Bạn đang đọc Đông Hoang Thần Vương – Chương 110: Rung Động
Biệt thự được trang bị đầy đủ, dọn dẹp sạch sẽ, chỉ cần xách đồ vào ở.
Hoa Nhụy giới thiệu đơn giản một lượt với bọn họ rồi nhanh chóng bỏ đi.
Trần Thiên Hạo giơ tay định gọi cô ta lại.
Vì cô ta vẫn đang khoác áo của anh.
Nhưng dù sao quần áo của cô ta đều đã bị xé nát, cũng không đành lên tiếng.
“Trần Thiên Hạo, anh đúng là đồ háo sắc.
Sao hả? Thích người ta rồi à?”
Tiền Cẩm Lâm đứng bên cạnh bỗng nhiên cất giọng châm chọc hỏi.
Anh hơi xấu hổ, vội nhìn sang biệt thự vờ như đánh giá bố cục bài trí.
“Em thấy nơi này thế nào?”
“Tạm được, so với nhà em đang thuê thì rộng rãi hơn nhiều”.
Cô ta ngẩng đầu nhìn qua một lượt, gật đầu đáp.
“Ừ, sau này nơi này sẽ là nhà của em”.
“Không phải là nhà của chúng ta sao?”
Cô ta liếc mắt đưa tình với anh, bắt đầu đụng chạm thân mật.
“Thiên Hạo, hôm nay anh ở lại với em được không?”
Nói rồi, cô ta nhón chân định hôn anh.
Dọa anh sợ hết hồn.
Cuống quýt kéo hai cánh tay đang vòng qua cổ anh của cô ta ra.
“Cẩm Lâm, em chú ý hình tượng chút đi”.
“Hình tượng?”
Cô ta chống cằm nhìn bộ dạng bối rối tránh né của anh, cảm thấy rất buồn cười.
Còn to gan tiếp tục giả bộ quyến rũ anh.
Giờ phút này.
Hai người họ đang ở một mình với nhau, đây là cơ hội tốt để giành được tình cảm của anh.
Xã hội bên ngoài quá hiểm ác.
Cô ta sẽ không bỏ qua cơ hội ngàn năm có một này.
Trần Thiên Hạo lo lắng cho bệnh tình của cô ta, không dám khiến cô ta đau buồn nên cũng không tiện làm gì quá tàn nhẫn.
Thế nhưng Tiền Cẩm Lâm vẫn quyết tâm dán lên người anh.
“Thiên Hạo, em muốn sinh cho anh một đứa trẻ kháu khỉnh”.
Cô ta càng ngày càng to gan hơn, dứt khoát cởi áo ngoài, để lộ dáng người đầy đặn.
Tuy vòng một không to bằng Hoa Nhụy nhưng cũng căng tròn nõn nà.
Bờ mông cong tròn cùng với vòng eo con kiến.
Dù sao Trần Thiên Hạo cũng là đàn ông, thấy cảnh tượng này không khỏi máu nóng sôi trào.
“Tiền Cẩm Lâm, tôi giận đấy”.
Anh trừng mắt nhìn cô ta, cả giận quát.
Lần này anh thật sự nổi nóng.
Tiền Cẩm Lâm đã nhìn ra điểm yếu của anh từ lâu.
Về mặt tình cảm, tuy anh cứng miệng không chịu thừa nhận nhưng phản ứng cơ thể lại rất thành thật.
“Anh giận hả? Thế anh đánh em đi?”
“Roi da à? Hay là keo nến?”
Cô ta cắn môi dưới, hai chân quấn chặt lên người anh treo lủng lẳng.
Trong lòng lại càng hạ quyết tâm.
Hôm nay cô ta không có được anh thì sẽ có lỗi với bản thân mình.
Cả người cô ta dán sát lên người anh, tranh thủ lúc anh vẫn đang đờ người ra.
“Á!”
Một tiếng thét chói tai vang lên ở ngoài cửa.
Khiến hai người đang quấn lấy nhau phải giật mình thon thót.
Sắc mặt anh hơi ngượng ngập, dứt khoát đẩy Tiền Cẩm Lâm ra xa.
Cô ta nhìn về phía người vừa lên tiếng, tức giận tới mức lúm đồng tiền cũng run rẩy.
Cô ta nghiến răng ken két.
Lạnh lùng nói.
“Giám đốc Hoa, cô làm gì vậy hả?”
Hoa Nhụy xấu hổ đỏ bừng mặt, cúi gằm đầu xuống.
Cô ta vốn định trả lại áo khoác cho Trần Thiên Hạo.
Lúc cô ta đi không đóng cửa, ai biết hai người kia cũng chủ quan để cửa như vậy.
Hơn nữa còn làm chuyện thân mật ngay tại nơi này.
“Xin, xin lỗi.
Tôi thấy cửa không đóng nên mới đi vào”.
“Tôi chỉ muốn trả lại áo cho anh Trần thôi”.
Dứt lời, cô ta giơ áo lên.
Đứng chôn chân tại chỗ không dám nhúc nhích.
Trần Thiên Hạo bước tới nhận lại áo.
Vẻ mặt xấu hổ.
“Quan hệ của chúng tôi không phải như cô nghĩ đâu, cô không cần xin lỗi”.
Hai mắt Hoa Nhụy lập tức sáng bừng.
Không phải quan hệ đó sao?
Cô ta biết rõ những người đến đây mua nhà đều là các đại gia mua cho bồ nhí, chẳng lẽ cô gái này…
Nghĩ vậy, trong lòng cô ta bỗng có chút chờ mong.
Cô ta vụng trộm ngẩng đầu liếc nhìn người đàn ông trước mặt mình.
Cơ thể cường tráng của anh tỏa ra vẻ nam tính mãnh liệt, vô cùng thu hút người khác.
Nội tâm cô ta bỗng gợn sóng.
Khi đối mặt với anh, cô ta thấy cả người khô nóng hẳn lên.
Tiền Cẩm Lâm chỉ cần liếc mắt đã nhìn thấu tâm tư của cô ta, tức tối xông lên đẩy Trần Thiên Hạo ra sau.
Đứng chắn ngang giữa hai người họ.
“Trả quần áo xong rồi, cô còn việc gì nữa không?”
Giọng nói của cô ta lạnh như băng.
Lúc này Hoa Nhụy đang mặc bộ quần áo công sở, cúc áo ở cổ bị bung ra, dáng người yểu điệu lại càng lộ rõ.
Tiền Cẩm Lâm nhìn một lượt, ánh mắt hiện lên vẻ ghen ghét.
“Không, không còn”.
Hoa Nhụy thấp giọng đáp.
“Không còn thì mời cô ra ngoài ngay cho tôi”.
“Còn nữa, nếu không có việc gì thì sau này mong cô đừng đến nhà tôi”.
Hoa Nhụy gật đầu rồi vội vàng quay người chạy ra ngoài.
Trần Thiên Hạo lắc đầu cười khổ.
“Cẩm Lâm, cô làm gì vậy hả? Cô ấy có chọc tức gì cô đâu?”
Nghe thấy thế, hai mắt cô ta như tóe ra tia lửa.
Cô ta đanh đá chống nạnh.
“Anh thì biết cái gì? Phụ nữ hiểu phụ nữ nhất.
Ánh mắt cô ta nhìn anh chẳng khác nào muốn ăn thịt anh luôn”.
Anh bất đắc dĩ thở dài.
“Thiên Hạo, bây giờ không còn ai làm phiền nữa, chúng ta tiếp tục đi”.
Tiền Cẩm Lâm khóa cửa lại, bắt đầu cởi cúc áo, ánh mắt mê ly, liếm môi khêu gợi.
Anh suýt bị cô ta làm cho choáng váng đầu óc.
Anh không cho cô ta được cái gì, quả thực không nên có ý nghĩ vượt quá giới hạn với cô ta.
Anh lắc đầu.
Sắc mặt trở nên nghiêm túc.
“Cẩm Lâm, chúng ta không thể nào đâu, cô đừng cứng đầu nữa”.
“Sao lại không thể? Em nói rồi, em không cần danh phận gì cả”.
Tiền Cẩm Lâm lột áo ra rồi lao về phía anh.
Anh cố gắng dùng sức khống chế hai tay cô ta lại, sau đó khoác áo của mình lên người cô ta che chắn.
Lắc mạnh bả vai cô ta.
“Đừng như vậy”.
Nụ cười xinh đẹp của cô ta dần nguội lạnh.
Khóe mắt cô ta đỏ bừng, vẻ mặt thất vọng tột cùng.
Cô ta không còn quấn lấy anh nữa, im lặng nhặt quần áo dưới đất lên mặc từng cái vào.
“Anh có tình cảm với em đúng không?”
Cô ta khẽ mím môi, dịu giọng hỏi.
Trần Thiên Hạo không nói lời nào, chỉ đi tới cạnh cửa sổ nhìn cảnh vật xanh biếc bên ngoài biệt thự, buồn bực nhắm mắt lại.
“Em đang hỏi anh đấy Trần Thiên Hạo”.
Tiền Cẩm Lâm gấp gáp truy hỏi.
“Có!”
Sau một hồi im lặng, anh đáp lại một tiếng.
Nghe được câu trả lời này, vẻ mặt ủ rũ của cô ta lập tức trở nên vui mừng.
Cô ta bước tới ôm eo anh từ phía sau.
“Chỉ cần biết trong lòng anh có em là em đã vui lắm rồi”.
Trần Thiên Hạo cảm nhận được cơ thể mềm mại ở sau lưng, trong lòng bỗng thấy hoảng hốt.
Một cảm giác hạnh phúc lạ thường lan tràn trong tim anh.
Anh biết ngay từ đầu anh không hề có tình cảm với Lưu Tiểu Nguyệt.
Anh làm tất cả cũng chỉ vì để bồi thường cho cô mà thôi.
Cho dù bây giờ có tình cảm thì thứ tình cảm mong manh có thể bị dao động bất cứ lúc nào kia khiến anh thấy vô cùng mệt mỏi.
Nhưng Tiền Cẩm Lâm thì khác.
Cô ta rất cứng đầu, kiên trì đến cùng.
So với kiểu tính cách mong manh yếu đuối của Lưu Tiểu Nguyệt, cô ta càng khiến anh rung động hơn.
Đã từng có một khoảnh khắc.
Trần Thiên Hạo rất muốn làm theo trái tim mình.
Bệnh tình của Tiền Cẩm Lâm chưa chắc có thể chữa khỏi hay không.
Anh không biết bản thân có nên tranh thủ lúc cô ta còn khỏe mạnh, hoàn thành tâm nguyện của cô ta, cho cô ta cuộc sống mà cô ta mong muốn.
Tất nhiên.
Đây chỉ là suy nghĩ sâu trong nội tâm của anh mà thôi.
Ở trước ban công.
Hai người lẳng lặng đứng đó, ngắm nhìn phong cảnh xinh đẹp bên ngoài cửa sổ, ai cũng muốn gìn giữ giây phút bình yên khó có được này..