Bạn đang đọc Đông Hoang Thần Vương – Chương 131: Ông Chủ Áo Long Sợ Hãi
“Thiên Hạo, cậu đừng có chấp nhặt với loại người này làm gì.
Chúng ta không ăn nữa, mau đi thôi”.
“Không được đâu, ván cược đã bắt đầu rồi, bây giờ mà đi là đồng nghĩa với việc nhận thua, phải quỳ xuống dập đầu tạ lỗi với tôi”, Mễ Đại Bảo đứng bật dậy chặn đường.
Anh không thèm đứng lên, chỉ lạnh lùng nhìn gã.
Gặp phải loại người này phải ra tay dạy dỗ còn sợ làm bẩn tay anh.
“Mị Mị, cậu cứ ngồi xuống chờ đã.
Chẳng lẽ cậu không tin tôi sao?
Trần Thiên Hạo lên tiếng trấn an Tiêu Mị Mị.
Cô ta nhớ tới cuộc chiến đấu của anh trên du thuyền, thầm nghĩ anh quả thực rất lợi hại.
Nhưng mà bây giờ không phải chuyện đánh nhau, mà là so mối quan hệ.
Anh vừa mới tới Đế Đô, đến cả đường còn không biết đi thì làm sao người ta coi anh ra gì được.
Hơn nữa, đòi xin lỗi sao? Là vì mang thức ăn lên chậm? Hay là vì nghi ngờ anh không có tiền đi ăn chực?
Cho dù là vậy cũng không đến lượt đối phương bắt anh phải xin lỗi…
“Anh Trần, anh Trần…”
“Xin hỏi ai là anh Trần?”
Ngô Khánh ăn mặc chỉnh tề chạy hớt hải tới, sắc mặt bất an, cắm đầu cắm cổ lao về phía trước.
Đúng lúc đụng trúng một nhân viên phục vụ phản ứng chậm chạp, bị anh ta đạp ngã xuống đất.
“Mẹ nó, không biết mở to mắt ra mà nhìn à?”
Anh ta giẫm lên người nhân viên phục vụ nhảy vọt tới cạnh bàn Trần Thiên Hạo đang ngồi.
Sau khi nhìn thoáng qua dãy số ký hiệu trên bàn ăn, anh ta lập tức xác nhận được thân phận của anh.
Động tác cung kính giơ hai tay lên cao, anh ta trả lại thẻ ngân hàng cho anh.
“Anh Trần, vô cùng xin lỗi vì đã khiến anh phải chờ lâu như vậy.
Đây là thẻ của anh”.
Anh không thèm liếc mắt nhìn anh ta lấy một cái, chỉ dửng dưng nhận lại thẻ.
Chứng kiến cảnh tượng này, Tiêu Mị Mị sợ ngây người.
Thật, thật sự đến xin lỗi sao? Ôi trời, khiến quản lý khách sạn Áo Long phải đích thân đứng ra nhận lỗi, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra vậy?
Cô ta cảm thấy mình không hề hiểu gì về con người của anh.
Mễ Đại Bảo ngồi bên cạnh khiếp sợ tới mức ngã lăn khỏi ghế.
“Mẹ kiếp! Sao lại như vậy được? Tao không nhìn lầm đấy chứ?”
Ngô Khánh trưng ra vẻ mặt nịnh nọt, cúi đầu khom lưng dò hỏi.
“Anh Trần, mong anh hãy cho chúng tôi cơ hội bù đắp.
Hôm nay chúng tôi sẽ miễn phí toàn bộ đồ ăn anh đã gọi, đồng thời cũng tặng anh một chai rượu vang Lafite năm 82”.
“Anh thấy chúng tôi giải quyết như vậy có được hay không?”
“Vãi chưởng”.
Lần này Tiêu Mị Mị không kìm được buột miệng nói tục, kinh hãi nhìn chằm chằm Trần Thiên Hạo.
Tin này thực sự như sét đánh ngang tai.
Bọn họ được ăn miễn phí thật này, lại còn được tặng rượu vang thượng hạng.
Vừa nãy cô ta đã nhìn thấy giá của chai rượu này, phải lên tới một trăm tám mươi nghìn.
Rốt cuộc chuyện này là như thế nào?
Cô ta suy nghĩ đủ thứ trong đầu.
Sắc mặt Mễ Đại Bảo đã đen sì, thầm nghĩ không biết thằng nhóc trước mặt có thân phận gì mà lại lợi hại như vậy.
Xem ra hôm nay gã đụng trúng kẻ không nên chọc vào rồi.
Gã nhớ lại ván cược vừa rồi, dạ dày lập tức quặn thắt lại.
Xong đời rồi, không lẽ gã phải ăn phân thật sao?
Trần Thiên Hạo ngó lơ câu hỏi của Ngô Khánh, quay sang khẽ hỏi Tiêu Mị Mị.
“Cậu thấy phương án giải quyết như vậy có ổn không?”
Cô ta ngơ ngác gật đầu.
“Được, được”.
“Vậy thì cứ làm theo lời anh nói đi.
Ngoài ra…”
Anh bỗng dừng lại một chút, chỉ về phía Mễ Đại Bảo.
“Làm cho tôi một đống phân để anh ta ăn hết”.
“Phân?”
Ngô Khánh sửng sốt nhìn thấy gương mặt đau khổ như chết cha chết mẹ của Mễ Đại Bảo, có chút dở khóc dở cười.
“Vâng, xin anh chờ một lát, đồ ăn lập tức được dọn lên ngay.
Chúng tôi cũng sẽ chuẩn bị phân cho khách hàng đó”.
Anh ta lén lau mồ hôi lạnh trên trán rồi cầm bộ đàm lớn tiếng thúc giục.
“Dặn dò nhà bếp lập tức chuẩn bị các món của bàn hai mươi tám”.
“Quản lý, vừa có thêm mấy đơn hàng nữa, sợ là sẽ phải đợi vài phút nữa”.
“Tôi nói là lập tức, ông không nghe hiểu tiếng người à?”, quản lý Ngô Khánh cả giận quát tháo.
“Hiểu rồi”.
Nhà bếp vội vàng đáp lại.
“Gọi nhân viên vệ sinh vào nhà vệ sinh chuẩn bị thêm một đống phân nữa, nhanh lên”.
Sau khi tắt bộ đàm đi, giọng điệu của Ngô Khánh lại trở nên cực kỳ cung kính.
“Xin anh chờ một lát, để tôi đi lấy rượu cho anh”.
Anh ta cúi đầu lấy lòng rồi tức tốc chạy đi.
Nhân viên phục vụ bị anh ta đạp ngã vừa mới bò dậy lại bị anh ta giẫm lên.
Thế là nhân viên phục vụ lại nằm bẹp dí dưới sàn nhà.
“Mẹ nó, bị mù à? Dám cản đường ông đây”.
Ngô Khánh đạp lên người anh ta một cái.
Mễ Đại Bảo thực sự bị dọa sợ hết hồn, không ngờ hôm nay lại tự đào mồ chôn mình.
Gã đi tới trước mặt Trần Thiên Hạo, giọng điệu cầu khẩn van nài.
“Anh Trần, tôi, tôi có mắt không thấy núi Thái Sơn.
Xin anh hãy bỏ qua cho tôi lần này.
Hôm nay tôi sẽ thanh toán hết bữa ăn này cho anh”.
“Tha cho anh?”
“Vừa nãy lúc anh đánh cược với tôi, anh có nghĩ tới sẽ tha cho tôi không?”
Anh chỉ lạnh lùng đáp trả một tiếng.
“Anh Trần, tôi thực sự biết sai rồi.
Chỉ cần anh tha cho tôi lần này, anh bảo tôi làm trâu làm ngựa cho anh cũng được.
Không thì để tôi bồi thường cho anh, muốn bao nhiêu tiền cứ nói”.
“Tôi không cần gì cả, chỉ cần anh ăn phân”.
Anh trừng mắt nhìn chằm chằm gã.
“Ăn phân…”
Mễ Đại Bảo chìm vào nỗi tuyệt vọng tột độ.
Nói thật lòng, gã cũng không phải loại người cứng rắn gì.
Bây giờ chỉ cần không phải ăn phân, bảo gã quỳ xuống dập đầu lạy đối phương cũng được.
Bịch bịch.
Nghĩ sao làm vậy, gã lập tức quỳ rạp xuống.
“Anh Trần, tôi dập đầu tạ tội với anh.
Xin anh hãy tha cho tôi một lần này thôi”.
“Ông nội, tôi gọi anh là ông nội được không?”
“Ông nội, tha cho cháu đi mà.
Cháu thực sự không ăn nổi phân đâu”.
“Đồ vô dụng, cút!”
Trần Thiên Hạo đá gã bay ngược ra ngoài.
Gã tranh thủ cơ hội chạy trối chết.
Cô nàng được gã dẫn đi theo cũng không dám ở lại, vội vàng cong mông đuổi theo.
Không chỉ Mễ Đại Bảo, đến cả Tiêu Mị Mị cũng cảm thấy hơi sợ hãi.
Cô ta không tài nào nhìn thấu được anh.
“Thiên Hạo, có chuyện này tôi không biết có nên hỏi hay không.
Nhưng mà tôi không chịu được tò mò”.
“Cậu có thể nói cho tôi biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì hay không?”
Cô ta lấy hết can đảm nói ra lời.
Anh đột nhiên thấp giọng thì thầm.
“Tôi biết cậu rất tò mò.
Thực ra cũng không có gì, chỉ là mấy năm trước khi tôi đi lính từng ăn cơm ở đây với sếp.
Lúc đó tôi là người phụ trách sắp xếp lịch trình cho sếp nên quản lý ở đây nhận ra tôi”.
“À, thì ra là vậy”.
Tiêu Mị Mị như vỡ lẽ ra được.
“Không ngờ lúc cậu đi lính còn có những trải nghiệm thế này.
Tôi thấy cậu đánh đấm rất giỏi, cứ tưởng cậu là lính đặc công cơ đấy”.
“Ha ha, tôi là lính toàn năng”.
Trần Thiên Hạo cười đáp.
Chẳng mấy chốc, Ngô Khánh đã mang rượu ra, rót đầy ly cho anh và Tiêu Mị Mị.
Sau đó anh ta cũng không đi ngay, mà đứng chờ ở bên cạnh để phục vụ, vẻ mặt cung kính tột độ.
“Anh Trần nếm thử đi.
Đây là của quý của chủ tịch chúng tôi, bình thường còn không nỡ lấy ra uống đâu”.
“Cũng tạm được, nhưng tôi không hứng thú với rượu cho lắm.
Chỗ các anh có thuốc lá không?”
“Có, có”.
Ngô Khánh tức tốc hét vào trong bộ đàm.
“Tiểu Trần, mau lấy xì gà của chủ tịch ra đây, nhanh lên”.
Trần Thiên Hạo và Tiêu Mị Mị ăn xong bữa cơm trong sự phục vụ tận tình của nhân viên khách sạn.
Sau đó hai người còn được Ngô Khánh tự mình tiễn ra khỏi cổng khách sạn Áo Long.
Trước khi tạm biệt, anh ta còn kín đáo nhét một chiếc thẻ vàng của khách sạn vào tay anh.
“Anh Trần, hy vọng anh lần sau lại tới khách sạn Áo Long của chúng tôi”.
Anh ta đưa mắt dõi theo Trần Thiên Hạo lên xe rời đi rồi mới thở phào nhẹ nhõm.
Trên trán đã ướt đẫm mồ hôi.
Cuối cùng cũng tiễn được tôn thần này đi.
Cùng lúc đó, một chiếc Mercedes phiên bản giới hạn vô cùng sang trọng đỗ lại trước cổng khách sạn.
Ông chủ Áo Long là Cận Vĩ cuống quýt bước xuống xe.
“Đâu rồi? Người đâu?”
Ông ta sốt ruột hỏi Ngô Khánh.
“Vừa đi rồi”.
“Haiz, vẫn chậm một bước”, ông ta buồn bực thở dài.
Ngô Khánh không nén nổi tò mò thắc mắc.
“Ông chủ, đến cả người ông cũng chưa gặp bao giờ mà sao lại căng thẳng như vậy? Có khi nào ông lo thái quá rồi không?”
“Cậu thì biết cái quái gì?”
Cận Vĩ trừng mắt lườm anh ta, chỉ muốn xông lên đá cho một phát.
“Cậu nghe cho kỹ đây, về sau bất kỳ ai có thẻ ngân hàng giống như vậy đến khách sạn, cậu đều phải theo sát người ta, người ta đi vệ sinh cậu cũng phải tự mình chùi mông”.
“Khoa trương vậy sao?”, Ngô Khánh cả kinh trợn tròn mắt.
“Khoa trương? Tôi nói cho cậu biết, nếu những người có loại thẻ này không vui, cả khách sạn chúng ta sẽ phải đóng cửa.
Đến lúc đó tôi với cậu sẽ phải đi Mông Cổ đào than đá”.
“Hiểu chưa hả?”
Bấy giờ Ngô Khánh gật đầu lia lịa.
Con mẹ nó quá khủng khiếp.
Các chủ tịch địa phương xuất hiện ở Đế Đô thường xuyên như cơm bữa, anh ta đã quen với chuyện này từ lâu.
Thế nhưng đây mới là lần thứ hai anh ta thấy Cận Vĩ lo lắng sợ sệt như vậy.
Cả hai lần đều liên quan tới thẻ đen..