Bạn đang đọc Đông Hoang Thần Vương – Chương 117: Ác Bá Dập Đầu
“Anh Trần?”
Lão Hắc nhíu mày, giờ mới phát hiện ra, đằng sau rèm có một người.
Nghĩ đến người đàn ông mình đang tìm, Lão Hắc kéo tấm rèm xuống.
“Mẹ nó còn giấu đàn ông trên giường, thằng này, mày là đứa đánh con trai tao phải không?”
Lão Hắc híp mắt lạnh lùng hỏi.
Trần Thiên Hạo kéo Hoa Nhụy đang nằm trong lòng mình ngồi sang bên cạnh.
Anh chống hai tên xuống giường, vắt chéo hai chân, lười biếng nhìn đối phương.
“Con trai ông là cái thá gì?”
Lão Hắc nổi giận.
“Mẹ nó, ông đây giết mày”.
Ông ta vung tay lên, hai tên thuộc hạ lao tới.
Trần Thiên Hạo ấn xuống chiếc giường gỗ, sau đó bật dậy.
Đối mặt với hai tên đang lao tới.
Anh nâng tay, vả vào mặt hai bọn chúng.
Khiến chúng quay mấy vòng rồi mới ngã xuống đất.
Lão Hắc thấy vậy liền thốt lên.
“Mẹ nó, mạnh thế sao?”
Ông ta lùi về sau mấy bước, mở cửa chạy ra ngoài.
“Các anh em, xử hắn cho tao”.
Hơn hai mươi người vừa nghe xong, như được tiêm thuốc tăng lực, bọn chúng xông thẳng vào trong nhà.
Nhưng vừa đi đến cửa, một tên đá bị Trần Thiên Hạo đá bay.
Luồng sức mạnh cực lớn khiến tên đó lao thẳng vào người mấy tên kia.
Nháy mắt, mười mấy tên bị đánh trúng.
Trần Thiên Hạo sải bước đi ra khỏi nhà.
Anh nhìn mười mấy tên loai choai ngã dưới đất, với cả mấy tên đứng sau mặt mày khiếp sợ, Lão Hắc sợ đến mức run rẩy, anh vỗ tay một cái rồi lạnh lùng hỏi.
“Còn ai không? Gọi nốt đến đi”.
“Mẹ nó, mày quá ngông cuồng”,
Lão Hắc cũng là loại người độc ác, đương nhiên không phục Trần Thiên Hạo.
Ông ta lấy điện thoại ra gọi điện cầu cứu.
Tuy nhiên Lão Lục người từng uống trà với ông ta tóm lấy điện thoại.
Sau đó vẻ mặt hắn như nhìn thấy bố mẹ mình chết một trăm năm bỗng bật dậy khỏi quan tài.
Khuôn mặt hắn tái mét, hắn run rẩy nói nhỏ bên tai Lão Hắc.
“Lão Hắc, mẹ nó, đây là tên độc ác ở Long Phượng Gia Viên”.
“Cậu không nhìn nhầm chứ”.
Đầu Lão Hắc như sắp nổ tung, tim như nhảy ra ngoài.
“Không, không đâu”.
Lão Hắc lập tức sợ nhũn người.
Mẹ nó sao mình đen đủi thế, chọc phải tên ác ôn này.
Ông ta mặt mày đưa đám, cất điện thoại đi, sau đó quỳ xuống đất trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người.
“Ông nội, tôi có mắt mà không thấy núi Thái Sơn, xin cậu tha cho tôi một mạng”.
Nói xong ông ta liền quỳ xuống đất dập đầu.
Tiếng bịch bịch vang lên.
Đám đàn em thấy vậy cũng hoảng hốt dập đầu nói.
Hoa Tiểu Bình giãy giụa dưới đất, nhìn Trần Thiên Hạo khiếp sợ vô cùng.
Có thể khiến Lão Hắc dập đầu xin tha mạng, người này có thân phận như nào vậy.
Nghĩ đến Hoa Nhụy đưa anh về nhà, Hoa Tiểu Bình bất giác cảm thấy kích động.
Chẳng nhẽ con gái mình hẹn hò với người này.
Nếu như là thật thì sau này mình không cần lo lắng bất cứ điều gì nữa rồi.
Hoa Nhụy đi ra khỏi nhà, mặc dù cô ta đã dự đoán được cảnh này nhưng khi nhìn thấy thì vẫn khiếp sợ.
Trần Thiên Hạo nhìn Hoa Nhụy, lạnh lùng hỏi.
“Xử lý họ thế nào do cô quyết định”.
Hoa Nhụy tiến lên đạp vào chân Lão Hắc, sau đó nói.
“Lão Hắc, muốn anh Trần tha cho ông cũng được thôi, hủy hôn sự giữa tôi và con trai ông đi”.
Lão Hắc lo lắng liều mạng gật đầu.
“Được được”.
Sau đó ông ta cảm thấy bối rối.
“Nhưng bố cô cầm của tôi một triệu.
Hay là cô trả lại cho tôi một ít”.
Dù sao một triệu cũng là khoản tiền lớn.
Nếu như hôn sự không thành, đối phương kiện mình tội lừa đảo, Trần Thiên Hạo có lợi hại đến mấy cũng không giúp được cô ta chống lại pháp luật.
Hoa Nhụy nhìn Hoa Tiểu Bình.
“Bố, trả tiền cho ông ta”.
Hoa Tiểu Bình thở dài, có hơi khó xử.
“Bố tiêu hết rồi”.
“Bố tiêu hết một triệu rồi?”
Hoa Nhụy trợn trừng mắt, kinh ngạc hỏi.
Hoa Tiểu Bình gật đầu.
“Bố, bố tiêu cái gì mà hết một triệu?”
Hoa Nhụy hỏi, cô ta thực sự không thể nghĩ ra được bố mình tiêu tiền vào cái gì.
“Con gái, bố thực sự không còn tiền”.
Hoa Tiểu Bình lắc đầu nói
Lão Hắc quỳ dưới đất, mặc dù sợ, nhưng ông ta hiểu rõ, dù anh mạnh đến đâu cũng không thể quản tất cả mọi chuyện được.
Đối phương lấy một triệu của mình, nếu như không trả được chỉ có thể gả cho con mình.
Nếu ông ta mất toi một triệu này, thì giết ông ta đi còn hơn.
“Có thể cho tôi nợ không, hoặc trả theo kỳ, tôi nhất định sẽ trả lại chỗ tiền này”, Hoa Nhụy nghĩ, chỉ đành thương lượng với Lão Hắc.
Lão Hắc hơi khó xử.
“Hoa Nhụy cô nghĩ đi, đây là một triệu đấy, là toàn bộ tiền tích góp của tôi, đến khi nào cô mới trả hết nợ chứ”.
“Sao ông chỉ có một triệu thôi được, mấy năm này ông moi không ít tiền từ thôn chúng ta đâu”.
Hoa Nhụy không phục nói.
Tuy nhiên cho dù người ta moi bao nhiêu tiền thì vẫn là tiền của đối phương.
Lúc này Trần Thiên Hạo mở lời.
“Một triệu chứ gì?”
“Tôi đưa”.
Anh lấy điện thoại ra đưa cho Hoa Nhụy.
“Chuyển tiền cho ông ta đi, từ nay về sau ân oán với ông ta cũng kết thúc”.
Hoa Nhụy lắc đầu khó xử nói.
“Anh Trần, tôi không trả nổi anh chỗ tiền này”.
“Không sao, không trả được thì sau này làm việc cho tôi từ từ trả”.
Trần Thiên Hạo cười nói.
“Cầm đi, mau chuyển tiền.
Tôi còn phải xử lý việc khác nữa”.
Hoa Nhụy cảm động, trong lòng cảm thấy ngọt ngào.
Một triệu với cô ta là con số trên trời.
Vậy mà đối phương đồng ý đưa cô ta khoản tiền lớn như vậy để chuộc thân.
Lúc này, Hoa Nhụy thầm ra quyết định, sau này mình nhất định phải làm trâu làm ngựa để báo đáp anh.
Sau khi chuyển tiền xong, Lão Hắc không còn gì để nói nữa.
Ông ta quỳ dưới đất không dám đứng dậy chỉ có thể lén nhìn Trần Thiên Hạo.
“Cút!”
Trần Thiên Hạo bảo cút, Lão Hắc đưa đám đàn em bò dậy chạy khỏi đây.
“Anh Trần, tôi không biết nên cảm ơn anh thế nào, thực sự cảm ơn anh”.
Hoa Nhụy kích động đến run rẩy, gò má ửng đỏ.
Trần Thiên Hạo mỉm cười.
“Tôi đâu có giúp cô không công, sau này nhóc 13 đi học ở đây, tôi còn cần cô chăm sóc cho thằng bé”.
“Cho dù anh không giúp tôi, tôi vẫn sẽ chăm sóc cho cậu bé”.
“Có điều tôi vẫn phải trả tiền cho anh”.
Hoa Nhụy nghiêm túc nói.
“Được, đợi cô phát tài rồi trả tôi gấp đôi là được”.
Trần Thiên Hạo mỉm cười nhìn Hoa Tiểu Bình đang kinh ngạc, anh hỏi.
“Ông quen Trần Vĩnh Cường không?”
Nghe thấy cái tên này sắc mặt Hoa Tiểu Bình hơi thay đổi, ông ta nhìn Trần Thiên Hạo, khóe miệng run rẩy.
“Cậu, cậu là ai?”
“Tôi là con trai ông ấy”.
Trần Thiên Hạo nói, sau đó nhìn vẻ mặt kinh ngạc của đối phương, anh đột nhiên có một cảm giác không nói nên lời.
Anh lấy ra chiếc cúc áo đầu sói.
“Ông nhận ra thứ này không?”
Hoa Tiểu Bình nhíu mày, nghi ngờ nhìn sau đó lắc đầu.
“Tôi chưa từng nhìn thấy nó”.
Anh hơi thất vọng quay người rời đi.
Hoa Nhụy quay đầu nhìn bố mình, cảm thấy bất lực sau đó đi theo Trần Thiên Hạo.
Nhìn Hoa Nhụy rời đi, Hoa Tiểu Bình đột nhiện sụp đổ khóc lớn.
Ông ta nằm bò dưới đất, khuôn mặt bị rượu ăn mòn đến mức biến thành màu đen, lộ ra sự đau khổ.
“Nhụy Nhụy, bố cũng không muốn, nhưng bố hết cách rồi!”.