Động Cơ Giết Người

Chương 25


Đọc truyện Động Cơ Giết Người – Chương 25

Trình Minh đang lợi dụng tôi, anh luôn lợi dụng tôi, dù cho là chút ngọt ngào ân ái mà tôi ngộ nhận thì đó cùng lắm cũng chỉ do tại một góc độ nào đó, trông tôi quả thật rất giống tình cũ Lý Tín Như bị anh sát hại mà thôi.

Ngày thứ hai mươi hai thẩm vấn Lý Mai.

Tôi ngồi trước bàn làm việc của mình, gần như đánh mất tri giác, chỉ biết đực mặt ra đối diện với tấm ảnh bị vò nát trước mắt. Xung quanh tôi có lẽ người đến người đi, có lẽ có người bắt chuyện với tôi, tôi không biết, tôi không để ý tới. Không biết từ bao giờ, những bóng người quanh tôi dần dần biến mất, văn phòng dần dần yên tĩnh lại. Họ đều đã tan tầm, chỉ để lại mình tôi lẳng lặng ngồi ở nơi đây.

Ngoài cửa sổ là bóng đêm càng ngày càng đậm sắc.

Trước mắt tôi, Lý Tín Như lẳng lặng mỉm cười.

Nụ cười kia như thể mang theo cảm xúc giễu cợt.

Đúng vậy, anh ta đã ngụy trang rất tốt. Anh ta đã che giấu rất tốt.

Lý Tín Như đã thành công lừa gạt tất cả chúng tôi.

Tôi đột nhiên nhận ra vì sao mình lại lấy ra tấm ảnh này? Chẳng lẽ trong tiềm thức, tôi đã nhận ra người đàn ông này là đồng loại của chúng tôi nên nhận phải sự hấp dẫn từ anh ta? Chẳng lẽ thật ra trong tiềm thức, tôi đã sớm đoán được đáp án của câu hỏi ─ Là ai đã chụp tấm ảnh này cho Lý Tín Như? Là ai khiến người đàn ông nhìn như máu lạnh ấy mỉm cười tri kỷ?

Chỉ có tôi là căn bản từ đầu tới cuối không muốn đối diện mà muốn hoài nghi.

── Có lẽ căn bản là tôi không muốn đối diện với nó!

Không phải Lý Nhiễm, cũng không phải Lý Mai.

Chỉ có người kia, có đủ mọi điều kiện mà một hung thủ nên có.

Anh bình tĩnh, anh rất biết diễn kịch, hơn nữa trước đó anh đã chuẩn bị cho mình chứng cứ trọn vẹn không chút sơ hở.

Đúng vậy, tất cả những chuyện này hoàn toàn là một âm mưu giết người đã được bố trí tỉ mỉ, mà anh, nhìn từ mặt ngoài thì lại là người không có động cơ giết người nhất.


Có ai ngờ rằng, công tử phong lưu đa tình Lý Tín Như có vợ có bồ lại là đồng tính luyến ái? Có ai ngờ rằng, người đàn ông xuất sắc trước sau như một kia, hồi còn đại học lại có một tiết mục như vậy?

Nghĩ lại thì có lẽ Lý Tín Như chính là loại người được gọi là bi***ual, mà Trình Minh ─ vừa nghĩ đến cái tên này, tôi đã cảm giác trong lòng đau nhói ─ do liên tục chịu đựng sự phản bội, yêu đương, kết hôn, bao nuôi nhân ngãi, rải tình khắp nơi của Lý Tín Như… mà rốt cuộc không thể chịu đựng con người lạm tình đó nữa nên cuối cùng nén đau xuống tay?

Đúng vậy. Cứ như vậy, rất nhiều chuyện trước kia không thể giải thích nay đều có thể sáng tỏ. Trình Minh có xe, chỉ có anh mới có thể nửa đêm theo dõi Lý Tín Như, đến nhà tình nhân của anh ta, núp trong chỗ tối, đau khổ chờ đợi. Đợi Lý Tín Như vừa đi, anh lập tức lên lầu gõ cửa nhà Chu Khiết Khiết, không chút khoan nhượng đâm tới một dao. Sau đó, anh nhanh chóng rời khỏi hiện trường gây án, lái xe về nhà Lý Tín Như. Chúng tôi mãi mà không nhận được báo cáo từ tài xế công ty taxi là vì hung thủ vốn là một người có xe, đêm đó anh căn bản không đi taxi nên không để lại bất cứ manh mối nào. Mà khu nhà Lý Tín Như ban đêm vốn rất tĩnh lặng, một chiếc xe màu đen âm thầm đỗ trong bóng tối căn bản không thể bị ai phát hiện, có đỗ lại ven đường trong thời gian dài cũng sẽ không khiến ai chú ý. Vì là Trình Minh nên mới có thể lẳng lặng lấy khỏi nhà Lý Tín Như ra con dao bổ dưa. Cũng chỉ khi nhìn thấy anh, Lý Tín Như mới có thể không chút nghi ngờ đêm hôm cho anh bước vào phòng khách nhà mình. Mà cuối cùng, nét mặt vô cùng sững sờ của Lý Tín Như… nét mặt vô cùng kinh ngạc của anh ta…

Bây giờ, tôi gần như có thể cảm nhận được tâm trạng của Lý Tín Như trong thời khắc lâm chung, đó là sự khổ sở và khiếp sợ áp đảo nỗi đau đớn về thể xác.

Lý Mai nói từ mùa hè, con dao bổ dưa nhà họ đã không thấy tăm hơi, vậy nhất định Trình Minh đã bắt đầu lên kế hoạch mưu sát này từ rất lâu trước kia rồi.

Nhìn từ sổ tiết kiệm, nửa năm trước Lý Tín Như bắt đầu bao nuôi Chu Khiết Khiết, cũng vừa vặn trùng khớp với thời gian con dao mất trộm. Lý Nhiễm cũng từng kể với tôi, cô từng thấy lúc Lý Tín Như và Chu Khiết Khiết bên nhau. Chu Khiết Khiết là một cô gái vô cùng xinh đẹp, mà Lý Tín Như lại cúi đầu áp tai trước mặt cô ta, lúc ấy Lý Nhiễm đã biết chuyện giữa mình và Lý Tín Như xong thật rồi… Đây là vì sao? Thật ra đó là một sự thật cực kỳ đơn giản, cực kỳ rõ ràng. Chính là lúc đó Lý Tín Như đã thật lòng yêu Chu Khiết Khiết. Một người đàn ông đến tuổi trung niên, một công tử trăng hoa nhiều lần trải qua tình trường sẽ thật lòng yêu mến một cô gái xinh đẹp trong sáng, chuyện này nhìn mãi cũng đã quen mắt. Chính vì thế mà Lý Mai có dự cảm Lý Tín Như sẽ đưa lời ly hôn với mình, chính vì thế mà Lý Tín Như lại lòng dạ sắt đá với Lý Nhiễm như vậy, cũng chính vì thế mà Trình Minh thật sự cảm thấy hoang mang. Lúc này, chỉ e anh sẽ thật sự mất đi Lý Tín Như vĩnh viễn.

Người mình yêu thương nửa đời có ý định rời khỏi mình mãi mãi, đây là chuyện dù có là ai cũng không thể chấp nhận. Sau khi biết Lý Tín Như và Chu Khiết Khiết yêu đương, có lẽ anh đã đi tìm Lý Tín Như, có lẽ họ từng nói chuyện, nói rất nhiều lần, nhưng Lý Tín Như phiền lòng, tâm ý đã quyết, không còn đường lùi. Trước tình hình ấy, tình đã cạn nay chuyển bạc, anh tất nhiên sẽ hận, hận tiểu yêu tinh yểu điệu kia, cũng hận người đàn ông ý chí sắt đá này.

Tôi gần như nhìn thấy cảnh tượng lúc ấy. Họ khắc khẩu, Trình Minh mất kiểm soát, lớn tiếng nói chuyện, Lý Tín Như mặt mũi phờ phạc không nói một lời, anh ta chỉ cắn chặt môi mình, cắn đến độ trắng bệch, ánh mắt đều là tuyệt tình.

Sau khi giết người, Trình Minh sẽ cảm thấy đau đớn, cảm thấy mất mát, có lẽ còn có thể thấy căng thẳng, có lẽ còn có một chút kinh sợ. Vì thế anh đến gay bar tìm kiếm an ủi, tìm kiếm giải thoát. Chính trong lần đó, anh nhìn thấy tôi. Có lẽ anh vốn chưa từng chú ý tới tôi, thế nhưng tôi uống say sắp ngã, anh đỡ lấy tôi, kinh ngạc phát hiện ─ tên chết tiệt đó ─ anh kinh ngạc phát hiện dáng mặt tôi rất giống Lý Tín Như. Vì thế anh đưa tôi cùng về nhà. Có lẽ anh cho rằng tôi là MB trong quán bar đó, hoặc có lẽ không. Có lẽ anh coi tôi là một người khách bình thường, dù sao cũng là bèo nước gặp nhau, một đêm vui sướng, sau đó ai về đường nấy, không ai nợ ai. Bây giờ nghĩ lại sáng hôm đó, qua lớp ánh sáng, anh đã nhìn tôi rất lâu, có lẽ anh đang kiếm tìm bóng dáng của Lý Tín Như? Tôi chưa từng nghĩ đến chuyện vì sao khi đó anh lại thở dài. Tôi từng hỏi anh có phải thường đến gay bar hay không, anh đáp không. Vì sao tôi không nghĩ đến chuyện lâu dài đến nay, anh từng có một tình nhân cố định như thế nào?

Phải, bây giờ tôi đã nghĩ ra tất cả. Không chỉ một lần, ánh mắt anh nhìn tôi, ánh mắt xa cách của anh dường như đang nhìn một hình bóng không còn tồn tại vậy. Sau đó tôi cũng từng nhìn thấy ánh mắt ấy ở chỗ khác, đó là của Lý Nhiễm. Lý Nhiễm cũng dùng ánh mắt như vậy nhìn tôi chăm chú, lúc ấy tôi đã cảm thấy vô cùng quen thuộc, dường như đã từng nhìn thấy biểu cảm giống vậy ở nơi nào đó. Khi đó Lý Nhiễm nói với tôi, trông tôi rất giống Lý Tín Như, gương mặt nhìn nghiêng và ánh mắt. Trình Minh cũng từng nói vậy, có điều Lý Tín Như lạnh lùng vô tình hơn tôi. Khi anh nhắc đến Lý Tín Như như thế, trong một giây tôi đã cảm thấy kỳ lạ, lúc ấy tôi không rõ vì sao, giờ thì tôi đã biết. Nhưng tại sao tôi lại không biết sớm hơn một chút cơ chứ! Chân tướng sự thật không phải đã trắng trợn đặt ra trước mắt tôi rồi hay sao? Vì sao tôi cứ mãi mà không hiểu được chứ!

Trình Minh không ngờ rằng tôi là cảnh sát phụ trách vụ án lần này. Nhất định anh đã cảm thấy rất ngạc nhiên, thế nhưng anh vô cùng bình tĩnh, anh giả vờ quá tốt. Có lẽ lúc đầu anh cũng không muốn thừa nhận, nhưng sau này ngẫm lại, làm vậy càng không an toàn. Anh đoán sớm muộn gì tôi cũng sẽ nhận ra anh nên ít nhiều để lại đường sống, để lại ám thị rất nhỏ mà tôi gần như không thể phát hiện. Khi tôi hỏi anh câu hỏi rõ ràng không sai, đêm hôm trước anh qua đêm ở đâu, anh đã biết tôi bắt đầu nghi ngờ mình. Lúc đó, anh vẫn chưa chuẩn bị tốt câu trả lời nên chỉ hàm hồ cho qua, thế nhưng sau đó, trải qua cả đêm mưu toan tính toán, nhất định anh đã suy nghĩ kỹ càng nên thoải mái thừa nhận, tuy rằng nếu làm vậy, thân phận đồng tính anh tưởng sẽ vĩnh viễn không lộ khó mà che giấu được nữa. Thế nhưng sau đó anh nhận ra tôi đã yêu anh, thằng ngu là tôi đã yêu anh thật sự. Từ lúc ấy, mọi chuyện lại càng có lợi cho anh. Anh có thể lợi dụng tôi để thăm dò vụ án, lợi dụng lòng tin của tôi mà ba lần bảy lượt dùng những ám thị tinh tế hướng lực chú của tôi vào chuyện nhà của Lý Tín Như. Trình Minh làm vậy đúng là đã thành công. Lý Mai – người phụ nữ nhu nhược bất lực, tôi nghi ngờ chị ta. Lý Nhiễm – cô gái tổn thương tình cảm, chỉ vì sự ngang bướng, cực đoan và lối sống hà khắc đặc trưng tuổi trẻ của cô mà tôi đã từng nghi ngờ cô ta. Lý Đại Long – người từng nói trước mặt tôi những câu như Lý Tín Như đáng chết, thậm chí tôi cũng từng nghi ngờ ông già kia! Chỉ có ngờ vực của tôi với Trình Minh là đã bị loại bỏ hoàn toàn.

Ngày đó trên xe, tôi từng hỏi có phải bạn học cũ ở Tây Chính tới thăm anh hay không, nhất định anh đã nghe rõ, nhưng anh vờ như không nghe thấy. Tôi không chút nghi ngờ. Nếu không phải chiều hôm đó tôi đột nhiên gọi điện đến văn phòng, mà cô Ngải, người mang chủ nghĩa trung thành với bản thân lại vô ý tiết lộ chuyện anh hẹn bạn học Bắc Chính, tôi sẽ vĩnh viễn không nghĩ đến chuyện gọi điện đến trường cấp III trước kia Lý Tín Như theo học để điều tra.

Bây giờ đáp án đã rất rõ ràng. Trình Minh đang lợi dụng tôi, anh luôn lợi dụng tôi, dù cho là chút ngọt ngào ân ái mà tôi ngộ nhận thì đó cùng lắm cũng chỉ do tại một góc độ nào đó, trông tôi quả thật rất giống tình cũ Lý Tín Như bị anh sát hại mà thôi. Nực cười ở chỗ tôi còn cho rằng mình đã thật sự bắt đầu tình yêu đầu tiên trong đời, còn vì thế mà nghĩ đến hạnh phúc. Sáng hôm đó, sáng hôm tôi khỏe khoắn sảng khoái bước vào văn phòng, Lưu Ly nói trông tôi rất giống hồi quang phản chiếu, tôi không ngờ lời ấy của cô vậy mà thành thật. Mà ngày đó tại nhà tôi, tôi và Trình Minh gặp ba tôi, ông bố tóc bạc đầy đầu cứ mãi lo lắng nhìn tôi như thể có chuyện muốn nói bây giờ nghĩ lại, có lẽ khi đó người ông lo lắng nhìn theo chính là Trình Minh. Người lính trinh sát bộ đội xuất ngũ năm xưa, ông cảnh sát già trong nghề mấy chục năm, bằng kinh nghiệm nhiều năm phá án của mình, bằng khứu giác nhạy như chó săn, có phải ông đã cảm thấy không khí bất an hay không? Phải chăng khi đó ba cũng cảm thấy Trình Minh là phần tử nguy hiểm?!


Tôi khổ sở nhắm nghiền hai mắt, cánh tay hơi cử động mới cảm thấy toàn thân đã cóng buốt, ngón tay lạnh như sắp rụng. Dường như cơ thể này không còn là của tôi nữa mà là một xác thịt lóng ngóng khó chịu không chút liên quan. Khi tôi lại một lần nữa dùng tầm nhìn của bên thứ ba chậm rãi kiểm định lại toàn bộ sự việc đã xảy ra trong tầm một tháng nay, cách hành xử thiếu suy nghĩ của mình… Vào lúc này, toàn bộ sung sướng trước kia đã hóa thành nhục nhã, mà mỗi nụ hôn khắc trên người tôi đều là một dấu ấn bằng sắt. Trần Tử Ngư ơi là Trần Tử Ngư, sao mày lại phạm phải sai lầm hạ cấp như vậy? Chuyện vốn sẽ không đến bước này, mày vốn có thể phát hiện được nó sớm hơn một chút…

Lúc trước, Trình Minh tiếp cận tôi từng chút một, mà tôi ba lần bảy lượt lảng tránh theo bản năng, chẳng lẽ đúng là vì sợ sẽ xuất hiện tình cảnh hôm nay?

Nhưng, quan trọng nhất ─ tiếp theo, tôi nên làm gì bây giờ?

Tôi nên làm gì bây giờ?

Tiếng chuông điện thoại đột nhiên reo vang.

Tôi bị tiếng chuông đột ngột inh ỏi làm cho sợ đến mức chấn động toàn thân, giống như bật dậy khỏi cơn ác mộng ─ tôi phản xạ có điều kiện cầm lấy điện thoại: “Alô?” ── Không, ác mộng vẫn chưa thức tỉnh, tôi vẫn chìm trong cơn mê.

“Tử Ngư, em vẫn ở văn phòng?”

Là giọng anh.

Tôi nên làm gì bây giờ? Làm gì bây giờ?

“Vâng… phải.” Tôi cố gắng trả lời, cổ họng như bị gì đó chặn lại.

“Không phải đã hẹn tan tầm hôm nay gặp nhau hay sao? Tôi đợi em ở nhà cả buổi.”

Tôi chỉ cảm thấy lòng dạ nhốn nháo, túi mật chui tọt lên cổ họng khiến miệng lưỡi đắng nghét.

Lý trí nói cho tôi biết, tôi nhất định phải bình tĩnh, tôi nhất định phải bình tĩnh. Đây là điều quan trọng nhất. Bây giờ tôi tuyệt đối không thể đánh rắn động cỏ.


“Còn chút việc trong tay chưa làm xong.” Tôi cố gắng kiềm chế giọng nói của mình.

“Vậy em có muốn để hôm khác hay không…?”

“Không, em qua đó đây. Anh… ở đó chờ em.”

Không đúng, giọng điệu của tôi không đúng.

“Được. Tôi sẽ chờ em.”

Điện thoại nói xong, nhưng anh không cúp máy.

Đầu dây bên kia rất tĩnh lặng, như thể anh đang cầm điện thoại suy tư gì đó.

“Còn chuyện gì không?”

Giọng điệu của tôi sai hết cả rồi.

Tôi không nên vô dụng như vậy.

“Tử Ngư, em không sao chứ?” Anh dịu dàng hỏi.

“Không sao.” Tôi gượng gạo đáp.

“Hôm nay nghe giọng em là lạ.”

Chất giọng dịu dàng của anh khiến tôi toát lạnh sống lưng.

Một người mẫn cảm đến nhường nào. Một tội phạm tinh ranh đến nhường nào.

Tôi hắng giọng: “Không sao. Chỉ là em… có thể do em mệt quá. Anh biết mà, mấy ngày nay em cứ chạy tới chạy lui trên đường…”

Trình Minh cười: “Được rồi, gặp mặt rồi nói sau. Tôi không đóng cửa biệt thự, em đến rồi vào thẳng là được.”


“Được.”

Cúp máy, tôi từ từ ngả mình ra đằng sau, tựa vào lưng ghế.

Tôi nhất định phải qua. Anh đang chờ tôi ở đó.

Phản bội, nhục nhã, phẫn nộ, hối hận… ngoài tất cả cảm xúc ấy, tôi còn có một thứ cảm xúc mãnh liệt hơn, khó dằn lòng hơn cả.

Tôi phát hiện mình rất đau khổ.

Cực kỳ, cực kỳ đau khổ.

Sau khi nghe thấy giọng anh, không ngờ tôi lại cảm thấy khó chịu như thế.

Nếu có thể, tôi muốn yêu anh thật nhiều.

Đúng lúc này, một suy nghĩ khác đến trong đầu tôi.

Mọi chuyện đều do tôi tưởng tượng bằng lý lẽ của mình, có lẽ chúng đều không phải sự thật? Có lẽ Lý Tín Như là gay thật nhưng anh ta không phải người tình của Trình Minh? Có lẽ hai người họ chỉ là bạn bè bình thường, căn bản không có quan hệ? Không có bằng chứng chứng minh Trình Minh và Lý Tín Như từng là người yêu của nhau! Trình Minh không tự mình thừa nhận những chuyện này! Lại có thể, Lý Tín Như đã bị Lý Mai giết chết? Câu chuyện cuộc đời của anh ta và vụ án căn bản không liên quan đến nhau!

Nhưng lập tức, tôi lại muốn đập cho mình một trận thật đau.

Sao tôi vẫn xuẩn ngốc như vậy! Sao tôi vẫn ngây thơ đến thế? Đến giờ rồi mà vẫn dùng những suy nghĩ nực cười hoàn toàn không chút thuyết phục này giải vây cho Trình Minh?

Khi tôi đứng lên, rời khỏi văn phòng, mới phát hiện trời đã hoàn toàn u tối.

Tôi tắt đèn, kéo cửa, bước ra ngoài Cục cảnh sát.

Tôi mang theo thứ cảm xúc không thể hình dung, lẩn vào bóng đêm ngựa xe như nước.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.