẳng vào Bạch Phi.

Tốc độ của tên côn đồ rất nhanh, hắn dùng đùi đỡ đòn.

Đạp bay cẳng chân của Tiền Cẩm Lâm ra xa.

Cùng lúc đó tóm cổ Tiền Cẩm Lâm.

“Vèo!”
“Bốp!”
Một viên đá cuội bay qua, bầu không khí như bị xé toạc.

Bốp một tiếng, đập thẳng lên tay tên côn đồ.

Tay hắn lập tức đỏ lên, năm ngón tay vặn vẹo.

Hắn thả Tiền Cẩm Lâm ra.

Tên côn đồ thẹn quá hóa giận.

Quay đầu nhìn người đang đi tới.

Chỉ nhìn thấy một viên đá cuối lại lao đến.


“Bốp!”
Tốc độ của viên đá cuội rất nhanh, đánh thẳng vào giữa trán tên côn đồ.

Trên đỉnh đầu tên côn đồ truyền đến cảm giác lạnh lẽo, hắn nghiêng đầu vươn tay bắt lấy viên đá cuội.

“Bốp!”
Hắn cảm giác viên đá nóng bỏng.

Nóng đến mức đau đớn, nóng hừng hực khiến sắc mặt hắn cũng đỏ bừng lên.

Sắc mặt tên côn đồ khác cũng trầm xuống.

Nhìn thấy vẻ mặt dữ tợn của đồng bọn của mình, một tên khác đánh mắt.

Hai bọn chúng gập người, lấy ra hai con dao găm từ trong lồng ngực.

Tiền Cẩm Lâm bò dậy, điên cuồng lao đến chỗ nước cạn.

Bạch Phi cảm nhận được thực lực của Trần Thiên Hạo không hề tầm thường, hắn lùi về sau mấy bước, nhìn Tiền Cẩm Lâm đang lao về phía biển.

Sau đó vọt tới cạnh cô ta.

Bàn tay tên côn đồ đau nhức, hắn nghiến răng, mồ hôi lạnh chảy đầy trán.

Tay dùng sức bóp mấy cái, ngẩng đầu hung hăng đi về phái Trần Thiên Hạo.

Ba tên côn đồ.

Chính là cao thủ đánh cận chiến đứng đầu Đế Đô.

Dùng thế bao vây giam Trần Thiên Hạo ở giữa.

“Hừ!”
Một tên hét lớn, cơ thể đung đưa, tung thẳng nắm đấm vào huyệt thái dương của Trần Thiên Hạo.

Sắc mặt Trần Thiên Hạo bỗng trầm xuống.

Mũi chân cắm vào đá cuội.

Sau đó chợt nhấc lên, mấy chục cân đá cuội đáp thẳng lên bắp chân đối phương.

Cùng lúc đó, Trần Thiên Hạo hơi ngửa đầu về sau né tránh.

Tên côn đồ đứng bên nhấc chân tung đòn.

Nhắm thẳng vào gáy Trần Thiên Hạo.

Không đợi anh nghiêng đầu tránh đòn, một tên khác lại lên gối, chặn đường tránh của Trần Thiên Hạo.

Tấn công từ ba phía.

Tốc độ cực nhanh!
“Bốp!”
Đá cuối đập trúng bắp chân một tên, tên đó đau đớn hừ một tiếng.

Cơ thể ngã về trước.

Hai tay Trần Thiên Hạo cực nhanh, như sắt thép tóm lấy đầu đối phương.

Cơ thể dùng sức tóm về sau.

Khiến cả đầu hắn bị kéo về phía anh.

Hai tên còn lại lập tức sợ giật mình.

Toàn lực tấn công, đột nhiên xoay người, tiếp tục tấn công phía bên sườn của Trần Thiên Hạo.

Trần Thiên Hạo nhảy vọt về sau, kiềm chế cơ thể tên kia, khiến hắn vồ hụt.

Một cước chợt đá lên trên.

Tên côn đồ bị kiềm chế sắc mặt hoảng sợ.

Hai tay đỡ trước ngực.


Nhưng mà cước này của Trần Thiên Hạo có sức mạnh rất lớn.

“Đùng!”
Hai tay chắn trước ngực gãy ra, lồng ngực lõm uống.

Sắc mặt hai tên kia đều thay đổi.

Quyền cước tung ra.

Một người tung cước, cả người Trần Thiên Hạo ngả về sau gần chạm đấm, tránh được đòn tấn công từ hai bên.

Chân anh như một chiếc quạt điện, xoay tròn với tốc độ kinh khủng, khiến hai tên kia phải rút lui.

Ngay sau đó, Trần Thiên Hạo dùng chiêu cá chép tung mình, nhảy vọt lên.

Cơ thể chưa kịp đứng vững, cước chưởng đã phát lực.

“Bốp!”
Như viên đạn bắn ra.

Nắm đấm mạnh mẽ nhắm thẳng vào lồng ngực một tên.

Tên đó lập tức đỡ dòn.

Chặn được nắm đấm bên trái nhưng không chặn được bên phải.

Luồng sức mạnh kinh khủng đánh vỡ bàng quang của hắn.

Cả người hắn run rẩy kịch liệt, ôm bụng ngã xuống đất.

Một tên côn đồ khác thấy vậy.

Không dám đánh trả.

Ba người họ vừa đối mặt với Trần Thiên Hạo, hai người đã bị đánh đạp.

Hắn xoay người bỏ chạy.

Trần Thiên Hạo quay đầu nhìn bờ biển, Tiền Cẩm Lâm nhảy xuống nước, tìm nhóc 13.

Bạch Phi đi đến trước mặt cô ta, tóm lấy cả người cô ta.

“Chết tiệt!”
Trần Thiên Hạo dùng mũi chân đào một viên đá cuội lên.

Dồn toàn lực ở mũi chân.

“Vụt!”
Viên đá cuội như thanh kiếm bay phá tan không trung, xuyên qua sau đầu tên côn đồ, bắn ra từ giữa trán.

Hắn tuyệt vọng, không cam lòng!
Ngã xuống đất.

Trần Thiên Hạo sải bước chạy nhanh đến bờ biển.


Nhìn thấy tên mặc đồ trắng đang điên cuồng dìm Tiền Cẩm Lâm xuống nước.

Anh quăng hòn đá cuội trong tay ra.

“Rầm!”
Nhắm chính giữa trán.

Tên mặc đồ trắng ngửa mặt nằm trên mặt biển.

Trần Thiên Hạo vọt đến, kéo Tiền Cẩm Lâm sặc nước biển lên.

Cô ta thiếu dưỡng khí, còn nuốt vào một lượng lớn nước biển, cơ thể vô cùng yếu ớt.

Trần Thiên Hạo ôm lấy cô ta, đi đến bên bờ biển.

“Ọe!”
Tiền Cẩm Lâm nôn nước biển ra.

Chỉ vào một nơi.

“Nhóc mười ba, cứu thằng bé”.

Trần Thiên Hạo đặt cô ta xuống đất.

Xoay người lao về biển, ngụp đầu xuống nước.

Dưới làn nước mờ đục, anh không nhìn rõ gì cả.

Nước biển dao động, khiến mắt anh đau nhói.

Trần Thiên Hạo liên tục tìm kiếm.

Cuối cùng cũng mò được một người.

Nhấc lên, cơ thể này rất nặng.

Lục lọi một lúc, phát hiện ra thằng bé bị trói trên đá.

Sau khi cởi viên đá ra, Trần Thiên Hạo dùng sức nhấc cơ thể này lên, sau đó dùng hai tay nhấc hai chân đối phương, vác chân lên vai, chạy lên bờ biển.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.