Động Cơ Tàn Khốc

Chương 15


Bạn đang đọc Động Cơ Tàn Khốc: Chương 15


Chương 15
Giai Ninh vội vàng đi ra khỏi hội trường, Tiểu Sơn muốn cô đợi anh ở bãi đỗ xe, không biết là có trò gì. Đại sảnh trống trải vắng lặng, ảo thuật gia nổi tiếng vừa mới bắt đầu biểu diễn mà cô lại phải rời khỏi đó. Đột nhiên tay cô bị ai nắm lấy từ phía sau, vừa quay đầu lại cô đã nhận ra đó là bảo mẫu của cô bé kia, cô ta khẩn khoản nói với Giai Ninh: “Cô gái, cô còn nhớ tôi không? Tiểu thư nhà chúng tôi lại trốn trong nhà vệ sinh không chịu ra, xin cô…”
Giai Ninh vừa lo lắng vừa cảm thấy khó có thể từ chối, cô bé con kia tuy chỉ mới gặp vẻn vẹn hai lần nhưng đã khơi gợi trí tò mò của cô. Cô đành phải đi vào toilet theo chỉ dẫn của bảo mẫu, vừa đẩy cửa ra quả nhiên thấy cô bé con mặc lễ phục màu đen đang ở trong đó.
Cô bước qua, khẽ nói: “Hi.”
Con bé nhìn cô: “Hi.”
Giai Ninh cười: “Sao cháu không đi xem ảo thuật, chương trình bắt đầu rồi kìa.”
Con bé nghiêng đầu, chỉ vào một cánh cửa phòng vệ sinh: “Cháu không đi, mẹ vẫn còn ở đây.”
Đó là lần đầu tiên con bé nhắc đến mẹ.
Giai Ninh nhìn cô bảo mẫu, cô ta lắc dầu.
Giai Ninh lập tức hiểu ý: Bà mẹ đã đi rồi, nhưng không hề nói với con gái mình.
Giai Ninh vuốt ve cánh tay vừa mềm vừa mũm mĩm của con bé: “Đi với cô nhé? Cô bế cháu đi xem ảo thuật. Ảo thuật gia muốn làm con hổ biến mất. Sau đó chúng ta cùng về đợi mẹ.”
“…”
Cái đầu quả dưa nho nhỏ của con bé suy nghĩ, cuối cùng cũng chịu thỏa hiệp, con bé vươn tay ra với Giai Ninh.
Lần này Giai Ninh đã chuẩn bị đâu vào đấy, cô đưa tay phải lên trên ôm lấy lưng con bé, lòng bàn tay đỡ lấy eo, tay trái đưa xuống dưới làm đệm cho cái mông nhỏ nhắn mềm mại của con bé. Chả mấy chốc con bé đã tìm được một tư thế thoải mái trong vòng tay cô, con bé cúi đầu, áp má lên bả vai cô. Hơi thở đượm hương ngọt ngào.
Cô bảo mẫu yên tâm, bèn cảm ơn Giai Ninh. Cô ta muốn đón cô bé qua nhưng lại không hề lên tiếng.
Vệ sĩ bên ngoài gõ mạnh lên cửa.
Bọn họ nghe thấy bèn đi ra, vừa ra đã thấy một cảnh hỗn loạn. Người xem đang hoảng hốt chạy ra ngoài, còn có tiếng hét của phụ nữ và trẻ con, tiếng còi cấp cứu, tiếng còi báo, nơi biểu diễn ảo thuật đột nhiên bị cháy, Giai Ninh cảm thấy mình đã biết ai là đầu sỏ gây ra vụ này rồi.
Có người đang bỏ chạy đâm sầm vào cô, Giai Ninh ôm chặt đứa bé không để nó bị thương. Nơi này không thể ở lại lâu, vệ sĩ và bảo mẫu đi trước dẫn đường, Giai Ninh chạy cùng bọn họ ra khỏi nơi này.
Bãi đỗ xe cũng rất hỗn loạn, khi đến trước chiếc xe chuẩn bị cho con bé, Giai Ninh muốn đưa con bé cho bảo mẫu, nhưng nó cứ ôm lấy cô, hai cánh tay nhỏ quấn chặt, không thể gỡ ra.
Giai Ninh vô cùng lo lắng, nơi này hỗn loạn như thế, cô còn phải đi cùng Châu Tiểu Sơn. Cô bảo mẫu cũng chạy lên gỡ tay con bé ra, nó không nói gì, chỉ lẳng lặng phản kháng.
Đúng vào lúc còn đang dây dưa không xong thì chiếc xe Jeep của Châu Tiểu Sơn đột ngột phanh kít cạnh bọn họ, anh đẩy cửa xe ra nói với cô: “Em đi đâu thế? Mau, lên xe.”
Giai Ninh nhìn Châu Tiểu Sơn trên xe, khó lòng cất bước, cô lên xe của anh sao nổi khi còn đang ôm con người khác?
Nhưng lúc ấy, trong bóng tối, khi nhìn thấy rõ Giai Ninh, Tiểu Sơn lại thầm kinh ngạc.
Đứa bé mà cô đang ôm chính là đứa bé trong ảnh mà tướng quân Tra Tài sai người mang tới, chính là mục tiêu của nhiệm vụ lần này. Anh còn đang trù tính xem nên bắt cóc con bé thế nào thì Giai Ninh đã chắp hai tay dâng lên miệng. Chẳng phải là được việc mà không tốn sức sao?
Phía sau còn có người đuổi theo, không thể nghĩ nhiều, Tiểu Sơn bắt Giai Ninh lên xe.
Trong lúc nguy cấp, vệ sĩ của cô bé đã rút súng ra, nhưng Tiểu Sơn còn nhanh hơn, khẩu súng đen trong tay anh rít lên hai tiếng, hai tên vệ sĩ đổ ập xuống đất. Giai Ninh nhìn Châu Tiểu Sơn rồi lấy tay bịt kín mắt con bé.
“Lên xe.” Giọng anh không hề do dự.
Giai Ninh không còn sự lựa chọn nào khác, ôm con bé lên xe.
Tiểu Sơn nổ máy, đột nhiên về số lùi, hai người phía sau một bị đâm văng đi, một bị nghiền dưới bánh xe, Giai Ninh lấy người mình chắn tầm mắt của con bé, ngẩng đầu lên, tức giận nhìn chằm chằm vào Tiểu Sơn, trong nháy mắt anh đã xử lý xong bốn người. Anh không nhìn cô mà đưa tay ra ấn đầu cô xuống sát ghế ngồi.
Giai Ninh cuộn tròn lại, ôm chặt đứa bé vào lòng, nấp trong không gian nhỏ hẹp của ghế phụ lái. Cô nhắm mắt lại, bên tai là tiếng gió, tiếng va chạm, tiếng súng sổ và tiếng thở nhịp nhàng của Châu Tiểu Sơn.
Anh trước đột sau kích, cuối cùng cũng dọn dẹp xong mọi chướng ngại, thoát khỏi những kẻ bám đuôi, lao ra khỏi bãi đỗ xe, tiến ra đường quốc lộ.
Tiểu Sơn chạy với tốc độ cao nhất, thẳng hướng ra khỏi Đốc Mạch.
“Em ngồi dậy đi, giờ an toàn rồi.”
Cuối cùng Giai Ninh cũng được nhổm dậy, cô đặt con bé ngồi lên đùi, hít thật sâu, nói với Tiểu Sơn bằng tiếng Trung để con bé không hiểu.
“Giỏi thật đấy. Rất biết giết người.”

“Anh không giết họ thì sẽ bị họ giết.”
“Một mình làm loạn cả thành phố, không thấy mình rất giỏi sao?”
“Đâu có, cũng chẳng to tát gì.” Tiểu Sơn đạp mạnh chân ga, “Anh chỉ cảm thấy có lỗi vì khiến em tối nay không được xem ảo thuật.”
Người này nói về sự sống cái chết của mình và người khác vô cùng hờ hững, thật khiến người ta bực bội.
“Dừng xe.”
Lúc này anh mới nhìn cô: “Làm gì?””
“Đứa bé này làm sao bây giờ? Phải đưa nó về nhà.”
Anh nghiêng đầu, cẩn thận nhìn kỹ gương mặt đứa bé, nhỏ nhắn trắng trẻo, vô cùng bình tĩnh. Sự nguy hiểm vừa rồi không hề khiến con bé hoảng sợ chút nào. Lúc anh nhìn con bé, con bé cũng cẩn thận nhìn anh, nhưng tay lại ôm chặt lấy Giai Ninh.
“Tôi nói rồi, dừng xe.”
“Không thể. Đứa bé trong tay em cũng là mục tiêu lần này của anh. Anh phải đưa nó về thành Tra Tài.”
Cô vô cùng hoảng hốt.
Chỉ một phút bất cẩn cô đã trở thành đồng lõa của kẻ môi giới này, giúp anh ta bắt cóc tống tiền con gái người khác.
Đôi tay gầy nhưng rắn chắc của Tiểu Sơn điều khiển vô lăng, lòng bàn tay nắm giữ tất cả, không cho phép phản kháng.
“Đang cố hận anh à? Giai Ninh, anh nghe thấy tiếng em nghiến răng rồi. Dao của em ở ngay bên cạnh kìa. Anh đã từng nói, anh sẽ đợi em ra tay, đợi em giết anh.”
Chiếc xe chạy trong đêm, trên con đường không thể quay lại.
Trước khi ra khỏi thành phố bọn họ gặp phải trạm kiểm soát. Phía trước là một chiếc minibus, bên cạnh là một cảnh sát đang tiến hành kiểm tra.
Tiểu Sơn giảm tốc, thò tay phải lấy chiếc hộp đen mình mang theo ở ghế sau, mở hộp lấy ra quả mìn gần bằng nắm tay, ngón cái đưa lên trên, đẩy chốt an toàn một cách chuẩn xác và thành thục.
Còn cách khoảng mười lăm mét nữa, Tiểu Sơn dừng xe lại.
Viên cảnh sát nhìn về phía bên này.
Tiểu Sơn ngó sang Giai Ninh: “Em đoán xem, trong chiếc xe kia có bao nhiêu người?”
“…”
Anh mở cửa kính xe ra: “Nhắm mắt lại.”
Giai Ninh biết chuyện gì sắp xảy ra, lập tức ôm chặt lấy đứa bé, cùng lúc nhắm mắt lại.
Tiểu Sơn vung cánh tay lên, kéo chốt cài của quả mìn ném ra ngoài theo mui xe phía trên, mọi người đằng trước còn chưa kịp phản ứng thì món vũ khí nho nhỏ mà có uy lực cực mạnh đã phát nổ, phân thành lửa, thành sóng nhiệt, thành những mảnh vỡ kim loại sắc bén, thành một sức mạnh hủy diệt, vang dội.
“Anh không giết người lung tung. Đó là mai phục.”
“Sao cậu biết…”
“Anh biết.”
Giai Ninh vẫn đang hoang mang, Tiểu Sơn đã khởi động xe, chuẩn bị lên đường.
Đột nhiên một chiếc xe tông thẳng về phía Tiểu Sơn, tốc độ rất nhanh, lực cũng rất mạnh, vô cùng nguy hiểm, Giai Ninh dùng chính cơ thể mình bảo vệ cho đứa bé, cô nghiêng về bên phải, đầu đập mạnh vào cửa xe.
Cô ngất đi một lúc.
Giai Ninh như trở lại lúc mình còn trẻ, lần đầu tiên sang Mỹ du học, khi bay lên vùng trời cao cách mặt đất tám nghìn mét, tai cô đau nhói, trong lòng vô cùng lo lắng, thế giới đợi mình ngay trước mắt là một nơi như thế nào?
Một thế giới như thế nào?
Bàn tay nhỏ nhắn khẽ vỗ lên mặt cô.
Con bé nói: “Cô ơi mau dậy đi.”
Giai Ninh dần tỉnh táo lại, con bé ở trong lòng cô, hai người đang trên xe, xe vẫn ở đây, Châu Tiểu Sơn cũng còn ở đây.

Chỉ có điều tình trạng của bọn họ vô cùng khác biệt
Sườn xe phía Tiểu Sơn ngồi bị đâm móp vào, cửa kính vỡ tan, Tiểu Sơn bị kẹt ở ghế lái không thể cử động. Điều đáng sợ là trong tình trạng ấy, anh vẫn còn đang giao đấu với một người khác.
Không, không phải là giao đấu, bởi vì không ai có thể bóp cò: Đối phương đứng ngay trên mui xe của chiếc xe lao tới, khẩu súng của gã đã nhắm chuẩn vào huyệt thái dương của Tiểu Sơn, nhưng ngón cái của bàn tay phải gã đặt trên cò súng bị tay trái của anh kẹp lấy, không thể bóp cò; tay trái của gã bóp lấy yết hầu của Tiểu Sơn, nhưng đồng thời cũng bị tay phải của anh bấu chặt vào lòng bàn tay nên không thể dồn sức. Tuy hơi yếu nhưng Tiểu Sơn vẫn thở được, mạch máu trên cổ hằn lên, đập đều theo từng nhịp tim.
Giai Ninh vẫn còn bị ù tai, không nghe thấy bất kỳ tiếng động nào xung quanh, đầu óc cũng lâng lâng, chỉ thấy tất cả thật mơ hồ, giống như đang xem một bộ phim ngắt quãng, không có tiếng.
Cô từ từ đẩy cánh cửa bên mình ra, đặt con bé xuống đất, đưa ngón trỏ lên miệng con bé, bảo với nó rằng, đừng động đậy, đừng nói gì.
Sau đó cô quay lại xe, tìm con dao của mình, rút dao khỏi vỏ, sờ thử lưỡi dao, vẫn đủ sắc.
Cô nhớ tới lời Tiểu Sơn từng nói với mình: động mạch ở cổ là điểm chí mạng, lúc ra tay không được do dự. Tính mạng của Tiểu Sơn mà cô thèm khát đã lâu đang ở ngay trước mắt, gương mặt anh vẫn thật đẹp, tuy đang giằng co với đối phương nhưng đôi mắt vẫn dán chặt vào cô.
Nếu hôm nay may mắn kết liễu được anh thì tất cả đều kết thúc, động cơ tàn khốc, mánh khóe giả dối, tham lam chiếm hữu, còn cả sự lợi dụng đáng xấu hổ lần này, chỉ một dao, tất cả sẽ kết thúc.
Giai Ninh nắm chặt dao giơ lên, con dao dùng chính máu cô để khai, dồn hết sức lực.
Máu văng tung tóe.
Nhưng đó không phải là máu của Châu Tiểu Sơn, sát thủ muốn giết anh bị người phụ nữ còn muốn giết anh hơn cứa vào yết hầu, anh thoát khỏi sự khống chế, gã kia ngã xuống, Tiểu Sơn thở hổn hển, nhìn cô: “Em quả là khéo tay, lần đầu tiên giết người đã gọn ghẽ như thế.”
“Cảm ơn đã khen.” Giai Ninh đáp, “Chỉ một mạng thôi mà.”
“Anh còn tưởng mình sẽ chết dưới nhát dao của em chứ…” Châu Tiểu Sơn còn đang định nói gì đó thì đột nhiên ngực nhói đau, rồi hộc ra máu.
Cô lập tức nhào lên lấy tay lau máu cho anh: “Cậu sao thế? Đau chỗ nào…?”
“Không sao, có lẽ là bị gãy xương sườn.” Anh nắm lấy tay cô, “Đứa bé đâu? Có ổn không?”
“Đang ở bên ngoài. Con bé cũng giống tôi, cả hai đều không làm sao hết.”
Khóe miệng Tiểu Sơn vẫn trào máu, nhưng lại nói vô cùng rành mạch: “Vừa rồi em cứu anh, chắc chắn do rất nhiều nguyên nhân. Nhưng Cừu Giai Ninh, anh nói cho em hay, anh chỉ tin điều anh muốn tin.”
Cô bỗng thấy bực bội, tiếp tục lấy tay lau đi máu bên môi anh, nhưng không dám mạnh tay, nước mắt ứa ra, cô lại quệt mắt, cau mày nói: “Đừng nói nữa, chúng ta đi thôi, tôi lái xe. Cậu mau nói đi, có thể tới chỗ nào nhanh nhất để băng bó cho cậu?”
Trên con đường núi xa xa, trong một chiếc xe, có người dùng ống nhòm quan sát bọn họ.
Người phụ nữ khởi động chiếc xe vừa bị đâm, đỡ Châu Tiểu Sơn đang bị thương ra khỏi ghế lái, đặt ra đằng sau, cô bé con ngồi ở ghế phụ, bọn họ lên đường. Người sao xe vậy, chiếc xe đó gan lì hệt như chủ nó.
Người đó đặt ống nhòm xuống, có chút phiền muộn, bực bội giật phắt mũi kim tiêm trên người mình xuống.
Tùy tùng cầm lấy, vô cùng sợ hãi: “Ông chủ, chúng ta vẫn có thể sai người chặn bọn họ mà.”
Nguyễn Văn Chiêu giơ tay tát luôn người đó một cái, nhưng cú đánh đó lại yếu như không: “Đến A Mạch cũng đi mà còn không làm gì được một Châu Tiểu Sơn không thể cử động. Chúng mày đều là đồ bỏ.”
“Vậy còn tiểu thư, chẳng lẽ cứ để bọn chúng đưa tiểu thư đi sao?”
“…”
Gã thoáng trầm ngâm, mãi lâu sau mới nói: “Thôi, để bọn chúng đi đi, con bé tới chỗ bọn chúng thì có thể xảy ra chuyện gì được?”
Trên đường ra khỏi Đốc Mạch, bọn họ không hề gặp trở ngại nào.
Trên con đường nhằm thẳng về thành Tra Tài, ánh nắng dần lên, trời sắp sáng.
Giai Ninh đã quên hết mệt nhọc và sợ hãi từ lâu, chỉ cảm thấy xe đi không đủ nhanh, con đường lúc đến thì ngắn ngủi là vậy sao giờ lại dài đến thế.
Tiểu Sơn nửa nằm trên ghế sau, có lúc nhắm mắt nghỉ ngơi. Cô vừa sợ anh sẽ không tỉnh lại nữa, lại không dám quấy nhiễu giấc ngủ của anh, đành phải coi chừng liên tục.
Cô bé bên cạnh cũng không hề thốt lên một câu, không làm ồn cũng không đòi ăn đòi uống, chỉ ôm dây an toàn ngủ thiếp đi, rất yên tĩnh.
Giai Ninh nhìn anh, rồi lại nhìn con bé.
Trong sáng sớm ban mai, làn da của hai người kia vẫn trắng muốt như lúc thường, đôi mày cong cong, lúc ngủ cánh môi hơi nhếch lên, trông có vẻ rất bất mãn.


Không thể nào.
z
Sáng sớm, cuối cùng bọn họ cũng về đến thành Tra Tài. Giai Ninh đỗ xe trước cổng bệnh viện. Tiểu Sơn xuống xe, khẽ nói vào tai cô: “Khổ cho em rồi.”
Giai Ninh không nhìn anh, cũng không đáp lại, chỉ đỡ lấy tay anh, tay còn lại thì dắt cô bé kiệm lời.
Lúc anh làm phẫu thuật, cô đợi bên ngoài. Mọi chuyện xảy ra đêm hôm trước đều hiện lên trước mắt, cô bỏ lỡ buổi biểu diễn ảo thuật, hội trường hỗn loạn, Châu Tiểu Sơn giết người không chớp mắt, và cả cô nữa, tay vung dao cứa vào cổ người kia, máu văng tung tóe, bọn họ chạy trốn trong đêm, ánh mắt sáng rực của lũ thú trong rừng… Cô mệt mỏi nghĩ, rốt cuộc đây là nơi nào? Người phụ nữ trên người còn dính máu này rốt cuộc là ai?
Đứa bé kia vẫn ngồi yên bên cạnh nhìn cô, ánh mắt ấy khiến người khác không thể trốn tránh.
Mệt mỏi và ủ rũ đến cực độ, Giai Ninh bật khóc nói với cô bé kia: “Xin lỗi, cô xin lỗi, không đưa cháu đi xem biểu diễn được. Thật sự xin lỗi.”
Con bé đưa đôi tay bé nhỏ ra lau nước mắt cho cô.
Tiểu Sơn được đưa ra khỏi phòng phẫu thuật, gương mặt hơi tái, nhưng anh vẫn rất khỏe, không có vấn đề gì.
Giai Ninh đứng dậy nhưng không đi tới, chỉ nhìn anh từ khoảng cách chừng một cánh tay.
“Gãy ba đốt xương sườn, băng thêm mấy lớp.” Anh sờ bên sườn trái của mình, “Chỉ là vết thương nhỏ mà thôi, anh không sao.”
“Vậy được.”
“Đừng khóc.”
“Tôi không khóc.”
Tiểu Sơn đưa tay ra, lau nước mắt cho cô như cô bé kia đã làm.
Đoạn anh cúi người nhìn đứa bé, vuốt ve mái tóc đen nhánh của nó: “Xin chào, cháu đói chưa?”
Nghe anh hỏi, con bé liền gật đầu.
Tiểu Sơn dang một tay ra bế con bé lên, tay còn lại thì ôm Giai Ninh: “Chúng ta đi ăn sáng nhé? Góc rẽ kia có một quán trà, đồ ăn nhẹ ở đó rất ngon.”
Bọn họ cùng đi ra khỏi bệnh viện, hôm nay nắng ở thành Tra Tài rất đẹp.
Tiểu Sơn bị thương không nhẹ nhưng không hề để ý, anh nhìn sang Giai Ninh, cô vừa bảo vệ anh.
Cảm giác được bảo vệ ấy, thật ấm áp, thật tuyệt. Giống như hồi ở Bắc Kinh, khi cô vẫn tưởng anh là một học viên nghèo, cứ hỏi anh gặp khó khăn gì, không cho anh trốn học, còn mua thêm quần áo cho anh.
Anh càng ôm cô chặt hơn.
Lúc tắm cho con bé, nó không dám đứng dưới vòi hoa sen, Giai Ninh hỏi: “Sao thế?”
“Chỗ này đau.” Con bé chỉ vào tai mình.
Đứa bé nào cũng sợ nước vào tai, Giai Ninh cũng biết chút ít chuyện này. Nhưng không thể không gội đầu được, trời nóng như thế, người ngợm đầu tóc đều nhơm nhớp mồ hôi rồi. Tìm được một cái chậu gỗ, cô bèn cọ sạch, đổ nước ấm vào, sau đó kẹp đứa bé vào bên sườn phải để đầu nó chúi xuống, cô một tay đỡ, một tay gội đầu cho con bé, y như đang rửa một quả bí đao.
Hồi bé mẹ cô cũng gội đầu cho cô như thế này, đặt đứa bé chúi xuống có thể làm nó sợ, nhưng chắc chắn nước không thể lọt vào tai.
Bàn tay nhỏ bé của con bé ôm lấy tay cô, Giai Ninh nói: “Sắp xong rồi, tóc cháu đẹp quá…”
Sau đó cô quấn khăn cho con bé, đặt vào trong bồn tắm, cẩn thận lau lưng, chân, nách và cả từng kẽ chân cho con bé, lúc lau đến gan bàn chân, con bé đột nhiên phì cười, gương mặt nhỏ trước giờ chỉ có vẻ nghiêm túc hờ hững tựa như ánh nắng rực rỡ chợt bừng sáng trong ngày mưa giông, con bé quay phắt thân mình bụ bẫm lại khiến nước văng tung tóe, ướt hết mặt Giai Ninh.
Cô sửng sốt, quên cả lau mặt, cẩn thận nhìn gương mặt đứa bé, nó không thích cười, nhưng lúc cười quả thật rất đẹp, rõ ràng giống y hệt Tiểu Sơn. Bọn họ không hề quen biết, nhưng sao lại giống nhau đến vậy.
Lúc Tiểu Sơn đến đón, cô vừa mới lau khô người và đầu tóc cho con bé xong.
Con bé được Tiểu Sơn ôm lên vai, Giai Ninh nhìn anh: “Đứa bé là tôi ôm tới, tôi muốn biết nó là ai.”
Tiểu Sơn lắc đầu: “Anh cũng muốn nói cho em nhưng lại không biết nó là ai. Anh và em đều không cần phải biết tên con bé.”
Cô biết anh nói đúng, bèn đưa tay ra gạt sợi tóc lòa xòa trước trán con bé: “Vậy cậu phải bảo đảm với tôi, sẽ không có ai làm khó con bé.”
“Sẽ không có ai làm khó con bé.”
Tiểu Sơn lái xe đưa con bé tới chỗ tướng quân Tra Tài.
Con bé vẫn ngồi ngoan ngoãn ở vị trí phụ lái.
Đột nhiên con bé lấy tay ấn lên má mình: “Thỉnh thoảng cháu bị đau răng.”
Anh nhìn con bé: “Cháu mọc hết răng chưa?”
“Mười sáu cái. Lị Lị mới mọc có mười lăm cái, lại còn bị ngã gãy một cái nữa.”
“Vậy chúc mừng, cháu đau là vì răng cháu vẫn còn mọc nữa.”

“Lucy Mary đâu rồi?”
“Đó là ai?”
“Lucy Mary hằng ngày đều ở bên cạnh cháu, chăm sóc cháu.”
“Cháu tới nơi này để du lịch, không cần phải có người đi theo.”
“Du lịch?”
“Ý là đến một nơi khác.”
“Có phải mẹ cũng đi du lịch không?”
“…”
“Mẹ chẳng nói với cháu gì cả.”
“…”
Đột nhiên con bé bị những thứ bên ngoài thu hút, vươn bàn tay nhỏ bé ra nói: “Cái đó…”
“Bánh nhân xoài đấy.”
“…”
“Cháu thích không?” Tiểu Sơn hỏi, “Chú mời.”
Tiểu Sơn dừng bên đường, anh xuống xe đi sang bên con bé mở cửa xe ra, rồi ôm con bé lên vai: “Cháu biết không, bánh nhân xoài có rất nhiều vị, cháu phải tự chọn một loại.”
Bà lão rưới xoài xay nhuyễn vào bánh, hỏi con bé muốn vị nào.
Con bé chưa ăn bao giờ nên không biết chọn thế nào.
Tiểu Sơn nói: “Vi sữa bò hay là vị sữa chua? Có thể cho thêm ít muối và ớt nữa… cả bạc hà cũng rất ngon.”
Con bé cau mày.
Chọn một món đồ ngọt ngon lành quả là một vấn đề lớn với trẻ con.
“Hay là thế này, mỗi vị chúng ta lấy một cái. Mỗi cái cháu nếm thử một chút, còn thừa thì chú ăn.”
Lúc này con bé mới gật đầu.
Miếng đầu tiên là vị sữa, con bé vừa cắn một miếng, dòng sữa trắng đã rỏ bên khóe miệng. Châu Tiểu Sơn không có khăn tay, anh dùng ngón trỏ lau miệng cho con bé.
Còn lại một nửa con bé đưa cho Tiểu Sơn, sau đó ăn tiếp vị cay, chỉ cắn có một miếng mà mặt đã đỏ bừng, liền ngẩng đầu lên nhìn anh. Tiểu Sơn đang ăn vị sữa trong tay, thấy con bé như vậy bèn vội vàng nói: “Mau nhổ ra.”
Được sự đồng ý con bé mới nhả miếng bánh không nuốt nổi kia ra, tròn mắt, chun mũi, thè lưỡi nói: “Cái này thật đáng sợ.”
Tiểu Sơn tò mò nhìn con bé, tò mò tại sao mặt đứa trẻ này lại như thế?
“Tại cháu cắn miếng quá to.”
“Cháu vẫn thích cái này.”
“Cái này chú ăn rồi. Thôi được, cho cháu.”
Lúc tiếp tục lái xe anh nghĩ, bảo rắc rối cũng không hẳn là rắc rối, chẳng lẽ bắt cóc trẻ con còn khó hơn cả bắt cóc người lớn và thú vật sao?
Còn rắc rối thì sao? Trẻ con vừa mềm vừa mũm mĩm, cảm giác y hệt giọt nước, nếu không có Giai Ninh, làm sao anh dám bắt cóc rồi chạy chứ?
Đột nhiên con bé gõ vào thành xe.
Anh nhìn nó, nó cũng ngẩng đầu nhìn anh.
Tới dinh thự của tướng quân, anh vào thẳng khu sau.
Tướng quân đang vẽ tranh trong một căn phòng nhỏ, Tiểu Sơn đặt con bé trên vai xuống, sau đó gõ cửa.
Thấy bọn họ, tướng quân bèn đặt bút xuống.
Tiểu Sơn nói: “Sáng nay tôi vừa về, đây là cô bé ngài muốn tôi mang tới.”
Ông bước qua, tới trước mặt bọn họ, ngồi xổm xuống, vươn đôi tay ôm lấy cô bé, cẩn thận nhìn nó: “Không nhận ra ông sao?”
Con bé vẫn nắm lấy tay Tiểu Sơn, nhìn người trước mặt, một lát sau mới đáp rành rọt: “Ông ngoại.”
Châu Tiểu Sơn lùi lại một bước.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.