Bạn đang đọc Đông Hoang Thần Vương – Chương 45: Tình Huống Nhà Họ Triệu
Tiền Cẩm Lâm đứng bên không hề chen lời.
Cô ta có thể thấy được, Trần Thiên Hạo vô cùng quan tâm đến xuất xứ của biểu tượng này.
Nhưng cô ta không biết nó đại diện cho thứ gì, nên không thể chen lời.
“Mày đứng dậy đi”.
Trần Thiên Hạo lạnh lùng nói.
Kẻ Ác không đứng dậy, mà ngồi bệt xuống đất, khó khăn thở dốc.
Trần Thiên Hạo hỏi lại.
“Vậy mày biết, đám thương nhân đó đến Nam Thành tiếp xúc với ai, mục đích của họ là gì không?”
Kẻ Ác ngồi dưới đất lắc đầu.
“Không rõ, từ trước đến nay bọn tôi làm việc không được hỏi tình hình”.
Thấy manh mối càng ngày càng nhiều nhưng đột nhiên bị cắt đứt.
Trần Thiên Hạo có hơi không cam lòng.
Anh ra lệnh.
“Đi đi, tìm Lão Quỷ đến đây”.
“Sau đó Ám Dạ khu vực Nam Thành sẽ thuộc về mày”.
“Hiểu rồi!”
Kẻ Ác quỳ xuống lạy Trần Thiên Hạo, sau đó đứng dậy ôm cánh tay gãy biến mất khỏi con hẻm.
Tiền Cẩm Lâm do dự một lúc.
Cô ta nói.
“Tôi có thể giúp anh cái gì?”
Trần Thiên Hạo nhìn cô ta, lắc đầu.
“Tôi có chuyện gấp phải đi một chuyến, cô chú ý an toàn nhé”.
Trần Thiên Hạo chỉ nói vậy sau đó sải bước rời đi.
Tiền Cẩm Lâm đứng đó, cảm thấy bối rối.
Đối phương giúp mình mấy lần, quyết tâm báo thù của cô ta ngày càng bị dao động.
Cô ta không muốn nợ đối phương, để tránh việc sau này không thể ra tay được.
Nghĩ một lúc, Tiền Cẩm Lâm nhìn cổng nhà, đuổi theo Trần Thiên Hạo.
Chiếc xe khởi động, Trần Thiên Hạo thấy Tiền Cẩm Lâm đang lại gần.
Cơ thể cô ta được bao bọc bởi bộ chiến phục bó sát màu trắng, tạo ra một loại mê lực khác biệt.
Anh lắc đầu, vẻ mặt bình tĩnh hơn chút.
“Tôi muốn đi với anh”.
Trần Thiên Hạo không nói gì, lặng lẽ nhìn cô.
“Anh là kẻ thù của tôi, tôi không muốn nợ anh, như vậy sau này tôi không thể ra tay giết anh”.
Cô ta mở cửa xe, ngồi xuống ghế phó lái.
Chiếc xe khởi động, đi đến nhà họ Trần.
Trên đường, Trần Thiên Hạo gọi cho Thanh Long bảo anh ta điều tra nhà họ Triệu, rồi đến đại viện nhà họ Trần báo cáo.
Trong phòng, Trần Thiên Hạo ngồi xuống chiếc ghế nằm màu đỏ.
Thanh Long đến đại viện nhà họ Trần, nhìn thấy Tiền Cẩm Lâm ngồi bên có hơi giật mình.
Không quỳ xuống hành lễ.
Khẽ gật đầu.
“Nói cho tôi biết toàn bộ chuyện liên quan đến nhà họ Triệu”.
Trần Thiên Hạo nằm trên ghế, hút thuốc nói.
“Nhà họ Triệu có thế lực cực lớn ở Nam Thành.
Chủ tịch thành phố Nam Thành Triệu Vô Quân là em trai của Triệu Vô Cực, nhà họ Triệu chủ yếu kinh doanh vàng bạc trang sức, nhưng ở Nam Thành, họ khống chế phía chính phủ”.
“Bọn họ lợi dụng quyền hạn, sang tay các vụ làm ăn, kiếm lấy khoản lời kếch xù”.
“Ông cụ Triệu Thiên Đạo từng là phó thống lĩnh của quân Nam Cương đóng quân ở Bắc Thành.
Sau khi giải ngũ, nghe nói đã đến Ngũ Đài Sơn tu hành, gần đây vì chuyện đấu giá mảnh đất nên đã quay lại”.
“Triệu Thiên Đạo?”
Trần Thiên Hạo hơi giật mình.
Lưu Bá Thiên từng nói, lão ta là thuộc hạ cũ của Triệu Thiên Đạo, không ngờ địa vị của đối phương cũng không thấp.
Một bên Tiền Cẩm Lâm thầm kinh hãi.
Nhà họ Triệu dù là người đứng đầu của tứ đại gia tộc, nhà họ Tiền và hai gia tộc khác tổng hợp lại cũng không mạnh bằng nhà họ Triệu.
Trần Thiên Hạo điều tra những điều này, lẽ nào định ra tay với nhà họ Triệu?
Nhà họ Tiền bị tiêu diệt, cậu ấm của hai nhà Lý, Tôn đều bị sỉ nhục, cô ta cũng không hề nghi ngờ đây là dự tính của Trần Thiên Hạo.
Trần Thiên Hạo hút thuốc, hỏi tiếp.
“Chuyện tôi bảo cậu điều tra, cậu điều tra đến đâu rồi”.
“Tôi đã điều tra ghi chép về một nhóm thương nhân đến Nam Thành vào năm ngoái.
Tháng tám năm ngoái cũng có một nhóm thương nhân là Hoa kiều kinh doanh trang sức ở nước ngoài đến đây”.
“Chẳng qua trong tài liệu lại bảo là đến bàn bạc các dự án liên quan đến bất động sản”.
Thương nhân kinh doanh trang sức lại bàn bạc việc kinh doanh bất động sản?
Trần Thiên Hạo sững sờ.
Nhà họ Triệu chủ yếu kinh doanh vàng bạc trang sức.
Nhưng năm đó bọn họ cũng có dây mơ rễ má với nhà họ Trần, nên cũng có liên quan đến bất động sản.
Các đại gia tộc đều kinh doanh nhiều lĩnh vực, đây vốn là chuyện thường thấy.
Đặc biệt là bất động sản, nó là ngành kinh doanh thu lời quá lớn.
Trong ngành này, quan hệ là thứ quan trọng nhất.
Nhà họ Triệu dựa vào mạng lưới quan hệ rộng, dễ dàng sang tay với giá cao, đây là điều mọi người đều biết.
“Dự án bọn họ bàn bạc là gì, đối tác là ai?”
“Nhà họ Triệu!”
Quả nhiên!
Mắt Trần Thiên Hạo sáng rực lên.
Tự mình triển khai kinh doanh bất động sản là chuyện bình thường.
Hai ông trùm kinh doanh trang sức bàn chuyện bất động sản cũng không có gì khác thường.
Trần Thiên Hạo âm thầm suy tư.
Nghĩ một lúc anh cảm thấy nhất định có vấn đề không hề nhỏ.
Anh nhớ đến Kẻ Ác từng nói, đã từng ám sát một nhóm thương nhân kinh doanh trang sức trong nước.
Chắc là nhóm Hoa kiều kia!
Anh không kìm được hỏi.
“Động tĩnh cuối cùng của họ có được ghi chép lại không?”
“Cuối cùng không có ghi chép về việc những người đó rời khỏi Nam Thành.
Có điều có thể bọn họ đã ngồi xe riêng rời đi”.
Trần Thiên Hạo âm thầm gật đầu.
Vụ mất tích của họ nếu như không phải do nhà họ Triệu gây nên thì cũng có quan hệ với nhà họ Triệu.
Nhà họ Triệu có liên quan đến chuyện này, nhất định phải điều tra kỹ.
Chuyện tiếp theo Thanh Long nhắc đến càng kiểm chứng được suy đoán của Trần Thiên Hạo!
Dự án vịnh Lam!
Là dự án hai mươi năm trước Trần Thị và nhà họ Triệu hợp tác, lúc trước bị lừa hai trăm triệu, còn phải nhường mảnh đất kia.
Đến nay đã hai mươi năm, dự án vịnh Lam cũng không tiếp tục xây dựng.
Mà dự án bất động sản này đã xin kết thúc, nhà họ Triệu lại nhảy vào xin khai thác khoáng sản.
“Khoáng sản!”
Bất động sản chỉ là ngụy trang, khai thác khoáng sản mới là điểm chính.
Chẳng nhẽ hai mươi năm trước bố vì biết được tin này mới mất mạng?
“Cậu chú ý giúp tôi xem nhà họ Triệu có tiếp xúc với thương nhân người nước ngoài nào không, nhất là người mang theo khuy áo đầu sói”.
Sau khi Thanh Long rời đi, Chu Tước lại quay về.
Trần Thiên Hạo ra lệnh cho cô ấy điều tra kỹ tiến độ hiện nay của dự án vịnh Lam.
Xác nhận xem có đúng là đang khai thác khoáng sản không.
Tìm hiểu thứ họ muốn khai thác là gì.
Sau khi phân phó xong.
Trần Thiên Hạo tựa vào ghế, đốt một điếu thuốc, chậm rãi hít một hơi.
Khói lượn lờ!
Chân tướng như khói mờ dần tan đi, hiện trước mắt anh.
Cái chết của bố dễ có liên quan đến dự án vịnh Lam.
Nghĩ một lúc anh không nhịn được nhíu mày.
“Tôi có thể giúp anh cái gì”.
Tiền Cẩm Lâm ngồi bên khẽ hỏi.
Ban nãy Trần Thiên Hạo triệu tập Thanh Long, Chu Tước.
Khiến Tiền Cẩm Lâm có hơi khiếp sợ.
Khí thế của hai người này không phải thứ người thường có được.
Đặc biệt là Thanh Long, vuốt rồng trên đỉnh đầu, bộ đồng phục tác chiến màu xám tro bó sát người kia.
Khí thế từ quân nhân mạnh mẽ khiến cho cô ta sợ hết hồn hết vía.
Ba năm luyện tập ở Nam Cương, khí thế này cô ta chỉ mới thấy được trên người thống lĩnh chỉ huy tác chiến một hai lần.
Nghĩ lại những chuyện Trần Thiên Hạo đã làm.
Cô ta khó có thể tưởng tượng được thân phận của anh.
“Cô làm tốt chuyện của mình là được rồi”.
Trần Thiên Hạo lạnh lùng nhìn cô ta.
“Sau này tôi sẽ rất bận, đây là cơ hội của cô đó”.
Sắc mặt Tiền Cẩm Lâm ảm đạm.
Chẳng hiểu sao, sau khi nghe được lời này của Trần Thiên Hạo, cô ta có hơi đau lòng.
Một người ba lần bảy lượt tha cho mình, còn cứu mình, bảo cô có cơ hội giết tôi, điều này khiến cô ta cảm thấy bản thân bị châm chọc.
Chớp mắt một cái.
Cô ta thầm hạ quyết tâm..