Đọc truyện Dòng Đời Thay Đổi Được Con Người – Chương 42
-Mày không xuống ăn à?_Linh đứng ngay cửa còn hắn và Tùng đứng ở hành lang đợi câu trả lời
-Mày mua cho tao bánh gì đó mà ly cafe dc rồi.
-Thui thui đi chung luôn cho zui, tao cũng đang thèm đồ ngọt. Ghé vào tiệm đồ ngọt nào đó ha!_Linh kéo nó đi còn 2 tên kia lẽo đẽo theo sau
Ghé vào tiệm, Linh hỏi nó về cuộc trò chuyện, vừa nói xong Linh đập bàn làm người khác nhìn chằm chằm vào nhưng 4 người lun ko một ai để ý.
-Mày ngồi xuống đi và bình tĩnh lại. Nếu như vậy thì coi chừng đó!
Linh từ từ ngồi xuống. Ăn uống xong thì về KTX lun. Bước tới cửa, Linh dừng lại, nhìn gương mặt hình như có chuyện gì đó, Tùng và hắn lại xem còn nó thì đứng nhìn cái j đó.
-Minh, Minh lại đây mau!_Tùng vẫy vẫy tay ra hiệu, nó bước lại xem, gương mặt vẫn ko thay đổi, ko ngạc nhiên, bàng hoàng.
-Sao mày có thể bình thản thế hả?
-Pk hết.
-Cái j, là ai và tại sao???
-Nguyệt, mày pk lí do mà.
-Lại là tụi nó…Sau này chúng sẽ hối hận!
4 người dọn lại đồ đạc bị xới tung và mua mấy bộ đồ mới do đồ cũ bị xé thành từng miếng nhỏ trừ hắn và Tùng. Hồi nãy nó nhìn tụi con Nguyệt đang liếc nó và cười tự hào là nó nhận ra rồi. Nghỉ ngơi…nó thì uống cafe và lên mạng xem tin tức, Linh thì nói chuyện vs Tùng ở bên ngoài. Hắn thì ko nói chuyện dc với nó đành chat trên facebook và ngồi kế bên nó…Xem tin tức trên ipad, chơi facebook trên điện thoại =.=” (quá giàu). 11h cặp vk ck kia còn đang nói chuyện zui zẻ, thì…nó đang dựa vào vai hắn ngủ và hắn cũng vậy. Tùng và Linh thấy thế cười nhỏ im lặng cho 2 người “hạnh phúc”. Sáng sớm thì…nó chọi gối hắn chạy ra ngoài chụp, nữ sinh thì dậy hết chụp hình hắn. Ngày đầu đi nhập lớp thì…đứa nào cũng giành ngồi chung với hắn và Tùng, con trai thì giành ngồi chung với nó và Linh. Cuối cùng nó ngồi vs hắn, Tùng ngồi vs Linh, các học sinh khác thất vọng về chỗ.
-Tao tặng ày cái phòng đẹp ko hả?_Trang và Nguyệt hẹn nó ra sau trường
-Thật sự thì tao rất cảm ơn mày đó!_vừa dứt lời thì Vy và Ân ở đằng sau tạt cả một xô nước vào người nó. Nó im lặng đi chỗ khác, còn 4 đứa đó thì cười hả hê. Linh chạy đi tìm nó thì giựt mình khi thấy người nó ướt đẫm, vội lấy khăn lau người cho nó, rồi xông vào phòng thầy hiệu trưởng lấy bộ đồng phục mới. Tan học, ba nó đã đợi sẵn trc cổng để chở nó đi gặp vài người bạn. Linh nhìn ba nó với ánh mắt rất là giận, còn nó cố che đi cảm xúc khó chịu. Cứ phải đi theo ông ta rồi chào những ông già khú đế, bọn công tử khác cứ nhìn nó với đôi mắt trái tim khiến nó nổi hết cả da gà. Cuối cùng cũng được tự do, nó lại gần đĩa bánh kem dâu xinh đẹp mà không khỏi long lanh con mắt hạnh phúc. Cắn một miếng bánh là khiến nó như dc giải thoát khỏi sự trả thù vậy (nó thk ăn bánh kem mà). Đang trong thời gian vui sướng thì đến..khiêu vũ..Một thằng công tử bảnh trai lại mời nó..nó đánh chia tay bánh kem và khiêu vũ.
-Cho hỏi tiểu thư đây tên gì?
-Sang thế kỉ XXI rồi mong anh đổi cách xưng hô. Tôi tên là Ngọc Minh!
-Ờ xin lỗi em…”Con nhỏ này kiêu thật!”
Kết thúc bài hát nó nhanh chân lấy hết đĩa bánh đón taxi về…May là ko ai thấy hành động đó. Linh thấy nó vui nhưng cũng pk lí do khi nó cứ từ từ thưởng thức món bánh chôm về từ bữa tiệc. Nửa đêm bỗng nó tỉnh dậy ra ngoài đứg, mơ thấy ác mộng đó. Thì có người ở đằng sau bỏ lên vai nó một cái áo ấm
-Cô ko sợ lạnh à?
-Sao anh ko ngủ đi?
-Tôi gặp ác mộng. Cô cũng vậy à?
-Ừ.