Đông Hoang Thần Vương

Chương 61: Điên Cuồng Chém Giết


Bạn đang đọc Đông Hoang Thần Vương – Chương 61: Điên Cuồng Chém Giết


Kẻ còn lại nhìn thấy Tiền Cẩm Lâm xinh đẹp đẫy đà, bèn xoa nắn ngực cô ta vài cái, vẻ mặt tiếc rẻ.
“Em gái, ngoan ngoãn cầu xin anh đi, anh có thể cho em được hưởng thụ sung sướng trước khi chết!”
“Cút!”
Tiền Cẩm Lâm gạt phăng nước mắt đang giàn giụa trên mặt, khinh bỉ nhổ một bãi nước bọt.
Thằng đàn em thẹn quá hóa giận.
Hung hăng giơ tay cho cô ta một bạt tai.
“Con mẹ nó, mày đừng có không biết tốt xấu!”
Gã ta lùi ra sau nhìn thoáng qua phòng nghỉ ở bên ngoài công trường.
Thấy người bên trong phòng nghỉ không thể quan sát được tình hình ở đây.
Thế là gã ta bèn liếc mắt ra hiệu với mấy tên công nhân ở gần đó.
“Nào các anh em, có muốn thương lượng chút không.

Cô nàng này cứ bị chôn như vậy thì đáng tiếc lắm”.
“Chúng ta lần lượt từng người một đi”.
Những người khác đều lộ ra vẻ mặt dâm tà.
“Thế còn chờ gì nữa, ông đây ở cái công trường thối nát này nhịn hơn nửa năm nay rồi”.
Công nhân lái máy khoan thăm dò liếm mép một cái rồi nhảy vọt xuống.
Lao tới điên cuồng sờ soạng bộ ngực của Tiền Cẩm Lâm.
Hàm răng gã ta đen sì.

Gã ta thèm thuồng liếm láp khắp mặt cô ta.
“Đừng, đừng mà!”
Tiền Cẩm Lâm hoảng sợ hét toáng lên.
Nhưng mà giờ đây cả người cô ta đều bị trói chặt không có sức để phán kháng.
Cứ thế trơ mắt nhìn đám khốn nạn kia mặc sức sờ mó khắp mông khắp ngực cô ta.
“Roẹt!”
Một bàn tay to lớn xé rách bộ quân phục màu trắng của cô ta.
Da thịt trắng nõn nà lộ ra bên ngoài.
Đồng thời, dáng người yểu điệu như ẩn như hiện bên dưới lớp nội y.
“Mẹ nó, mau lên”.
Mấy kẻ khác cũng nổi lên dục vọng, thi nhau xông tới.
Ở dưới hầm mỏ, Chu Tước cố gắng dùng sức giãy dụa.
Dưới bờ mi tràn trề máu tươi, ánh mắt của cô ấy lóe lên tia giận dữ.

Cô ấy cố nén cơn đau ở khóe môi cắn phập vào tảng đá.
“Phốc!”
Viên đá như một viên đạn thẳng tắp đập vào mặt của một gã.
Gã ta hét thảm một tiếng, đau đớn ôm mặt chạy ra thật xa.
Những người còn lại giật mình thon thót.
Đồng loạt nhìn về phía người đang đứng sừng sững giữa hố đất, chỉ thấy đối phương ngậm đá điên cuồng phun về phía họ.
“Phốc phốc phốc!”
Sức mạnh của viên đá quá lớn, khiến cả đám mặt mũi bầm dập.
Bọn chúng phải chịu đau, tức thì nổi trận lôi đình.
Tên lái máy khoan vội vàng leo lên bàn điều khiển.
“Mẹ cha mày! Ông đây phải chơi chết mày”.
Máy khoan được khởi động.

Mũi khoan bắt đầu không ngừng xoay tròn với tốc độ kinh người.
“Đừng mà!”
Tiền Cẩm Lâm tuyệt vọng gào thét.
“Bịch!”
Bỗng có một tiếng động thật lớn vang lên.

Một tảng đá khổng lồ bất chợt từ trên trời giáng xuống.
Tựa như thiên thạch ngoài vũ trụ đập vỡ cửa kính của bàn điều khiển.
Gã lái xe hoảng hốt.
Chưa kịp quay người bỏ chạy đã bị cả tảng đá đè lên lồng ngực.
Khiến ngực gã ta lõm hẳn xuống.
Lập tức chết thảm!
Cùng lúc đó.
Mấy tên đàn em kịp thời chạy ra ngoài.
Ai nấy đều sầm mặt lại.
Đồng loạt nhìn về phía tảng đá rơi xuống.
Chỉ thấy ở đó có một người đàn ông thân hình cao lớn chậm rãi tiến gần dưới ánh mặt trời chói lóa.
Ánh nắng chói mắt tỏa ra.
Không thấy được rõ gương mặt.
Thế nhưng, theo từng bước chân của người đó, bầu không khí trong khu lập tức lạnh hẳn xuống.

Bọn chúng đột nhiên cảm thấy toàn thân túa ra mồ hôi lạnh.
Một cảm giác rợn cả tóc gáy ập tới.
“Uỳnh!”
Lại có thêm một tảng đá bay tới.
Một người đàn ông đầu trọc đi theo sau người kia lại nhấc một tảng đó cực lớn ở bên cạnh lên.
Ung dung ném xuống.
Cả một tảng đá khổng lồ nặng tới hơn năm chục cân.
Vậy mà ở trong tay người kia chỉ giống như một con rối.
Tảng đá lao thẳng xuống.
đám đàn em khiếp đảm.
Cuống cuồng quay đầu chạy trối chết.
Thanh Long nhặt mấy viên đá lớn bằng quả trứng gà ở dưới mặt đất lên.
Rồi vung tay phóng từng viên một.
Mỗi lần đều đánh trúng lưng mấy kẻ kia một cách chuẩn xác.
“Phốc phốc phốc!”
Bọn chúng lũ lượt phun máu, ngã xuống lia lịa.
Sau khi tới gần.
Thanh Long nhún chân lấy đà nhảy bổ xuống hố đất.
“Chu Tước!”
Anh ta ôm eo cô ấy bế thốc lên.
Linh hoạt nhảy ra khỏi hố đen, vội vàng đặt cô ấy xuống mặt đất rồi cởi áo khoác ngoài màu xám trên người mình ra.
“Cô phải chịu khổ rồi”.
Khóe môi nát tươm của Chu Tước khẽ cong lên gian nan nở một nụ cười.
“Tôi biết hai người sẽ đến mà”.
Bộ quân phục trắng tinh của Tiền Cẩm Lâm bị xé rách toác không còn hình dạng.
Dáng người đầy đặn của cô ta lờ mờ hiện ra.
Hai mắt rưng rưng nhìn Trần Thiên Hạo tới gần.
Rốt cuộc nội tâm kiên cường của cô ta đã sụp đổ.
Cô ta nhào vào lòng anh bật khóc nức nở.
Vẻ mặt lạnh như băng của anh giãn ra.
Anh dịu dàng cởi chiếc áo khoác ngoài màu đen của mình ra.

Săn sóc khoác lên người cô ta.
“Không sao nữa rồi!”
“Tôi, tôi cứ tưởng sẽ không bao giờ được gặp lại anh nữa”.
“Hu hu…”
Nước mắt thi nhau rơi xuống như mưa.
Sau khi nói ra câu nói kia, gương mặt trắng trẻo của cô ta hơi đỏ ửng.
Trần Thiên Hạo dịu dàng vỗ vai cô ta an ủi.
Anh khẽ đẩy cổ ta ra khỏi ngực mình.
Quay ra nhìn Chu Tước.
Người được anh cực kỳ coi trọng.
Giờ đây mặt mũi be bét máu, khóe môi bị đánh nát, mí mắt chọc đầy đinh nhọn.
Lòng anh quặn thắt lại.
Giọng nói âm u tựa hồ như phát ra từ địa ngục, vang vọng khắp chốn.
“Ai làm?”
“Cậu chủ nhà họ Triệu”, cô ấy cúi đầu đáp.
Nói rồi, cô ấy vùng dậy quỳ xuống trước mặt anh, vẻ mặt áy náy.
“Thuộc hạ vô dụng!”
“Không, không phải cô ấy vô dụng.

Tại cô ấy muốn cứu tôi nên mới bị tên khốn nhà họ Triệu kia đánh lén”.
“Đều tại tôi hết, hu hu…”
Tiền Cẩm Lâm khóc lóc ầm ĩ, lòng tràn đầy tự trách.
Anh liếc mắt nhìn Tiền Cẩm Lâm, rồi tiến lên đỡ Chu Tước đứng dậy.
“Ngồi xuống!”
Anh nhìn chằm chằm vào mắt Chu Tước.
“Cô muốn nói gì với tôi?”
“Tôi, tôi muốn cậu chủ nhà họ Triệu phải quỳ xuống cầu xin tôi được chết!”
Anh bỗng đứng bật dậy.
Khí thế hùng mạnh.
Anh không hề di chuyển.
Thanh Long lại cất bước rời đi.
Ở trong phòng nghỉ.
Triệu Lộ Bình đã nghe thấy tiếng động vội vàng lao ra nghe ngóng.
Đúng lúc bắt được đám đàn em của mình đang hốt hoảng chạy ra khỏi nhà máy.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Có người tới cứu bọn họ, lợi hại lắm!”
Nói rồi, cái gã trả lời hắn ta cắp đít chạy đi ngay tức khắc.
Sắc mặt hắn ta trở nên nghiêm trọng.

Hắn ta bèn sải bước đi vào trong nhà máy.
Chỉ thấy có một bóng người cao lớn đang đứng bên cạnh chiếc máy khoan vỡ tan tành.
Ngay cạnh đó là một cô gái gầy yếu vẻ mặt hung tợn.
Mà phía trước hai người họ, là một người đàn ông khác cũng cao lớn không kém với cái đầu trọc bóng loáng.
Lúc này Thanh Long không hề đeo mặt nạ màu vàng.
Thế nhưng khí thế khủng bố tỏa ra từ người anh ta vẫn khiến tim Triệu Lộ Bình đập thình thịch.
Quá quen thuộc, dường như đã gặp ở đâu đó rồi.
Cùng lúc đó.
Mấy chục sát thủ mặc đồ đen lũ lượt xuất hiện ở trên nóc nhà máy, thoăn thoắt leo xuống dưới như một đàn khỉ.
Tiếp đó.
Kẻ Ác chậm rãi đi vào từ ngoài cổng.
“Lão Quỷ?”
Triệu Lộ Bình nhíu mày dò hỏi.

Hắn ta rất bất ngờ khi ngửi thấy mùi máu tanh tỏa ra từ người đối phương.
Kẻ Ác chỉ gật đầu coi như đáp lại.
Hắn ta không hề nghi ngờ gì, vẻ mặt mừng rỡ.
Hắn ta nhìn sang mấy chục sát thủ mặc đồ đen đang lơ lửng trên các thanh sắt, bỗng thấy tự tin dạt dào.
Chắc chắn kẻ thù của hắn ta sẽ phải chết thảm ở nơi này!
“Trần Thiên Hạo, ranh con nhà mày to gan thật đấy, còn dám xông vào nhà máy của nhà họ Triệu bọn tao cướp người”.
“Nhưng đừng lo, tao sẽ cho mày biết thế nào là một đi không trở lại!”
“Xông lên đi!”
Đám sát thủ áo đen kia như những bóng ma thoắt cái nhảy bổ xuống.
Cơ thể nhẹ nhàng linh hoạt như chim ưng.
Sau khi tiếp đất, bọn họ đồng loạt rút dao ra.
Vây quanh đám người Trần Thiên Hạo, tạo ra vòng vây nửa hình tròn.
Cánh tay của Thanh Long khẽ cử động.
Bàn tay to lớn rút ra một sợi xích sắt dài nửa mét từ bên hông.
Cổ tay dùng sức vặn lại, sợi xích quấn quanh nắm tay của anh ta.
Anh ta quăng quật vài cái, dây xích xé gió phi lên.
“Giết!”
“Giết hết!”
“Giết!”
Đám sát thủ đồ đen co người lao vọt tới.
Lưỡi dao sắc bén trong tay chúng lấp lóe, điên cuồng chém xuống.
Mấy chục con dao chém vào không trung, ánh dao trùng điệp sắc bén.
Mấy chục lưỡi dao hợp lại biến thành một thanh đao khổng lồ mờ ảo..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.