Bạn đang đọc Đông Hoang Thần Vương – Chương 113: Ngô Đông Hưng Phấn
Ngô Đông tặc lưỡi, giờ mới phát hiện ra mình chưa cho đối phương vào.
Ông ta liền đi đến phòng bảo vệ mở cửa điện, mời Trần Thiên Hạo vào văn phòng.
“Cậu Trần, mau đến văn phòng nói chuyện cho con nhập học”.
Ngô Đông khách khí nói.
Hoa Nhụy không ngờ Trần Thiên Hạo sẽ thoải mái đồng ý như vậy.
Cô ta thậm chí sợ Trần Thiên Hạo hiểu nhầm cô ta, cho rằng cô ta kéo tài trợ cho trường học, không nhịn được kéo áo anh.
Nói nhỏ.
“Anh Trần, tôi không có ý bảo anh tài trợ cho trường”.
“Vì sự nghiệp học hành của con em chúng ta, bỏ ra chút tiền có đáng gì đâu”.
Trần Thiên Hạo chẳng hề để ý mà nói.
Tiền đối với anh chẳng là gì to tát cả.
Anh đến văn phòng, Ngô Đông vội vàng lấy một gói trà Long Tĩnh ở trong ngăn kéo tủ rồi đi pha một cốc.
Đổ trà ra chén, mùi hương lan ra khắp phòng.
“Cậu Trần, lời ban nãy cậu nói có còn tính không?”
“Chuyện ông nói là chuyện quyên tiền sao?”
Trần Thiên Hạo bưng chén trà lên nhìn ông ta hỏi.
Ngô Đông lo lắng, gật đầu như giã tỏi.
Uống một ngụm, hương trà len qua kẽ răng.
Trần Thiên Hạo không thích uống trà.
Nhưng anh hút khá nhiều thuốc.
Dưới ánh mắt chăm chú của Ngô Đông, Trần Thiên Hạo đặt chén trà xuống, rút điện thoại ra.
“Cần bao nhiêu?”
Ngô Đông có hơi hoang mang.
Ông ta cho rằng Trần Thiên Hạo lấy điện thoại ra giả vờ gọi điện, hoặc là bảo thư ký đến đưa tiền.
Mè nheo một hồi, cuối cùng quyên vài trăm hoặc vài nghìn.
Không ngờ anh lại hỏi bao nhiêu.
“Một, một triệu!”, Ngô Đông nuốt nước bọt, lo lắng nói.
Ở Đông Hoang, Trần Thiên Hạo luôn dùng điện thoại nội bộ kiểu cũ, nên anh không biết cách dùng smartphone lắm.
Anh nhìn một cái rồi đưa cho Hoa Nhụy.
“Bây giờ chẳng phải có chuyển khoản online sao? Chuyển khoản cho ông ta đi”.
Hoa Nhụy khiếp sợ không dám cầm lấy điện thoại của anh, Trần Thiên Hạo bất lực mỉm cười.
“Tôi không biết phải làm thế nào”.
“Cậu không biết dùng điện thoại sao?”
Hai người đều kinh ngạc.
Ngô Đông vội thúc giục.
“Hoa Nhụy, cháu mau giúp cậu Trần đi”.
Nói thật, Hoa Nhụy không muốn Trần Thiên Hạo chuyển tiền.
Dù sao cô ta cũng là người đưa Trần Thiên Hạo đến.
Mặc dù đối phương không nói gì, nhưng ai biết được trong lòng anh liệu có nghĩ xấu về mình không.
“Anh Trương, anh thực sự muốn quyên chỗ tiền này sao? Một triệu không phải con số nhỏ”.
Hoa Nhụy cầm lấy điện thoại, không kìm được hỏi lại.
Trần Thiên Hạo gật đầu.
Cảm thấy uống trà không có gì hay, anh liền lấy một điếu thuốc ra.
Ngô Đông hơi sốt ruột.
Ông ta khó chịu nhìn Hoa Nhụy, sợ con nhãi này làm trò gì, làm hỏng chuyện đầu tư.
Không nhịn được liền duỗi tay ra tóm lấy điện thoại tự mình xử lý.
Sau một loạt thao tác trôi chảy, ông ta tải app ngân hàng xuống.
Sau đó quét nhận diện khuôn mặt xác nhận giúp Trần Thiên Hạo.
Sau đó app ngân hàng được mở ra, Hoa Nhụy mở số dư tài khoản của anh ra.
Cô ta lập tức sững sờ.
Số dư tài khoản cá nhân.
Đều là số chín, hơn nữa không rõ rốt cuộc có mấy số.
Trời ạ!
Hoa Nhụy kinh ngạc.
Anh là ai mà có nhiều tiền đến thế vậy.
“Sao vậy? Vẫn chưa xong sao?”
Trần Thiên Hạo hút xong điếu thuốc rồi, nhìn thấy Hoa Nhụy đang thở gấp, anh không kìm được nhìn cô một cái, hỏi.
“Sắp xong rồi đây”.
Hoa Nhụy run rẩy, nhập con số một triệu vào, chuyển vào tài khoản của trường.
“Tinh tinh!”
Tin nhắn tiền chuyển đến tài khoản vang lên, Ngô Đông như đang nằm mơ.
“Chuyển xong rồi sao?”
Tay ông ta run rẩy, lấy điện thoại ra xem.
Một triệu.
Ông ta trợn mắt nhìn, mặt mày hứng khởi cất điện thoại đi.
Sau đó lại nhìn Trần Thiên Hạo như nhìn người cha giàu có thất lạc lâu ngày.
“Cậu Trần, thật sự cảm ơn cậu”.
“Đã cống hiến cho trường tôi nhiều như vậy”.
“Cậu có yêu cầu gì không? Ví dụ tên của thư viện sẽ được đặt theo tên cậu”.
“Không cần, chỉ cần con em chúng ta thích tôi có thể quyên thêm mấy cái thư viện nữa”.
Trần Thiên Hạo gật đầu nói.
“Cái, cái gì cơ?”
“Cậu còn muốn quyên thêm mấy cái nữa á?”
Ngô Đông kinh ngạc há hốc mồm.
Hoa Nhụy đứng bên, lo lắng muốn nhắc nhở Trần Thiên Hạo.
Có tiền cũng không được tiêu pha như vậy.
Mắt Ngô Đông sáng rực lên, ông ta kích động nói.
“Vậy tất nhiên là được”.
“Chúng ta có thể xây thêm phòng khoa học, phòng thí nghiệm, trung tâm giải trí”.
“Mỗi lần đi họp ở thành phố, nhìn thấy những đứa bé được hưởng thụ môi trường học hiện đại, tôi vô cùng ngưỡng mộ”.
“Nếu như nông thôn chúng ta cũng có điều kiện như vậy thì có chẳng cần lo đất nước thiếu nhân tài rồi”.
“Hiệu trưởng Ngô, chúng ta bàn đến chuyện nhập học đi”.
Hoa Nhụy ngồi bên nói xen vào.
Một thư viện là đủ rồi, Ngô Đông này tham quá.
Cái gì mà phòng khoa học, phòng thí nghiệm.
Ông ta chỉ muốn moi tiền của Trần Thiên Hạo thôi.
“Đúng đúng đúng, nói chuyện nhập học thôi”.
Ngô Đông gật đầu, không muốn chuyển chủ đề khác lắm.
“Xin hỏi cậu Trần, học sinh nhập học là người nhà của cậu hay là! “
Người có thể bỏ ra một triệu, con cái chắc chắn cũng phải học trường quý tộc đẳng cấp quốc tế.
Vậy nên theo như ông ta thấy đối phương chỉ muốn làm việc thiện, giúp đỡ một đứa trẻ nghèo khó nào đó không được đi học thôi.
Người lương thiện như vậy, ông ta thấy nhiều rồi.
“Là con trai tôi”.
“Năm nay mười ba tuổi, ông xem sắp xếp học lớp nào?”
Trần Thiên Hạo nghĩ một lúc rồi nói.
Anh cũng không rõ nhóc 13 học lớp mấy rồi.
“Con trai cậu?”
Ngô Đông xấu hổ, tác phong của người có tiền đều kỳ lạ vậy sao.
“Nếu như cậu chưa rõ cấp học của bé thì chỉ cần để chúng tôi làm bài kiểm tra đầu vào là được”.
Ngô Đông nghĩ một lúc rồi nói.
“Vậy thì được, cứ làm theo lời ông nói đi”.
“Cần thủ tục gì, ông cứ nói với Hoa Nhụy là được”.
Trần Thiên Hạo đứng dậy đi ra ngoài.
Ngô Đông thấy vậy, nhưng mà vẫn chưa bàn xong vụ phòng khoa học, phòng thí nghiệm mà.
Sao lại rời đi như vậy.
Ông ta lập tức đi theo.
Hoa Nhụy vừa nhìn liền biết ông ta định làm gì.
Cô ta chắn phía trước Ngô Đông, không muốn ông ta tiến lên.
Ngô Đông sốt ruột.
“Hoa Nhụy, Hoa Nhụy, cháu nhường đường đi, chú muốn nói một câu với cậu Trần”.
Tên Ngô Đông này mặt dày thật đấy, khi Hoa Nhụy đi học sao cô ta không phát hiện ra nhỉ.
Ông ta vẫn luôn giữ hình tượng cứng nhắc.
Không ngờ gặp người có tiền liền như vậy.
“Hiệu trưởng Ngô, anh Trận còn phải xử lý việc khác, vậy nên có việc gì sau này chú nói với cháu sau cũng được”.
Hoa Nhụy nói.
Nói với cháu?
Cháu thì bỏ ra được mấy đồng chứ.
Ngô Đông không cam tâm, nhìn Trần Thiên Hạo đã rời đi liền gọi lại.
“Cậu Trần, cậu xem phòng thí nghiệm, phòng khoa học của chúng tôi! “
“Ồ, ông không nói tôi suýt nữa quên đấy”.
“Hoa Nhụy”
Trần Thiên Hạo dừng lại đưa điện thoại cho cô ta.
“Chuyển tiền cho hiệu trưởng Ngô, cần xây cái gì liền xây cái đó”.
Hoa Nhụy tức đến mức giậm chân, tức giận trợn mắt nhìn Ngô Đông.
Ngô Đông ơi là Ngô Đông.
Chú muốn Trần Thiên Hạo xem cháu là người thế nào đây.
Ngô Đông cười hi hi, nói nhỏ.
“Hoa Nhụy, cháu đúng là công thần của trường chúng ta đó”.
.