Bạn đang đọc Đông Hoang Thần Vương – Chương 5: Quỳ Xuống Nhận Sai
Trong văn phòng của phó chủ tịch thành phố.
Trần Khải Minh cúp máy, ngả người ngồi dựa vào chiếc ghế ở đằng sau.
Ông ta đã giữ chức phó chủ tịch thành phố này mười năm rồi, chưa từng gặp bất kỳ vấn đề gì.
Ban nãy nhận được cuộc gọi từ văn phòng cấp tỉnh.
Ông ta bị chửi một trận, khiến đầu óc mơ hồ.
Cuối cùng mới nói rõ cấp trên bị ai đó điểm mặt gọi tên, bắt Châu Minh đến đại viện nhà họ Trần dập đầu xin lỗi trước mặt bà Trần.
Bằng trực giác nhạy bén, Trần Khải Minh ý thức được chuyện này vô cùng nghiêm trọng.
Cộng thêm việc ông ta phụ trách cải cách Nam Thành, nên liền nghĩ ngay đến lô đất nhà họ Châu và nhà họ Trần kết hợp làm ăn.
Thực ra ông ta cũng biết chỗ đó có một phần tài sản riêng của mình.
Nhưng hôm nay thần phật nổi giận, một tiểu thần tiên như ông ta sao đỡ nổi.
Hy vọng Châu Minh đừng làm hỏng chuyện.
Nếu không chắc ông ta không giữ nổi chức phó chủ tịch thành phố này.
Trong phòng họp của gia tộc.
Advertisement Trong đại sảnh, bầu không khí trở nên khá căng thẳng.
Trưởng bối nhà họ Trần im lặng không dám lên tiếng, Trần Vĩnh Khang và Trần Vĩnh Hằng thỉnh thoảng lại nhìn nhau, sắc mặt phiền muộn.
Vẻ mặt thỉnh thoảng lộ ra vẻ giễu cợt.
Trần Quang Phi ôm cái mặt sưng to như cái đầu heo, nổi giận trợn mắt nhìn Trần Thiên Hạo.
Ban nãy hắn đã gọi điện bảo các anh em gọi mấy chục người đến chầu trực ở cửa.
Chỉ cần đến thời gian giao hẹn, Trần Thiên Hạo chơi xấu không đi, hắn sẽ thu hồi cả vốn lẫn lãi.
Bà Trần dù không nhìn thấy nhưng cũng có thể cảm nhận được từng phút từng giây đang trôi qua.
Dựa theo tính toán của bà, chắc sắp đến giờ rồi.
Thật ra bà cũng thầm biết rõ.
Tất cả tài sản bà tích lũy đều bay màu theo dự án với nhà họ Châu rồi.
Bà thực sự không thể ở lại nhà họ Trần.
Sản nghiệp nhà họ Trần mặc dù do chồng bà thành lập, do bà quản lý kinh doanh.
Nhưng sự phát triển lớn mạnh vẫn dựa vào ông hai.
Advertisement Lần này con trai trở về, bà vốn chỉ muốn xả giận, chứng minh mình không phải không có chỗ dựa.
Con trai bà cũng là người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất.
Giờ dành lại được khí thế rồi, bà cũng vui vì sự thay đổi của con mình.
Chuyện đến nước này, bà có hơi không tưởng tượng nổi.
Bà biết rõ năng lực của con trai mình, cãi nhau thì được nhưng nhà họ Châu là ai chứ, họ là trùm bất động sản nổi danh ở Nam Thành, có quan hệ với phó chủ tịch thành phố Trần.
Bọn họ ngày thường còn chẳng lộ mặt thì sao có thể đến tận đây nhận lỗi chứ.
“Con trai, đã đến giờ chưa?”
Bà Trần không nhịn được hỏi.
Khi đến thời gian đã giao hẹn, bà cũng định rời đi.
Có con trai ở đây, bà không cần phải ở lại nhà họ Trần nữa, thiên hạ ắt có chỗ cho bà sống.
“Mẹ, vẫn còn một phút nữa”.
Trần Thiên Hạo nhìn đồng hồ trên tay, dịu dàng nói.
“Ừm, còn một phút, có cũng được không có cũng không sao.
Thiên Hạo, ta đi thôi”.
Bà Trần đứng dậy, chống gậy rời khỏi.
Trần Thiên Hạo liền vội vàng tiến lên, giữ lấy bả vai bà.
“Mẹ, mẹ ngồi xuống đi”.
“Thiên Hạo à, chúng ta nói lời phải giữ lấy lời.
Nếu đã đồng ý, chúng ta phải chấp nhận chịu thua”.
“Đi thôi”.
Bà Trần không định ngồi xuống, vẫn thẳng lưng đi về phía trước.
“Mẹ!”
“Còn chưa hết giờ”.
“Một phút với mẹ không phải thời gian, nhưng với một số người đó là vận mệnh”.
Trần Thiên Hạo lạnh lùng nói.
Anh đứng đó, hai mắt lạnh lùng nhìn cửa đại viện gia tộc.
Mười.
Chín.
Tám.
Bảy.
Sáu.
Năm.
…!
Một người đàn ông trung niên đi dép, cơ thể ục ịch, mặt mày hoảng sợ chạy vọt vào.
Cảnh này khiến người nhà họ Trần khiếp sợ.
“Châu, Châu Minh!”
Nhìn thấy Châu Minh, Trần Vĩnh Khang vô cùng khiếp sợ, ông ta không ngờ Châu Minh lại đến.
Nhưng đồng thời, ông ta vội vàng đứng dậy nghênh đón.
“Sếp Châu, ông đến đây có việc gì ạ?”
“Cút sang một bên”.
Châu Minh không thèm nhìn Trần Vĩnh Khang, vội vàng đá văng ông ta.
Châu Minh đi thẳng đến trước mặt bà Trần, quỳ xuống.
Khiếp sợ!
Mọi người lập tức khiếp sợ!
Tất cả mọi người như bị ai đó đè xuống, há hốc mồm, sững sờ không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Châu Minh là ai, ông ta là ông trùm bất động sản nằm top mười của thành phố Nam Thành.
Tài sản lớn gấp mấy chục lần tài sản nhà họ Trần.
Hôm nay ông ta lại chạy đến dập đầu nhận tội với bà Trần sao?
Ánh mắt khi nhìn Trần Thiên Hạo của họ lập tức trở nên sợ hãi.
Có thể khiến Châu Minh quỳ xuống dập đầu như vậy, e rằng không phải là thứ một kẻ hữu dũng vô mưu làm được.
Trần Thiên Hạo e rằng có địa vị không hề bình thường ở Đông Hoang.
“Bà Trần, Châu Minh tôi xin lỗi bà, xin bà tha thứ cho tôi”.
Vừa nói Châu Minh không ngừng tát mình.
“Bốp bốp bốp!”
Từng phát tát trên mặt Châu Minh như đánh cả vào trong lòng người nhà họ Trần.
Bà Trần khiếp sợ, đồng thời cảm thấy đắc ý.
Bà ngửa đầu cười lớn.
“Hay lắm, con trai Thiên Hạo của tôi đúng là có tiền đồ”.
Bà mỉm cười, nhưng nước mắt không ngừng tuôn rơi.
Mấy chục năm tủi nhục như bộc phát ra.
Cơ thể nhỏ bé dường như mang trong mình sức mạnh vô cùng vô tận, bà đạp một phát, Châu Minh ngã lộn nhào.
“Tên khốn khiếp, mày hại bà mù hai con mắt, mày cho rằng dập đầu tha thứ là bà sẽ tha cho mày sao?”
“Hả?”
Trần Thiên Hạo không biết chuyện này.
Châu Minh là người hại bà mù.
Toàn thân Trần Thiên Hạo tỏa ra sát khí ngập trời, anh tiến lên nhấc Châu Minh lên, tức giận nói.
“Dám hại mẹ tôi, chết đi!”
Anh lấy tay bóp cổ Châu Minh, trong nháy mắt sắc mặt Châu Minh đỏ bừng, hai mắt trợn lên.
“Thiên Hạo, đừng làm người ta bị thương”.
Bà Trần bình tĩnh nói, sau đó ngồi xuống ghế.
Trần Thiên Hạo chỉ muốn băm vằm Châu Minh, có điều bà đã lên tiếng, anh không thể không nghe, anh ném Châu Minh xuống đất.
Ông ta ho khan mấy tiếng, miệng thở hổn hển.
Một lát sau, thư ký chạy đến mang theo tất cả tài liệu.
Bà Trần không nhìn thấy được nên nói với Trần Vĩnh Khang đứng ở bên.
“Chú hai, chú xem đống tài liệu này có đúng không?”
Trần Vĩnh Khang đã sớm phục sát đất, ông ta ngoan ngoãn nhận lấy tài liệu, nghiêm túc xem, cuối cùng gật đầu nói.
“Chị dâu, chính là những thứ này”.
“Bắt hắn ký”.
Trần Vĩnh Khang đưa tài liệu cho Châu Minh nằm dưới đất.
“Bà Trần, xin bà hãy tha thứ cho Châu Minh tôi.
Để tỏ thành ý, tôi không chỉ trả toàn bộ vốn đầu tư của nhà họ Trần mà còn đưa toàn bộ tài sản khu đất Đại Loan Vượng Giác cho nhà họ Trần”.
“Sau này dự án Đại Loan Vượng Giác sẽ do nhà họ Châu tôi phụ trách di dời xây dựng, tài sản sau khi xây xong sẽ coi như đền bù tặng cho nhà ho Trần”.
Châu Minh nằm dưới đất thành khẩn nói.
Nói thật, Đại Loan Vượng Giác vô cùng quan trọng với ông ta, nhưng so với tính mạng cùng tất cả tài sản, thứ đó không quan trọng đến vậy.
Có lúc, ông ta vẫn biết lý lẽ nên buông bỏ đúng lúc.
Vừa dứt lời, người nhà họ Trần lại kinh ngạc.
Họ rối rít cung kính nhìn Trần Thiên Hạo.
Mạnh, quá mạnh!
Nhập ngũ năm năm, mới về chỉ một ngày đã xử lý xong công trình bỏ dở mười năm.
Hơn nữa còn bắt đối phương đền bù mấy chục lần.
“Ông hãy nhớ, tôi tha cho ông không phải vì khoản bồi thường, mà vì mẹ tôi bỏ qua cho ông”.
Trần Thiên Hạo cúi đầu nhìn Châu Minh, lạnh lùng nói.
“Vâng vâng vâng”, Châu Minh điên cuồng dập đầu.
“Cút!”
Trần Thiên Hạo vừa nói, Châu Minh liền đứng dậy giống như con chó, ảo não chạy biệt tăm biệt tích.
Đại viện nhà họ Trần như chết lặng.
Mọi người trố mắt nhìn nhau, dưới sự dẫn đầu của Trần Vĩnh Khang, họ cùng đến trước mặt bà Trần, cung kính nói.
“Chị dâu, mong chị hãy tha thứ cho sự dốt nát của tụi em”.
“Bọn em biết mình có lỗi rồi”.
Nói xong họ liền quỳ xuống dập đầu.