Động Cơ Tàn Khốc

Chương 12


Bạn đang đọc Động Cơ Tàn Khốc: Chương 12


Chương 12
Tiểu Sơn nhấp ngụm trà xanh, tướng quân bảo anh đi vào, viên tùy tùng của ông đứng ở trước cửa thư phòng đưa tay ngăn Tiểu Sơn lại. Gã phất tay lên, kiểm tra đơn giản nhưng không bỏ sót chi tiết nào, xong xuôi rồi mới cho anh qua.
Tướng quân thay áo dài ngồi trên chiếc ghế đu, nhắm mắt lại, thong thả nói: “Cậu đừng để ý. Gần đây tình hình hỗn loạn, vùng biên giới phía Tây lại tranh chấp rồi.”
Tiểu Sơn ngồi xuống chiếc ghế trúc phía sau ông, “Bên mua phản hồi lại rằng quá trình tinh luyện vật liệu A tiến hành rất thuận lợi, nửa tháng sau sẽ cho chúng ta biết kết quả. Ba ngày trước ta đã nhận được lô vũ khí đạn dược đầu tiên, đưa tới bên tiền tuyến rồi.”
“Nhiệm vụ giao cho cậu, ta chưa từng phải lo lắng.”
“…”
Lúc tướng quân Tra Tài còn trẻ, đầu gối từng bị trúng đạn nên để lại di chứng, không chịu được lạnh, không được để gặp gió to. Trong thư phòng của ông không có điều hòa, chỉ có chiếc quạt trần lặng lẽ đung đưa, khiến căn phòng bớt phần ngột ngạt. Gương mặt anh in bóng chiếc quạt, lúc tỏ lúc mờ.
“Lần cuối cùng cậu gặp con bé là khi nào?”
“Bốn năm trước.”
“Còn nhớ dáng vẻ thế nào không?”
“Nhớ.”
“Thế nhưng sao ta lại quên rồi?” Tướng quân mở mắt, cau mày, quay lại nhìn anh: “Tóc con bé có dài không?”
“Rất dài.”
“Phải rồi.” Ông ngẫm nghĩ, “Sau khi mẹ con bé mất, nó vẫn luôn nuôi tóc. Nó có nhuộm không?”
“Không. Tóc cô ấy màu đen. Vừa đen vừa bóng.”
“Ừ. Lúc ở Anh nó từng xin phép nhuộm nhưng ta không cho.” Ông chầm chậm tựa vào ghế, “Con bé này trưởng thành rồi, không quản được nó nữa… Nó cứ ra đi như vậy mà không quan tâm xem ta có cho phép hay không.”
“…”
“Tiểu Sơn.”
“Dạ.”
“Cậu có trách ta không?”
“Không. Chưa từng. Tướng quân, mọi thứ tôi có đều là ngài cho.”
“Vậy cậu nói xem, Hương Lan có trách ta không?”
“Cô ấy là con gái của ngài, tôi là tôi tớ của ngài.”
z
Cậu muốn ra nhưng cô lại không cho cậu nhúc nhích, cứ nằm bên cạnh, đếm từng sợi mi dài của cậu.
“Xin lỗi.” Tiểu Sơn từ tốn lên tiếng.
“Anh đang nói gì thế?” Hương Lan đặt cằm lên vai cậu, hơi thở thơm như lan.
“Em chảy máu.” Tiểu Sơn cau mày, đôi mắt vốn đen sáng nay lại trở nên hoang mang, “Có đau không?”
Cô lắc đầu, nâng mặt cậu lên đối diện với mình: “Chúng ta kết hôn đi, cha em sẽ đồng ý thôi.”
Cậu ngồi dậy, xoay lưng về phía cô: “Em là con gái của ông ấy, anh là tôi tớ của ông ấy.”
Cô ôm lấy cậu từ phía sau: “Anh không được nói như thế. Chúng ta phải kết hôn, là vợ chồng. Tối nay em sẽ đi tìm ông ấy.”
Cậu nghĩ hồi lâu, nắm chặt lấy tay cô: “Anh là đàn ông, để anh nói.”
Hôm đó là ngày hoàng đạo, khánh thành ngôi chùa lớn trong thành Tra Tài, mở màn điển lễ có sư thầy đắc đạo tụng kinh cầu phúc, bạn bè, chiến hữu, trợ tá của tướng quân và mấy nghìn người dân trong thành đều tới tham dự. Hương khói ngập trời. Sau điển lễ còn tổ chức tiệc cho tướng quân thiết đãi quan khách.
Hương Lan đi theo bên tướng quân, Tiểu Sơn không ở đó.
Tới tận giờ, ngoài quân quyền và khối tài sản khổng lồ, cậu vẫn là vũ khí tối mật trong tay tướng quân, rất ít người biết tới sự tồn tại của cậu, nhưng tướng quân lại cực kỳ yêu quý và trọng dụng cậu.
Cô ngẩng đầu nhìn cha mình, ông có gương mặt đôn hậu, lúc nhìn cô, nhìn Tiểu Sơn, ánh mắt ngập tràn yêu thương.
Cô thầm tính, bây giờ, mối quan hệ ấm áp này sẽ càng thêm bền chặt, cô và Tiểu Sơn, cha và Tiểu Sơn, thật hạnh phúc biết bao.
Điển lễ kết thúc, bữa tiệc đã chuẩn bị xong, mọi người ngồi xuống.
Bên cạnh tướng quân Tra Tài còn trống hai chỗ.
Bữa tiệc mãi vẫn chưa bắt đầu.
Tướng quân nới lỏng cổ áo.
Vị khách quan trọng ấy tới rất trễ, cuối cùng người cũng tới, Hương Lan thấy cha mình đứng lên, cô cũng từ từ đứng lên.
Người mới tới chào tướng quân Tra Tài theo nghi thức quân đội: “Tướng quân thứ tội, thuộc hạ tới muộn.”
Tướng quân nắm tay người đó: “Ông và tôi giờ còn xưng thuộc hạ gì nữa?”
Người đó tiến tới gần tai tướng quân, gương mặt lộ vẻ khó xử: “Tôi không tin Phật, không vào nổi Phật đường, vậy nên tới chậm….”

“Tới dự tiệc là được rồi.” Tướng quân vươn tay kéo Hương Lan, “Hương Lan, tới đây, con nhớ chú Nguyễn không?”
Hương Lan cười, đương nhiên là cô nhớ.
Không nhớ ông ta cũng nhớ đứa con trai đứng bên cạnh ông ta, dáng người cao gầy, gương mặt góc cạnh, cậu khẽ mỉm cười, nụ cười sâu xa khó nắm giữ.
Đó là Nguyễn Văn Chiêu, người từng trúng một viên đạn của cô, giờ lại đứng trước mặt cô.
Chẳng lẽ không ai nhớ chuyện này sao?
Hai bên chào hỏi, ngồi xuống, ôn tồn trò chuyện, nâng cốc chúc mừng.
Tình thế xoay chuyển khiến bọn họ xóa hết mọi ân oán trước kia.
Tiểu Sơn còn chưa tìm tướng quân đã bị ông gọi tới dinh thự.
Tướng quân đang tập bắn cung trên thảm cỏ, ông giương cánh cung làm bằng xương cá mập lên, phập một phát chính giữa hồng tâm.
“Tiểu Sơn, ta biết mẹ cậu qua đời, cậu rất buồn. Cậu có muốn nghỉ ngơi không? Mùa này đi Nhật Bản là đẹp nhất, cậu ra nước ngoài bao nhiêu lần mà vẫn không có một chuyến du lịch thực sự…”
Tiểu Sơn nghe vậy không đáp, từ từ quỳ xuống.
Tướng quân quay đầu lại, vô cùng kinh ngạc, đưa cung cho tùy tùng, cánh tay vươn ra đang định đỡ cậu lên thì bỗng khựng lại, ông trầm giọng hỏi: “Làm gì vậy? Tiểu Sơn.”
“Tôi muốn Hương Lan, muốn kết hôn với cô ấy.” Tiểu Sơn nói từng chữ.
Tướng quân nghe vậy, mãi lâu vẫn không đáp lại.
Sau đó Tiểu Sơn nghe thấy tiếng ông kéo cung, cậu ngẩng đầu lên, mũi tên nhọn hoắt nhằm vào chính giữa hai mắt cậu, căng tới cực độ.
“Có gan nói lại lần nữa xem.”
Cậu nhìn thẳng lên ánh mắt của tướng quân, giọng chắc nịch, không hề suy chuyển: “Hương Lan đã là người của tôi, tôi muốn cô ấy.”
Cậu còn chưa dứt lời tướng quân đã thả tay ra, ngay lúc ấy mũi tên nhọn hoắt thoáng lệch đi, sượt qua tai cậu, không nhắm về hòn giả sơn mà lao vun vút trong gió.
Tướng quân túm cổ áo, tức giận nhìn vào mắt cậu: “Mất công dạy dỗ cậu bao nhiêu lâu, vậy mà cậu lại trộm đồ của ta. Châu Tiểu Sơn, được lắm.”
Tiểu Sơn vẫn không hề nhúc nhích.
“Lui xuống đi. Bây giờ ta không muốn nhìn thấy cậu.”
Cậu đứng dậy, bước ra ngoài, mỗi bước nặng tựa ngàn cân.
Bước tới phía dưới phòng Hương Lan, nhìn theo hướng nắng, chỉ thấy rèm cửa kín mít.
Hôm đó cậu mơ – rất ít khi cậu mơ – thấy mình quay về lúc nhỏ, chân trần chạy trong rừng, tự do tự tại. Bỗng nhiên đói bụng, muốn quay về nhà ăn cơm.
Nhưng lúc mở mắt ra, Châu Tiểu Sơn của hiện tại đã không còn đường quay trở về.
Mấy ngày sau cậu lại được gọi tới chỗ tướng quân, nhưng lúc này ông không hề giương cung, không hề tức giận, cũng chẳng còn thân thiết như trước, chỉ tự tay rót cho cậu một chén trà, Tiểu Sơn nhận nhưng không uống nổi.
“Ta không có con trai.” Cậu nghe tướng quân nói, “Ta nhìn thấy bản thân mình lúc còn trẻ trong cậu, vừa háo thắng vừa tài ba. Gặp gỡ ai quen biết ai đều là duyên phận, Tiểu Sơn, cậu và ta có duyên.”
“…”
“Lúc nhỏ cậu từng cứu mạng ta, sau này trưởng thành lại vì ta mà làm bao nhiêu chuyện, còn chịu phạt thay con gái ta, Châu Tiểu Sơn, những gì ta cho cậu không tính là nhiều…”
“…”
Cậu ngẩng đầu lên nhìn tướng quân, cảm thấy xấu hổ vô cùng: “Tôi vốn không hề có gì. Mọi thứ của tôi đều là ngài cho, tướng quân.”
Tướng quân giơ tay ngắt lời, nhìn vào mắt cậu: “Để ta làm chuyện gì đó cho cậu, chuyện gì cũng được. Tiểu Sơn, cậu muốn gì cũng được, nhưng Hương Lan thì không.” Tướng quân cúi đầu, rồi lại ngẩng lên, trong mắt còn vương nước: “Giờ thế lực của ta không bằng người ta, tới bước này chỉ có hợp tác với người khác mới có thể bù đắp, Hương Lan là điều kiện…”
Nghe vậy Tiểu Sơn chỉ thấy máu nóng dâng trào trong người mình rồi xộc thẳng lên đầu, trước mắt cậu hiện lên từng lần tướng quân dạy dỗ, quan tâm và bồi dưỡng mình. Cậu đứng dậy, nhìn thẳng vào tướng quân: “Từ nhỏ tôi đã được ngài dạy dỗ, không có ngài sẽ không có Tiểu Sơn của hôm nay. Giờ Tiểu Sơn làm trái quy tắc, phạm phải tội lớn, nguyện chịu phạt!”
Tướng quân nhìn cậu, tay vân vê chuỗi tràng hạt: “Chuyện tình cảm không ai lường trước được, ta không thể phạt cậu.”
“Xin tướng quân hãy đưa tôi ra tiền tuyến…”
Tướng quân đè vai cậu xuống: “Tiểu Sơn, ngồi xuống. Đừng đòi lên chiến trường nữa, đó là chuyện của quân đội, cậu là bảo kiếm, ta không thể dùng nhầm. Có điều…” Tướng quân ngừng một lát, “Nếu ta gả Hương Lan tới đó…”
“Chuyện nhà tướng quân, Tiểu Sơn không dám hỏi. Hôm nay mong ngài thứ lỗi, từ nay về sau, nguyện dốc sức vì tướng quân, dù máu chảy đầu rơi cũng không suy nghĩ.”
“Tiểu Sơn, không cần phải thề, trước giờ cậu vẫn làm rất tốt.”
Đó là chuyện của bốn năm trước.
Sai lầm của một chàng trai trẻ phá vỡ quy tắc đã in dấu lên Tra Hương Lan, còn bản thân cậu phải làm trâu làm ngựa cả đời để trả nợ cho cha cô gái ấy.
Hiện giờ, cuối cùng tướng quân Tra Tài cũng đón được cô ấy từ nhà chồng trở về cố hương, tro cốt của cô ở ngay trên bàn thờ trong góc phòng. Tiểu Sơn bước qua nhìn kỹ tấm ảnh của cô. Nhớ lần cuối cùng cô tới tìm anh trước khi gả cho Nguyễn Văn Chiêu, anh cũng nhìn cô thật lâu như thể, muốn nói vài câu lại nhận ra mình quá yếu đuối và hèn hạ, cuối cùng anh cũng tìm được từ thích hợp, anh nói xin lỗi, Hương Lan cũng nói một câu y như vậy.
“Lần này đón Hương Lan về nhà, ta luôn nhớ tới những chuyện trước kia của con bé, không những vậy, mà còn cả thời trẻ của mình nữa. Tiểu Sơn, ta già thật rồi.” Tướng quân đứng dậy, đi tới trước mặt anh: “Ngoài cậu ra, ta không tin được ai nữa. Nếu ta rút lui…”
“Ngài mệt rồi, sao lại nói những lời như thế. Bao nhiêu người đi theo ngài, chiến hữu, anh em, đồng chí, nhân dân, sao ngài có thể rút lui?” Tiểu Sơn nói.
Tướng quân nhìn anh, khẽ mỉm cười: “Cậu không muốn sao Tiểu Sơn. Được, vậy ta không ép cậu nữa.” Ông day day huyệt thái dương, giống như cố lấy lại tinh thần: “Chuyện vật liệu đó, người cậu mời tới là…”
“Một trong những nhà sáng chế, tiến sĩ Đại học Bắc Hoa, Cừu Giai Ninh.”
Ông gật đầu: “Chăm sóc tốt chứ? Trước giờ chúng ta chưa từng bạc đãi khách.”

“Không có vấn đề gì.”
“Cậu sắp xếp đi. Ta muốn ăn một bữa cơm với vị tiến sĩ này.”
Tiểu Sơn ngẩng đầu lên: “Tướng quân, trước giờ đều là tôi lộ diện giao dịch, cô ấy không biết ngài đứng đằng sau. Làm thế này không an toàn, không hợp thông lệ.”
“Ta tự có chừng mực, cậu sắp xếp đi.”
Đêm anh mới về nhà, Giai Ninh nằm nhoài lên bàn, chơi cờ vây một mình, ngẩng lên nhìn anh một cái rồi lại tiếp tục.
Tiểu Sơn rót nước, vốn quay lưng về phía cô, nhưng lại chăm chú nhìn bóng cô trên gương, kết quả bị ánh mắt cô bắt gặp.
“Cậu nhìn cái gì?” Giai Ninh nghiêm túc hỏi.
“Lúc nào cũng sợ em lại chạy mất.” Tiểu Sơn đáp.
“Đã lấy được rừng lo gì không có củi đốt.”
“Rất khí phách.”
Anh bước qua, ngồi xuống bên cạnh cô, một tay chống cằm, một tay vén lọn tóc bên trán cô. Thấy vành tai tròn trịa mượt mà ấy, anh chợt ngạc nhiên không biết vì sao trước kia không phát hiện ra trên người cô lại có chỗ thú vị như thế, ngứa ngáy muốn hôn lên đó. Cô trừng mắt nhìn, anh đành phải nhẫn nhịn.
Cô gạt tay anh ra.
“Có một bề trên muốn gặp em.” Anh nói.
“Ngày mai cùng ăn bữa trưa.”
Cô không từ chối tức là đồng ý. Bất luận là tình nguyện hay không, hiện giờ cô cứ lặng lẽ tuân theo sự sắp xếp của anh: Ví như buổi tối phải nằm cùng giường với kẻ thù.
Cô lật người, chân khẽ chạm vào anh, anh nhân cơ hội đè đầu gối cô mở ra, hơi dịch người, cả người cô đã nằm gọn trong lòng anh.
Một đêm im ắng, đến chút gió cũng không có.
Chỉ có tiếng thở và đôi mắt sáng ngời của cô.
Anh lại vuốt ve mái tóc cô, hôn dọc từ mặt xuống cổ, hít hà rồi cuối cùng cũng ngậm lấy vành tai mong ngóng đã lâu.
Cô giãy giụa, dồn sức ưỡn người lên, anh ngẩng đầu nhìn vào mắt cô.
“Ai muốn gặp tôi?”
“Anh đã nói rồi.”
“Ở đây tôi không có bề trên.”
“…”
“Ông chủ của cậu?”
Thấy cô đoán được, tuy ngoài mặt anh không biểu hiện gì nhưng trong lòng không khỏi ngạc nhiên.
“Đột nhiên muốn gặp mặt, nhỡ ông ấy muốn giết tôi diệt khẩu thì phải làm sao?”
Nỗi bất an của anh cứ thế bị câu hỏi của cô khơi lên, thực ra anh đã hạ quyết tâm, cánh tay ôm cô càng siết chặt thêm, anh khẽ nói: “Anh chỉ muốn vật, không cần mạng người.”
Cô đẩy vai anh ra, nhìn thẳng vào mắt anh: “Tôi nói cho cậu biết, Châu Tiểu Sơn, tôi không sợ chết. Từ khi đến đây tôi đã không còn ý nghĩ sống sót trở về. Nhưng chồng tôi, anh ấy vô tội. Nếu chúng ta còn chút tình nghĩa, cậu hãy thả anh ấy đi.”
Chuyện tới nước này mà cô vẫn quan tâm tới người đó như vậy, anh rất coi trọng, nhưng nỗi đắng cay anh chưa từng nếm trải giờ đây dâng lên càng mạnh, cảm giác bỏng cháy nhen lên trong cơ thể đột nhiên tắt lịm, lạnh ngắt. Anh nghiêng người, trở về vị trí cũ.
Yên tĩnh một lát, anh đang mơ màng thì đôi môi đã bị cô chiếm giữ. Cô gợi mở miệng anh ra, môi lưỡi quấn quýt, anh vốn không có lòng dạ nào, nhưng dần dần lại bị cô khiêu khích, hôn một mạch xuống dưới, yết hầu, vòm ngực, bụng, cho tới điểm cuối cùng.
Trò chơi trầm luân này đã không còn theo quy tắc anh đề ra nữa.
z
Trong tòa nhà lớn thấp thoáng sau tàng cây, tầng nào cũng có lính canh gác, con dao cô luôn mang theo mình lúc vừa bước vào đã bị lấy đi.
“Giữ kỹ cho tôi.” Giai Ninh nói, “Tôi còn cần.”
“Đương nhiên.” Châu Tiểu Sơn đáp.
Tới tận khu trồng cây cảnh trong cùng, trên hòn giả sơn xa xa có một thác nước, trong vọng lâu nghỉ mát bên cạnh có một người, không thấy rõ mặt mũi, người đó đang ngồi, lưng rất thẳng.
“Phải xưng hô sao đây?” Giai Ninh hỏi Tiểu Sơn đang đi bên cạnh.
Anh nghĩ một lát: “Không cần xưng hô.”
Cô liếc nhìn anh, phì cười: “Tưởng tôi biết ông ta là ai thì sẽ sợ chăng?”
Tiểu Sơn không đáp, đưa tay bảo cô qua.
“Một mình tôi thôi? Cậu không theo à?”
“Ông ấy không mời anh.”

Vừa nhấc chân toan bước qua đó, đột nhiên cô bị Tiểu Sơn kéo tay, cô quay đầu lại, thờ ơ hỏi: “Làm gì thế?”
“Phải nhớ, đừng nói linh tinh.”
Thấy cô bước qua, người đàn ông đứng dậy trước. Ông ta có gương mặt rất đôn hậu và trẻ trung, nhưng tóc mai đã có sợi bạc khiến người khác không thể đoán ra đã bao nhiêu tuổi. Ông ta vươn tay, trên tay là chuỗi tràng hạt bằng gỗ.
“Chào cô Cừu.” Ông ta nói bằng tiếng Trung.
Giai Ninh khẽ nắm tay đối phương: “Không dám.”
Cô tự ngồi xuống, bắt chéo chân, nghiêng người nhìn thác chảy, dưới là một hồ nước xanh biếc, đàn cá chép đang tung tăng bơi lội bên dốc đá xanh.
Người hầu mang trà lên, Giai Ninh liếc nhìn: “Đổi lấy cà phê giùm, tôi không uống trà.”
Người hầu nghe vậy đành phải làm theo.
Từ Bắc Kinh tới tận vùng đất này, ra sống vào chết, có lẽ đã tới điểm cuối, nơi nguy hiểm nhất lại là nơi cảnh đẹp hiếm thấy, Giai Ninh cảm thấy phải cực kỳ thận trọng.
“Vốn đã nghe danh cô Cừu là nhân vật kiệt xuất nhưng không ngờ cô còn trẻ như vậy.” Lời đầu tiên của ông ta không ngờ lại là tán dương.
“Kiệt xuất gì chứ? Chỉ là ngồi ở phòng thí nghiệm năm này qua năm khác mà thôi. Chỉ cần sơ sẩy là rước cả đống phiền toái vào người.”
Tướng quân Tra Tài khẽ cười: “Làm một người bình thường ngốc nghếch hay là một nhà khoa học tự tìm phiền phức, nếu có thể quay lại, cô Cừu vẫn sẽ chọn như cũ thôi.”
“Tôi sẽ thận trọng hơn.”
“Khó mà thận trọng nổi.” Ông nhấp một ngụm trà, “Đó là cái giá bắt buộc.”
Người hầu bưng hai cái khay sứ trắng men xanh lên, bên trên là giá đỗ, nấm hương, mộc nhĩ cùng ít rau sống, người hầu lấy lá bạc hà lau ngón tay, gói tất cả nguyên liệu vào trong bánh phở trong màu trắng, cái đầu tiên đưa cho Giai Ninh.
Cô nhận lấy, tướng quân Tra Tài vươn tay cầm cái muỗng nhỏ rưới nước chấm nhạt màu lên phía trên: “Món ăn bình thường này nếu thêm chút gia vị thì lại thơm ngon lạ thường. Nào, thử đi.”
Cô cắn một miếng, khoang miệng ngập tràn hương thơm.
Món thứ hai được trang trí trong trái sầu riêng, vừa mở trái ra, bên trong là sầu riêng trộn cơm, tôm nõn cùng bong bóng cá, ăn kèm canh chua, thịt gà cuốn rau thơm.
Thực phẩm là nguyên liệu, nguyên liệu như nhau nhưng công thức khác nhau, tỉ lệ khác nhau thì mùi vị sẽ có sự khác biệt rất lớn, Giai Ninh cực kỳ hiểu đạo lý này, cô cẩn thận thưởng thức món ngon trước mặt.
“Khi Thế chiến thứ hai chấm dứt, Liên Xô và Mỹ gần như cùng tấn công Đức một lúc. Khi ngồi xuống bàn đàm phán chắc chắn phải tranh cướp chiến lợi phẩm, Liên Xô lấy đi bản vẽ có sẵn, Mỹ lại mang các nhà khoa học về nước. Kết quả sau đó mọi người đều biết.”
Giai Ninh cúi đầu mải miết ăn món sầu riêng trộn cơm hải sản, nghe người đối diện kể lại câu chuyện xưa này.
“Ta cũng lấy những thứ thú vị: Đồ cổ, báu vật, thú lạ, độc dược chí mạng hoặc là kỹ thuật hiện đại. Nhưng không gì quý bằng người tài. Ta tin chắc điều này.”
Cô dùng tay xé thịt gà.
“Tiếng Trung của ta không tốt bằng Tiểu Sơn, nhưng cũng biết một câu thành ngữ, ý là, chim khôn không đậu cành cong. Giống như phượng hoàng và ngô đồng vậy. Cô Cừu, chẳng hay cô đã tìm thấy cây ngô đồng của mình chưa?”
Cô ngẩng đầu lên nhìn ông ta rồi lại nhìn về phía ngoài đình, nơi Châu Tiểu Sơn vẫn đợi, cô thấy anh cũng đang nhìn về phía này: “Đương nhiên, nhưng tay thợ săn của ông lại bắt cóc tôi.”
“Ta nhận sự nhờ vả của bạn bè, phải lấy được thành quả nghiên cứu của cô Cừu, Tiểu Sơn làm việc quá cứng ngắc, có thể đã mạo phạm đến cô, sau này tất nhiên ta sẽ bồi thường. Ta đang bàn với cô Cừu chuyện của tương lai, có thể chúng ta sẽ hợp tác lâu dài. Ta cần một loại thép tốt, phương diện này cô là chuyên gia. Về điều kiện chúng ta có thể thương lượng…”
Giai Ninh bật cười, miệng vẫn còn cơm, nhưng lại nói rất rõ ràng: “Châu Tiểu Sơn là một nhân tài kiệt xuất, ông đã cho cậu ta điều kiện gì?”
Tra Tài lấy khăn lau miệng, chuyển hướng vấn đề: “Không cần trả lời vội, cô Cừu, cứ nghĩ kỹ rồi trả lời.”
Ông cầm tách trà của mình lên, thổi lá trà trôi nổi, nhấp một ngụm, như đang nói chuyện cùng cô lại như đang lẩm bẩm một mình: “Có thông minh đến đâu cũng chỉ là một đứa trẻ, không biết trà mới là thức ngon thật sự.”
Tiểu Sơn nhìn cô đi tới, vẻ mặt lơ đãng, vô cùng bình thản.
“Anh không biết hóa ra cách ăn cơm của em lại thô lỗ như vậy.”
“Chuyện cậu không biết vẫn còn nhiều lắm.” Giai Ninh đưa tay gạt hột cơm bên mép đi.
Bọn họ chậm rãi ra khỏi dinh thự của tướng quân, ra tới ngoài cửa anh trả dao lại cho cô. Dao đã được phủ một lớp vỏ bằng mây tre đan, có thể khoác trên vai, lưỡi dao được che lại nên rất tiện mang theo.
Giai Ninh hỏi: “Đây là cái gì?”
“Anh làm cho em đấy, xem xem có vừa không.” Tiểu Sơn đáp, anh nhấc dây quai lên: “Hình như hơi dài.”
“Cậu còn biết cả…”
“Món nghề của dân quê thôi mà.” Anh nhìn cô, “Rút thử ra xem có thuận tay không.”
Đao để sát nách, Giai Ninh rút phắt ra, chỉ thẳng vào Tiểu Sơn, binh lính canh cổng hoảng hốt định chạy qua, anh vẫy tay ngăn họ lại.
“Có lẽ sau này sẽ có ích.”
Cô cắm dao vào vỏ: “Nhất định sẽ có ích.”
Mấy ngày sau đó trôi qua trong im lặng và chờ đợi.
Buổi sáng, có khi Châu Tiểu Sơn đi đâu đó nhưng phần lớn đều là ngồi trong phòng, lẳng lặng lau súng của mình đến độ đen bóng, nhắm vào tấm bia trên cây đa trong sân, nhưng trong súng không có đạn.
Bọn họ cùng ăn cơm trên một chiếc bàn, cùng nằm trên một chiếc giường.
Không hề ân ái.
Đúng là một mối quan hệ và cách sống chung kỳ lạ. Bọn họ không phải người yêu nhưng lại gần gũi như người yêu; cô hận anh nhưng lại cảm thấy an toàn khi ở bên anh.
Giai Ninh thở hổn hển choàng tỉnh giấc trong đêm khuya, người ướt nhẹp mồ hôi.
Tiểu Sơn nằm trước mặt cô, lúc ngủ say trông càng trẻ con, gương mặt trắng nõn của anh dưới ánh trăng không đượm lấy một chút phong trần: Đúng là gạt người, ai biết con người tàn nhẫn này phải đeo trên lưng biết bao nhiêu món nợ.
Anh bán mạng cho người khác, cô vui hay không vui?
Lúc nhớ tới người mẹ mất sớm của mình, liệu anh có đau lòng không?
Thoạt nhìn tưởng chừng anh vẫn còn nhỏ như cậu bé năm ấy.
Cô đưa tay về phía mặt anh, muốn chạm vào, đúng lúc đó Tiểu Sơn đang mơ ngủ bỗng dưng chun mũi, cô vội vàng rụt tay lại, quay người nhìn ra ngoài.
Nhưng một bàn tay lại vươn ra đặt lên eo Giai Ninh, người phía sau nhẹ nhàng dịch người tới sát cô, đôi môi lạnh buốt áp lên bờ vai cô, lẩm nhẩm một tiếng.
Cô cắn ngón tay cái của mình, tóc gáy dựng cả lên, nhưng anh vẫn không tỉnh dậy.

Ngày hôm sau lúc hai người họ ngồi ăn sáng, Tiểu Sơn nghe điện thoại rồi lập tức ăn mặc chỉnh tề ra ngoài. Không lâu sau, anh quay về, lúc ấy Giai Ninh đang chơi điện tử trên chiếc máy tính không được kết nối mạng, anh cầm cốc sữa đã nguội lạnh của mình trên bàn uống ừng ực.
Đoạn bước qua nhìn cô: “Ồ! Giỏi vậy?”
“Cũng được. Sau khi tới đây mới luyện.”
“Để anh thử.” Tiểu Sơn nói.
Giai Ninh nhường chỗ cho anh, anh vừa chơi đã chết.
“Tôi còn tưởng cậu là game thủ chứ, bao nhiêu trò chơi thế kia cơ mà.”
Tiểu Sơn nhìn màn hình đáp: “Mua cho em thôi.”
Anh chơi lại từ đầu, trang bị vũ khí, chọn lối đi. Đã có kinh nghiệm lần trước nên lần thứ hai này tốt hơn rất nhiều. Dùng cả đầu lẫn tay để chơi trò giết chóc, người này đúng là dân lành nghề.
Giai Ninh bước tới hàng hiên, bắt chéo chân ngồi trên lan can, sờ quần áo mới nhận ra không có thuốc, đành ngồi ngẩn ngơ như thế.
Tiểu Sơn nói vọng ra từ bên trong: “Em chán à?”
Nghe vậy cô khẽ cười: “Sao thế được? Từ lâu tôi đã biết mình tới đây không phải để nghỉ dưỡng rồi.”
“Nếu giờ ở Bắc Kinh, em đang làm gì?”
“Bây giờ là…”
“Giữa tháng Hai.”
Giữa tháng Hai đúng vào dịp nghỉ đông, nếu không có công trình nghiên cứu nào gấp, và Tần Bân rảnh, bọn họ sẽ đi du lịch, tới phương Bắc trượt tuyết, hoặc về phương Nam tắm biển phơi nắng. Ở Cáp Nhĩ Tân sẽ mặc áo da ăn lẩu, ở Hải Nam thì vùi mình vào cát. Tuyệt biết bao, đất nước rộng lớn biết bao. Chỉ trong một tháng này thôi, từ Bắc xuống Nam, từ đông lạnh tới hạ nóng, chỉ cần ngồi trên một chuyến tàu là lập tức có thể tận hưởng bốn mùa.
Anh bước ra: “Em có muốn đi với anh một chuyến không?”
Cô nhìn anh.
“Anh được nghỉ phép một tuần, em có muốn đi du lịch với anh không? Chúng ta sẽ không đi quá xa.”
Cô cúi đầu, nghĩ một lát: “Châu Tiểu Sơn, tôi có thể chọn không?”
Lại là im lặng, đây là cách Tiểu Sơn nói “không”.
“Vậy được, tôi đồng ý, quan lớn. Thế nhưng xin đừng làm lỡ giao ước của chúng ta. Cậu đã đồng ý rồi, chỉ cần đối phương chứng thực thì sẽ thả chúng tôi đi.”
“Đương nhiên. Nói lời giữ lời.”
Nói đi là đi luôn, ngày hôm sau bọn họ đã xuất phát.
Tiểu Sơn lái xe Jeep đi trên đường cái.
Lúc cô bước ra anh mới kiểm tra xong bình xăng, lấy giấy lau tay.
Tiểu Sơn mặc áo sơ mi bằng vải kaki cùng quần dài, áo xắn lên, lộ ra cánh tay săn chắc, chân vừa thẳng vừa dài. Thấy cô bước ra, anh bèn hỏi: “Chuẩn bị xong chưa? Tiểu thư, lên đường nhé?”
Cô ném túi và con dao của mình vào ghế sau: “Tôi không phải bà nội trợ, cũng không biết làm sandwich, có gì cần chuẩn bị?”
Anh bước qua, cô dịch về phía sau nhưng không nhanh bằng anh, sống mũi đã thêm một chiếc kính râm: “Cẩn thận, hôm nay rất chói đấy.”
Quả thật hôm nay nắng gay gắt, cô khoác đồ chống nắng màu đen lên người. Tiểu Sơn lái xe vừa nhanh vừa vững, Giai Ninh co người lại trên chiếc ghế rộng, nghiêng đầu chuẩn bị chìm vào giấc ngủ.
Đang lúc mơ màng cô nghe thấy tiếng Tiểu Sơn nói, giọng mang ý cười: “Ai cũng bảo em thông minh, học vấn cao nhưng xem ra không phải thế rồi, không buồn hỏi anh xem đi đâu mà đã thiếp đi.”
“Ai bảo tôi thông minh? Tôi là một…” Cô kéo kính râm xuống, nhìn anh, đường nét khuôn mặt tuấn tú, cánh tay thon dài, không gian bé nhỏ ngột ngạt bị vây bủa hơi thở đượm hương cỏ cây như có như không của anh, “Tôi hoàn toàn là một kẻ ngu ngốc.” Cô kéo chặt áo, co người lại chuẩn bị ngủ.
Cô mơ thấy mình quay về Mỹ, trong kỳ nghỉ đầu tiên, cô tự lái xe đi dọc con đường xuyên sa mạc dài vô tận, muốn tới Las Vegas thử vận may. Ở đó khác với nơi này, nóng và khô, có xương rồng và thằn lằn, còn có chàng trai khỏe mạnh giơ ngón cái xin đi nhờ xe, cô phóng vụt qua, nhìn người đó giơ ngón giữa lên trời qua gương chiếu hậu, khoái chí phá lên cười thật to.
Cổng vào sòng bạc ở Las Vegas dựng một tấm áp phích phim mới của Will Smith, người da màu này chỉ được cái đẹp mã, chứ phim và nhạc quá bình thường.
Không phải dân cờ bạc mà chỉ tò mò thôi, vì vậy cô chơi trò đơn giản nhất. Khe máy nuốt đồng xu nhỏ của cô vào rồi nhả ra nhiều xu hơn. Chút tiền thắng được cổ vũ cô càng chơi càng hăng, số càng lúc càng may, lý trí không khống chế nổi lòng tham, mãi cho tới khi một tiếng “rào rào” vang lên, cả vốn lẫn lãi đều mất, thua trắng tay.
Giai Ninh choàng tỉnh giấc, không biết bản thân mình đang ở đâu, lưng ướt đẫm mồ hôi, ướt cả áo sơ mi, cô đỡ trán ngồi thẳng dậy.
Châu Tiểu Sơn hỏi: “Em tỉnh rồi à?”
“…”
Đột nhiên xe ngoặt vào lối rẽ rồi dừng lại bên đường, Tiểu Sơn xuống xe, mở cửa bên cô ra.
Giai Ninh không hiểu: “Làm gì vậy?”
“Em lái xe đi, anh mệt rồi.”
“Chúng ta đi đâu? Tôi không biết đường.”
“Cứ đi thẳng đường cái là được.”
Bị đẩy sang ghế lái, Giai Ninh nhìn anh, anh tháo kính râm xuống, duỗi tay: “Mau đi đi, sao lại không đi?”
“Không biết cậu định giở trò gì đây.” Giai Ninh làu bàu, giẫm chân ga phóng vụt đi.
“Anh ngủ một lát.” Tiểu Sơn nói.
Cô không đáp lời.
Nhưng một lát sau người kia lại tựa đầu vào vai cô.
Cô hất mạnh ra: “Cậu làm tôi không lái xe được, chết cả nút bây giờ.”
Anh khép mắt nói: “Giai Ninh, em ngoan ngoãn đi có được không? Mấy ngày nữa thôi, thời gian của chúng ta còn được bao lâu.”
Giai Ninh giật mình, nghiêng đầu nhìn Châu Tiểu Sơn đang tựa trên vai, khóe mắt cong cong, gương mặt hiền lành vô hại, thứ gì đó đang sôi sục trong lòng cô dần mềm xuống.
Cô thấy như đang xem một thước phim về chính mình. Tự bản thân cô cũng biết, cô gái trong thước phim này lại quên bài học mới nhận được.
Cô vươn tay chỉnh điều hòa nhỏ lại.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.