Đọc truyện Đồng Giá Trao Đổi Bán Đứng Giao Dịch – Chương 18
Tuyệt đối không thể.
Nhất định phải làm cho Lệ Tước Phong rút đơn kiện mới được.
“Nôn ——”
Rượu cay độc lại lần nữa nôn ra, Cố Tiểu Ngải cúi thấp đầu tiếp tục phun, nước mắt thống khổ trong hốc mắt đảo quanh kính.
“Tiểu thư, nơi này là toilet nam.”
Một giọng nam dịu dàng dễ nghe đột nhiên ở sau người vang lên, có lòng tốt nhắc nhở cô.
Cố Tiểu Ngải cả người chấn động, đầu còn cúi xuống, đảo mắt theo tóc dài hỗn độn đang lúc nhìn về mặt người trước gương.
Nam nhân trẻ tuổi đứng ở phía sau cô, áo sơmi trắng đeo caravat màu xám bạc tôn lên thân hình cao to, mặt anh tuấn nho nhã, hai con ngươi sáng ngời có chút lo lắng nhìn cô.
Làm sao có thể là anh ta. . . . . .
Anh ta tại sao lại ở chỗ này?
Cố Tiểu Ngải cảm thấy lòng như muốn đình chỉ, ngơ ngác nhìn nam nhân trong kính.
“Tiểu thư, cô không sao chứ?”
Tiếng nói anh ta dịu dàng ở bên tai cô lại một lần vang lên, ngón tay thon dài hướng đến cô. . . . . .
Cố Tiểu Ngải hoảng sợ, bay nhanh trốn được một bên, lấy tay liều mạng lấy loạn tóc dài để ở trước mặt, đầu hung hăng đánh lên cửa.
“Tiểu thư, cô khôngsao chứ?” Anh ta lo lắng hỏi, hướng cô muốn đỡ.
“Thực xin lỗi, thực xin lỗi.” Cố Tiểu Ngải như con thỏ nhỏ bị kinh động, nghiêng ngả lảo đảo đẩy ra cửa phòng rửa tay, thanh âm nghẹn ngào, liều mạng xin lỗi, “Thực xin lỗi, thực xin lỗi, tôi đi nhầm.”
Cơ hồ muốn khóc lên.
Bộ dáng quỷ của cô tại sao có thể thấy anh ta . . . . . Không xứng, không xứng đi gặp anh ta . . . . .
Sau khi đi ra khỏi toilet, Cố Tiểu Ngải mới đem đầu tóc dài vuốt thẳng, hốc mắt toan tới cực điểm, vẫn chưa hết khiếp sợ.
Chín năm, cô cư nhiên còn có thể gặp lại anh ta.
Sở Thế Tu. . . . . . Nhìn bộ dáng anh ta đỉnh đạc, mấy năm nay nhất định rất tốt đi?
Anh ta đường đường là con trai độc nhất của Sở gia, cô thiên kim nghèo túng, tan cửa nát nhà làm sao có thể so sánh. . . . . .
Rất tốt, thật rất tốt.
Anh ta sống tốt. . . . . . Là quá tốt rồi.
Chậm rãi đi theo vách tường trong hành lang, Cố Tiểu Ngải cố nén suy nghĩ đi lên phía trước, tựa như đi trên mây, từng bước một như hư không.
Một lực đạo đem cô đổ lên góc, Cố Tiểu Ngải bị đau nhíu mày, nâng mắt lên, thân hình cao lớn của Lệ Tước Phong liền che ở trước mặt cô.
Nam nhân này khi nào thì ra đây.
“Làm gì?” Cố Tiểu Ngải thật sự không có thể lực ứng phó hắn, muốn tích tụ nghị lực đẩy hắn ra, lại như không có chút lực nào.
Lệ Tước Phong đem cô đặt ở góc tường, đầu gối để vào hai chân cô, một tay đè lại cánh tay lộn xộn của cô, môi nóng rực dâng lên ở trên mặt hắn, “Tôi còn là càng ưa thích cô mặc váy.”
Nam nhân này trừ bỏ tư tưởng này trong đầu sẽ không còn gì khác . . . . . .
“Bởi vì không cần cởi sao?” Cố Tiểu Ngải cười khổ một tiếng, ở trước mặt hắn, cô chính là một tù nhân, một nữ nhân cho hắn phát tiết. . . . . .
Lệ Tước Phong động tác dừng một chút, dừng ở con ngươi mê ly của cô, nghĩ đến cô đang say mới có thể như vậy nói trắng ra, không khỏi nở nụ cười.
Hóa ra nữ nhân này uống rượu vào thì ngu ngốc như vậy, ngu ngốc đến độ có chút đáng yêu.
“Đúng, bởi vì chỉ cần vén lên trên là có thể .” Lệ Tước Phong cúi đầu mở nút quần bò của cô. . . . . .
Cố Tiểu Ngải yếu đuối vô lực ôm cổ hắn, cằm để ở trên vai hắn mờ mịt nhìn phía trước.
Nam nhân trong phòng rửa tay đi ra với thân hình tao nhã, gương mặt với đường cong đẹp mắt, tóc ngắn gọn gàng, áo sơmi màu trắng càng thêm vẻ nho nhã. . . . . .
Sở Thế Tu.
Cố Tiểu Ngải trong nháy mắt vừa sợ, thừ người ra nhìn.
Nhìn qua, anh ta so với thời trung học càng thêm đẹp trai, vóc dáng cao ít nhất 1m85, giơ tay nhấc chân cũng là phong độ của quý tộc.
“Cô mua cái gì phá quần.” Lệ Tước Phong bỗng nhiên rủa một tiếng, tiếp tục với nút quần bò của cô.
Nghe được thanh âm, Sở Thế Tu chậm rãi quay lại ——
Cố Tiểu Ngải đem mặt lui đến trước ngực Lệ Tước Phong, không dám ngẩng đầu, không dám liếc mắt đến thân hình điềm đạm kia.
Nước mắt rốt cuộc nhịn không được, rơi lộp bộp xuống dưới.
Sở Thế Tu. . . . . .
Cô ngay cả dũng khí đối mặt với anh ta đều không có .
Cố Tiểu Ngải, ngươi làm cho mình thành cái bộ dáng gì rồi,. . . . . .
*************************
Ánh sáng chiếu vào làn da, Cố Tiểu Ngải ở trên giường lớn ấm áp lăn hai vòng mới chậm rãi mở mắt ra.
Đây không phải là phòng nhỏ ở nhà cậu, cũng có chút giống phòng khách sạn xa hoa, đối diện cửa sổ sát đất rèm cửa sổ bị kéo ra, làm cho phòng sáng rỡ.
Cố Tiểu Ngải đau đầu muốn nứt ra, từ trên giường ngồi xuống, trên người sạch sẽ ngay cả quần áo che thân cũng không có, hai chân lại là chiến đấu đau xót. . . . . .
Cố Tiểu Ngải dùng khăn lớn màu trắng bó sát người, cố hết sức duỗi thẳng cánh tay muốn lấy quần áo trên ghế gần đầu giường.
“A Tu là ai?”
Hình dáng Lệ Tước Phong xuất hiện ở trước mặt cô, một thân áo tắm dài màu xám, hiển nhiên là vừa tắm rửa xong đi ra, cầm trên tay khăn mặt lau nước, sắc mặt lại khó coi tới cực điểm.
Nam nhân bị sĩ nhục nhất chính là nữ nhân đang dưới thân mình lại gọi tên người nam nhân khác.