Bạn đang đọc Đông Hoang Thần Vương – Chương 120: Bạn Học Cũ Tiêu Mị Mị
Trần Thiên Hạo ấn một nút ngầm trong bóng tối, cửa đá mở ra kêu ầm ầm.
Một con đường hầm không biết dẫn tới nơi nào hiện ra trước mặt anh.
Dưới ánh đèn lờ mờ, anh chạy một mạch tới cuối đường hầm, bất ngờ nhìn thấy một ngọn núi đá bên bờ biển.
Trong bóng đêm mù mịt.
Anh nhìn thấy loáng thoáng một chiếc cano đang lao vun vút trên mặt biển, tiếng động cơ gào thét ngày một xa dần.
Bốn phía anh hiện giờ không có lấy một công cụ có thể giúp anh ra biển.
Anh biết chiếc cano kia đã được đối phương chuẩn bị sẵn từ trước.
Anh lập tức gọi điện thoại cho Thanh Long.
“Mau điều động một chiếc du thuyền đến bờ biển thành Đông”.
Du thuyền Thanh Long điều động đến dàn đội hình tìm kiếm, còn một mình anh lái riêng một chiếc du thuyền đuổi theo sau.
Mãi đến khi sắc trời sáng hẳn.
Trước mắt anh xuất hiện một chiếc du thuyền khổng lồ.
Mạn thuyền có treo mấy chiếc mô tô nước.
Trên thuyền là mấy cô gái xinh đẹp ăn mặc hở hang đang dựa vào lan can nhìn về phía anh.
“Này anh đẹp trai, có muốn lên đây uống một ly không?”
Anh lái mô tô lượn quanh một vòng, sắc mặt tối sầm lại, bèn đến gần du thuyền rồi leo lên.
Có thể dễ dàng nhận thấy chiếc du thuyền này là tài sản tư nhân, chuyên dùng để đi chơi ngoài biển.
Nó có tổng cộng ba tầng.
Ngoại trừ tầng thấp nhất đặt phòng điều khiển thì phía trên là một tầng phòng nghỉ cho khách và một sảnh trò chơi.
Giờ phút này bên trên chiếc du thuyền đó có khoảng hơn trăm thanh niên nam nữ đang tiệc tùng điên cuồng.
Các cô gái trẻ ăn mặc gợi cảm, trang điểm lộng lẫy, còn các chàng trai sức khỏe sung mãn mặc quần bơi bó sát, lộ rõ cả bộ phận dưới thân.
Trần Thiên Hạo sắc mặt âm trầm bước lên du thuyền, bắt đầu tìm kiếm lão già tóc trắng mà Tiền Cẩm Lâm đã kể.
“Mẹ nó mày là ai vậy?”
“Xảy ra chuyện gì thế? Sao lại có người lạ vào đây?”
“Mày là bạn đứa nào?”
Rốt cuộc đám thanh niên kia cũng phát hiện ra vị khách không mời mà đến này.
Một chàng trai nhuộm tóc trắng ngà cầm ly rượu vang chặn đường anh lại.
“Này thằng kia, mày từ đâu đến? Có biết đây là địa bàn của ai không?”
Anh không thèm để ý đến gã ta, chỉ tập trung tìm người khắp nơi, khiến gã ta nổi giận.
Gã ta cảm thấy bị xúc phạm.
“Mẹ nó, mày không nghe thấy tao nói gì à?”
Gã ta ném mạnh ly rượu về phía anh, lại bị anh bắt được dễ dàng bằng một tay.
Thế nhưng toàn bộ rượu trong ly đều đổ đầy mặt anh.
“Ha ha, nhìn nó kìa”.
Gã ta hưng phấn vỗ tay cười phá lên.
Trần Thiên Hạo nổi giận, mặt hằm hằm định ra tay đánh người.
“Trần Thiên Hạo?”
“Là cậu sao?”
Trong đám người tại đây có một cô gái da dẻ hồng hào trắng nõn.
Cô ta bước ra, vẻ mặt kinh ngạc.
Anh lập tức thu tay lại.
Sững sờ nhìn cô ta, nhưng trong đầu chẳng có chút ấn tượng gì về người này.
Nhưng không ấn tượng cũng đúng thôi, dù sao Trần Thiên Hạo thật sự đã không còn ở đây nữa.
Bây giờ anh chỉ quen một vài người khá thân thiết, còn những mối quan hệ từ trước kia của Trần Thiên Hạo thật, anh đều không biết gì.
Anh lạnh lùng lắc đầu.
“Ôi chao, cậu hay quên thật đấy.
Để tôi nhắc cho cậu nhớ, tôi là Tiêu Mị Mị, bạn tiểu học của cậu đấy”.
“Bạn tiểu học?”
Anh khẽ gật đầu.
Quả thực anh không biết cô ta, nhưng đối phương đã chủ động xưng tên, anh chỉ có thể ứng phó vài câu.
“Không ngờ mười mấy năm không gặp, cậu bé gầy gò ngày nào đã trở nên cao lớn như vậy”.
Tiêu Mị Mị cười nói.
Lúc này chàng trai vừa ném rượu vào mặt anh vẫn chưa biết một câu nói của Tiêu Mị Mị đã cứu gã ta một mạng.
Gã ta sa sầm mặt, không biết điều quát tháo.
“Tiêu Mị Mị, em muốn làm gì? Không lẽ em muốn bảo vệ nó sao?”
Tiêu Mị Mị hơi nghiêm mặt nhìn gã ta.
“Khâu Giang, cậu ấy là bạn học của em, anh đừng làm loạn nữa”.
Khâu Giang nghiến răng nghiến lợi, trừng mắt lườm lại cô ta.
“Cô đừng tưởng cậu chủ Giang đang theo đuổi cô thì cô giỏi giang lắm.
Đám đàn bà các cô chỉ là đồ chơi của chúng tôi thôi”.
“Khi nào cậu chủ Giang chơi chán cô rồi, tôi sẽ không tha cho cô đâu”.
Tiêu Mị Mị mím môi căm tức nhìn Khâu Giang rồi đi tới bên cạnh Trần Thiên Hạo.
“Cậu đừng sợ, có tôi ở đây anh ta không dám làm gì cậu đâu”.
Đương nhiên anh chẳng sợ gì cả, chỉ là anh không biết nên nói gì với cô gái mình không hề quen biết này.
“Cảm ơn cậu”.
“Tôi vẫn còn chuyện quan trọng phải làm, đợi khi nào có thời gian lại nói chuyện tiếp”.
Anh nhìn quanh một lượt, định đi xuống tầng phòng nghỉ tìm kiếm.
Tiêu Mị Mị lại kéo anh lại.
“Cậu làm gì vậy?”
“Tôi đang tìm một người”.
“À phải rồi, vừa nãy cậu có thấy một ông già nào lên thuyền này không?”
Anh đột nhiên lên tiếng dò hỏi.
Tiêu Mị Mị suy tư một lát rồi lắc đầu.
“Tôi cũng không để ý lắm”.
“Nhưng mà cậu không được tùy tiện vào phòng nghỉ của người ta đâu”.
Nói xong, sắc mặt của cô ta trở nên nghiêm trọng.
“Tại sao?”, anh khó hiểu hỏi ngược lại.
Không cho anh đi xuống đó thì anh tìm người kiểu gì?
Tiêu Mị Mị cắn môi lên tiếng.
“Cậu còn nhớ Liêu Đại Bằng không?”
Anh lại lắc đầu.
Cô ta thấy thế dở khóc dở cười, nhìn anh đánh giá một lượt, nghi ngờ hỏi: “Rốt cuộc cậu có phải Trần Thiên Hạo không vậy? Sao cậu chẳng nhớ được đứa bạn nào cả?”
Anh cất giọng giải thích: “Xin lỗi cậu, lúc tôi đi lính từng bị thương ở đầu nên đã quên rất nhiều chuyện và người quen khi còn nhỏ”.
Nghe anh nói vậy, cô ta kinh ngạc thốt lên.
“Thảo nào trông cậu rắn rỏi như vậy, hóa ra là từng đi lính”.
“À quên, Liêu Đại Bằng cũng là bạn học của chúng ta.
Chỉ có điều năm xưa hai chúng tôi đều chuyển đến Đế Đô học mà tôi không ngờ cậu ấy lại là…”
Giọng nói của cô ta tràn đầy khiếp sợ.
“Cậu ấy lại là con riêng của nhà họ Giang ở Đế Đô.
Về sau cậu ấy đổi tên thành Giang Đại Bằng.
Chiếc du thuyền này là của cậu ấy đấy”.
“À, thì ra đều là bạn cũ.
Vậy thì tại sao tôi không thể đi vào trong tìm người?”.
anh không nhịn được chất vấn.
Nếu đã là bạn học thì càng dễ nói chuyện.
Tiêu Mị Mị bất đắc dĩ đáp.
“Xem ra cậu thật sự quên hết mọi chuyện rồi.
Lúc nhỏ hai cậu lúc nào cũng đối đầu nhau, cậu toàn bắt nạt cậu ấy, còn vì theo đuổi tôi mà hai người đánh nhau không biết bao nhiêu lần”.
“Nghĩ lại mới thấy, hồi nhỏ vẫn là vui nhất, không phức tạp như người lớn, tình yêu cũng thật giản đơn…”
“Được rồi Tiêu Mị Mị, tôi thật sự có việc phải làm.
Tôi phải đi tìm người”.
Anh không có kiên nhẫn nghe cô ta hồi tưởng chuyện lúc nhỏ, dứt khoát xông vào phòng nghỉ ở tầng dưới.
“Trần Thiên Hạo, cậu chờ chút đã”.
Tiêu Mị Mị vội vàng hét lên ngăn cản.
Trong lòng cô ta vẫn còn một câu không biết nên mở lời như thế nào.
Bởi vì lúc nhỏ trong một lần đánh nhau, Trần Thiên Hạo đá trúng của quý của Giang Đại Bằng.
Từ đó về sau, chỗ đó của Giang Đại Bằng không thể chữa trị được nữa, hắn ta cũng không thể làm một người đàn ông chân chính..