Đọc truyện Đồng Giá Trao Đổi Bán Đứng Giao Dịch – Chương 46
Cố cười một tiếng, giọng nói trầm ổn trong điện thoại truyền tới, “Lời này hẳn là ba nói mới đúng, Tiểu Ngải so với một năm trước gầy đi. Học nghiên cứu sinh có phải rất vất vả hay không ?”
Nghiên cứu sinh. . . . . .
Cố Tiểu Ngải đáy mắt buồn bã, cô ngay cả học đại học cũng chưa từng nghĩ đến, chẳng qua là vừa học xong phổ thông liền bị mợ bắt đến tòa soạn báo hỗ trợ, làm sao có cơ hội đi học nghiên cứu sinh.
“Đúng vậy ạ, nghiên cứu sinh khá vất vả, phải nghiên cứu sách khá mệt mỏi.” Cô đem giấu đi vẻ mặt buồn bã ảm đạm, vẻ mặt dí dỏm nói.
“Đứa nhỏ này. . . . . .” ba cô bất đắc dĩ mà cưng chìu cười nói, “Con gái học nhiều chút là tốt, không dễ bị đàn ông lừa.”
Không chỉ bị lừa!
Còn bị cưỡng hiếp! !
Bị ăn sạch sẽ ! ! !
Cố Tiểu Ngải thầm suy nghĩ, đến khi thấy tờ báo trong tay ba liền nói, “Ba ở trong này cũng đọc báo sao?”
Một chút u ám trong mắt ba xẹt qua.
Quán ngang tay trung báo chí, ba trong điện thoại trêu ghẹo nói, “Cũng không phải, ba cũng phải xem thời sự một chút, bằng không ở trong này thành người núi mất thôi.”
Cố Tiểu Ngải bị chọc nở nụ cười, mắt liếc nội dung trên mặt báo một cái, tất cả ddeuf đưa tin của công ty Sở thị, dáng tươi cười không khỏi trầm xuống.
“Ba à, tổng bộ công ty Sở thị chuyển đến C thị, A Tu cũng sắp đính hôn .”
“Phải không? Công ty nhà bọn họ càng làm càng lớn.”
“Dạ, đúng vậy.”
“Tên tiểu tử A Tu phải đính hôn sao? Các con trước đây rất thât thiết mà.”
“Ba à. . . . . . Hiện tại, thế nào còn có người nhận thức cái gì oa nhi thân.” Cố Tiểu Ngải cười nói, môi bạn tươi cười mang theo một chút nồng đậm chua sót.
“Không quan tâm bọn họ, chờ ba sau khi rời khỏi đây tìm cho con một người đàn ông tốt.”
“Đúng. Con chờ ba, nhất định phải là một người đàn ông tốt giống ba.”
“Ai nha, cái này khó rồi . . . . . .” ba làm một bộ phiền muộn.
Cha và con gái cách cửa kính nhìn nhau cười, vượt qua một lúc thăm tù trong tiếng cười, ấm áp mà tốt đẹp.
Đem thuốc bổ cùng một ít tiền giao cho ba, Cố Tiểu Ngải mới chậm rãi đi ra cửa trại giam.
“Tốt, tốt, tôi đã biết, Lệ tổng. . . . . .” Lái xe đang đứng nghe điện thoại ở xa, thấy Cố Tiểu Ngải đi ra lập tức ngắt điện thoại, cúi đầu khom lưng đi tới, “Cố tiểu thư, bây giờ trở về C thị sao?”
“Vâng.” Không quan tâm hắn báo cáo gì với Lệ Tước Phong, Cố Tiểu Ngải lạnh lùng gật đầu, mở cửa xe ngồi vào.
“Cố tiểu thư, Lệ tổng nói có để lại thẻ trong túi cô, cần tiền cứ việc dùng.” Tài xế ngồi vào chỗ điều khiển, thông qua kính chiếu hậu nói với cô.
Thẻ?
Cố Tiểu Ngải sửng sốt, mở túi ra liền thấy, quả nhiên có thẻ trong túi, mặt sau viết mật mã.
Không có vui vẻ, dù sao có loại cảm giác nói không nên lời.
Đây là thù lao thân phận nhân tình của cô.
Ở trong mắt ba, cô bây giờ là một nghiên cứu sinh ngoan ngoãn, đâu biết trong thực tế. . . . . . thân cô đã hỏng bét không giống như người bình thường .
Liệu còn có một ngày, cô còn có thể. . . . . . quay về với chính mình như trước.
Ngón tay mảnh khảnh xiết chặt thẻ, đầu ngón tay một chút tái nhợt. . . . . .
*************************
Trong lúc không có Lệ Tước Phong ở đây, Cố Tiểu Ngải coi như quá thích ý, mỗi ngày đi theo tổ tin tức đưa tin 《 giết 》, tuần san của tòa saonj báo phủ khắp cả nước.
Trong lúc nhất thời vui vẻ, Cậu vội vàng xây dựng thêm tòa soạn báo, đem cô thăng chức lên tổng biên tập.
Cậu đối với tin tức cô lấy được về bộ phim 《 giết 》có chút nghi vấn, Cố Tiểu Ngải nhanh trí nói quen biết với diễn viên Liễu Tử Mật nên lấy được tin tức.
Trời mới biết cô cùng Liễu Tử Mật đối đầu nhau.
“Oa, công tử của Sở gia đính hôn, không phải là hôm nay sao? Đúng ngày lễ tình nhân, rất lãng mạn nha.”
“Ai, phú nhị đại công tử anh tuấn của Sở gia, khó có được bộ dạng anh tuấn như Sở Thế Tu cũng đã đính hôn rồi.”
“Không có chuyện gì, hiện tại kẻ có tiền nào lại không có nhân tình, cô đi hưởng ứng lệnh triệu tập. Nói không chừng công tử Sở gia vừa ý cô đó.”
“Đi chết đi. . . . . .”
. . . . . .
Đúng lúc Cố Tiểu Ngải đi ngang qua phòng uống trà thì nghe được hai cô gái ở bên trong nói chuyện, ngây người hồi lâu.
Sở Thế Tu, hôm nay đính hôn sao?
Lễ đính hôn của anh ta nhất định sẽ tương đối long trọng. . . . . .
Di động vang lên, Cố Tiểu Ngải vừa nhìn thấy trên màn hình hiện ra hai chữ “Bạo quân” tâm tình càng thêm chìm xuống, hắng giọng một tiếng, Cố Tiểu Ngải mới nhận điện thoại, “Alo, tôi là Cố Tiểu Ngải.”
Mấy ngày hắn xuất ngoại, mỗi ngày đều gọi tới hai lần.
Hơn nữa mỗi lần gọi điện thoại, không cần nói cho hắn biết mình ở chỗ nào, hắn liền tinh tường biết cô ở nơi nào.
Ngay từ đầu, cô hoài nghi hắn phái người theo dõi cô.
Sau kiểm tra lại di động, mới biết được điện thoại di động của mình bị định vị GPS, cô tức giận đến mức thiếu chút nữa đập bể di động rồi.