Dòng Chảy Vô Tận Của Nước Mắt

Chương 54: Quyết Định Cuối Cùng


Đọc truyện Dòng Chảy Vô Tận Của Nước Mắt – Chương 54: Quyết Định Cuối Cùng


” Tiểu nha đầu!”
Triết Thành ngạc nhiên khi thấy cô cũng có mặt ở đây.


” Sao anh lại ở đây?”
” Cũng chẳng phải là vì thằng em trời đánh này của anh sao? Mà em làm gì mà cũng bị đứng ở đây vậy?” – Triết Thành lo lắng hỏi thăm cô mặc kệ cho Tuấn Khương cũng đang bị phạt đứng.


” Hai người là anh em à? Không ngờ luôn!” – Vân Anh rất ngạc nhiên khi biết mối quan hệ của hai người họ.


” Anh mau đi vào đi đi, bọn em đứng mỏi chân lắm rồi đây này! Còn ở đó lắm chuyện!” – Tuấn Khương bực bội đáp.


” Em tốt nhất là đừng gây họa gì lớn! Nếu không tôi cho em ra nước ngoài ở luôn.

Tới đó đừng có mà năn nỉ ba mẹ cho ở lại” – Triết Thành hăm dọa rồi cũng bước vào trong nói chuyện với giáo viên.


Vân Anh đứng nhìn hai anh em họ mà không khỏi buồn cười.

Trái đất này đúng là tròn thật, Vân Anh đi đến đâu thì đều gặp được người quen.


” Cậu còn cười được.

Vì ai mà tôi phải đứng đây chịu trận.

12 năm đi học đúng là chưa có lần nào mất mặt như lần này”
” Tôi có mượn cậu xen vào à? Tỏ thái độ đó cho ai xem chứ! Không có cậu thì tôi vẫn giải quyết được, ai cần một tên công tử bột cậu ra mặt rồi ở đây kể công”
” Cậu….!” – Tuấn Khương tức đến bóc khói.

Đúng là chưa thấy người nào ngang ngược như cô.

Cậu quay mặt sang chỗ khác.


Cũng đã 15 phút nữa trôi qua, Tuấn Khương rất khó chịu vì phải đứng một chỗ thế này nhưng vì có Vân Anh bên cạnh nên phải cố giữ chút thể diện.

Còn cô thì cứ nhìn trời nhìn đất giết thời gian.


” Cậu không mỏi à?”
” Tôi đứng quen rồi! Chỉ có mấy tên công tử như cậu mới cảm thấy mỏi thôi!” – Vân Anh dửng dưng đáp.


” Vậy chắc cậu ở trường cũ cũng quậy không ít nhỉ? ” – Tuấn Khương thích thú hỏi.


” Nói đúng rồi đấy.

Cũng vì gây họa nên mới chuyển trường đến đây.” – Vân Anh nhún vai, điềm tĩnh trả lời.


Tuấn Khương thấy cô điềm nhiên trả lời thì không khỏi ngạc nhiên.

Cậu ta khẽ mỉm cười rồi đứng thẳng lại không để mất uy phong được.


30 phút sau, Triết Thành đi ra cũng không quên kí lên đầu thằng em trai bảo bối của anh.


” Giỏi quá nhỉ? Đi học còn dám đánh nhau! Ai dạy em thế?”
” Em thích thôi, không ai dạy cả.


” Ăn nói với ai đấy?”
” Thôi mà anh, Tuấn Khương vì muốn bảo vệ em nên mới ra mặt mà.

Đừng trách cậu ấy, anh mắng cậu ấy gây học thì chẳng khác nào mắng luôn cả em” – Vân Anh lên tiếng giải vây.


Không gian chợt lắng đọng lại vài giây.

Triết Thành lúc nãy vừa ra khỏi phòng mổ thấy giáo viên chủ nhiệm gọi cho anh thì bỏ ngang mọi thứ mà chạy đến.

Từ tối qua đến nay vẫn chưa kịp chợp mắt thì đã phải đi giải quyết chuyện tốt của thằng em mới tạo ra.


” Đi.


Anh đưa hai đứa về.

” – Anh nhẹ giọng trở lại.


” Nhưng còn em…” – Vân Anh lo ngại, từ nãy tới giờ Thiên Minh vẫn không hề đến trường.


” Anh xin cho em rồi.

Nhanh đi thôi.

Còn em nữa, lát về nhà anh nói chuyện với em sau” – Anh rằng giọng rồi bước đi, Vân Anh cùng Tuấn Khương cũng cất bước theo sau.


Triết Thành chở Vân Anh cùng Tuấn Khương đi ăn.

Suốt cả buổi thấy anh và Vân Anh vui vẻ cười đùa cậu cảm thấy rất khó chịu.

Cái cảm giác này cậu chưa từng có bao giờ.

Vì nhà anh gần quán ăn nên quyết định đưa Tuấn Khương về trước rồi mới quay xe đưa cô về nhà.


Triết Thành đưa cô về đến nhà, cô từ trong xe bước ra thì lúc này Thiên Minh cũng vừa từ công ty trở về.


” Sao em lại đi cùng anh ta.”
” Em có chút rắc rối ở trường, thầy Tuấn không liên lạc được với anh cũng may có anh ấy ra mặt giúp.

Em không có lừa anh đâu” – Vân Anh vội vàng giải thích vì không muốn em hiểu lầm.

Thiên Minh nhìn thẳng vào mắt của cô, cảm thấy cô không hề nói dối nên anh chỉ nhẹ nhàng nắm tay cô rồi quay sang Triết Thành.


” Cảm ơn anh, tại điện thoại tôi hết pin nên không đến kịp” – Thiên Minh nhẹ nhàng đáp.

Anh không phải là người không biết lí lẽ nên đối với việc này cũng nên cảm ơn.


” Không có gì, chăm sóc em ấy cho tốt.

Tôi về trước” – Triết Thành cũng ôn nhu trả lời.

Sau khi anh rời đi Thiên Minh cùng cô vào nhà.


” Lại đi ám toán ai thế mà lại mặc nguyên một cây đen?” – Vân Anh thở dài nói.


Thiên Minh cười nhạt, lắc đầu rồi đi vào trong.


” Này! Em đang hỏi anh đấy!” – Vân Anh quát lớn rồi chạy theo anh.

Thiên Minh nhanh chân lên phòng thay đồ ra.

Vân Anh chạy theo nhưng anh đã vào phòng vệ sinh rồi.

Cô đứng ở ngoài trực chờ anh.


Thiên Minh thay đồ ra, mở cửa ra thì đã thấy cô đứng đó, hai tay khoanh trước ngực.


” Khai mau! Anh vừa mới đi đâu về?” – Vân Anh làm mặt lạnh nói với anh.


” Anh đi bàn chuyện chút thôi.”
” Nói dối.

Đi bàn chuyện mà ăn mặc như xã hội đen, nói đi anh còn giấu em bao nhiêu chuyện nữa? Không nói là anh chết với em.

Mấy hôm nay em không nói là lại thường xuyên ra ngoài vào ban đêm.

Nói! Đừng hòng gạt em”
” Bảo bối ơi, anh là đi công việc thiệt mà.

Em phải tin anh chứ! Anh thật sự không có gạt em đâu”
” Đưa điện thoại đây!” – Vân Anh nói với anh với giọng điệu lạnh tanh.

Thiên Minh bất đắc dĩ cũng đưa điện thoại cho cô.


Vân Anh cầm điện thoại của anh trên tay, xem toàn bộ tin nhắn rồi email này kia nhưng toàn là liên quan đến công việc.

Vân Anh xem rồi mà cũng chưa tin.

Thiên Minh thì bước lại giường mở cuốn sách ra đọc.

Vân Anh xem tới xem lui vẫn không có gì bất thường.

Cô vò đầu bức tóc suy nghĩ, anh dạo này hành tung rất bí mật, hôm qua buổi tối đi về nhà trên vai còn bị thương.

Nói không có gì thì ai mà tin chứ.


” Trần Thiên Minh….” – Vân Anh bực bội gọi cả họ tên của anh.

Còn anh thì vẫn thản nhiên xem tiếp cuốn đắc nhân tâm của mình.

Vân Anh bước lại lấy cuốn sách của anh đặt lên bàn.


” Bảo Bảo, trả cho anh.

Đừng quậy nữa, điện thoại máy tính của anh đó em muốn chơi thì lấy chơi đi đừng có phá anh, ngoan nào trả đây, lát anh mua bánh kem cho nha”
” Anh đang dụ con nít đó hả? Thường ngày anh hỏi tội em giờ tới em hỏi tội anh nè.

Hôm qua đi đâu sao trên vai lại có vết bầm?”
” Sao em biết? ” – Anh ngạc nhiên hỏi lại cô.

Vân Anh liếc nhìn sắc lạnh.

” Được rồi, đừng có xù lông lên nữa.

Anh hôm qua phải đỡ một người đang sắp té nên vai trúng ngay gương chiếu hậu của xe nên mới bị thương.

” – Thiên Minh nhẹ nhàng nói.

Vân Anh thì như không tin nên vẫn nhìn anh đăm đăm.


Không gian lắng đọng một lúc.

Vân Anh thở dài một hơi nhưng vẫn không nói gì.

Cô đi kiếm một bộ váy rồi đi thay.


” Em ra ngoài đây.

Anh muốn làm gì thì làm, suốt ngày cứ giấu diếm nhau hoài thì em cũng chẳng muốn quan tâm nữa”
Thiên Minh hơi lo, anh bước lại nắm chặt tay cô.


” Anh …!Vân Anh, anh không nói là không muốn làm em lo.

Cuộc sống anh vốn rắc rối, anh không muốn em vì anh mà gặp nguy hiểm nên mới giấu em nhưng anh thật lòng thương em mà”
Vân Anh nghe anh nói thì cũng rất ngạc nhiên.

Anh trước giờ vốn rất kiệm lời nhưng hôm nay nghe cô nói là sẽ không quan tâm nữa thì lại hoảng hốt mà thanh minh.


” Thôi mà.

Đừng giận nữa.

Em muốn đi đâu anh đưa em đi xong rồi thì chở em đi ăn đồ nướng nha.

Anh vừa được đối tác giới thiệu quán này ngon lắm, anh đưa em đi ha” – Thiên Minh cố gắng năn nỉ.

Vân Anh thấy thế cũng đâu thể nào mà cưỡng lại được nên cũng đành gật đầu đồng ý.

Thiên Minh nở nụ cười ấm áp.


” Vậy em muốn đi đâu vậy?”
” Em đi gặp Mỹ Trang.”
Nghe cô nói anh liền cau mày khó chịu.

” Em đi để nói chuyện rõ ràng với cô ta.

Anh muốn thì có thể đi cùng, đừng ngăn cản em là được” – Vân Anh ngồi trước gương tô son, vừa nói vừa thử son.


Thiên Minh nhìn cô cũng chẳng biết nói gì hơn.

Anh cũng thở dài một hơi.

Vân Anh đứng lên đeo túi xách vào.


” Đi thôi!”
Vân Anh kéo tay anh đi, Thiên Minh bất đắc dĩ cũng chiều theo ý của cô.

Anh chở cô đến điểm đã được hẹn trước.

Tới một quán nước, Vân Anh từ từ đi vô, anh thấy hơi lo nên cũng đi cùng.


” Đến sớm nhỉ?” – Vân Anh lạnh nhạt, nói với Trang.

Vân Anh ngồi xuống cái ghế đối diện.

Thiên Minh cũng cùng cô ngồi bên cạnh.

” Không vòng vo nữa.

Mau xóa bài viết đó cho tôi.” – Vân Anh nói một cách vô tình.


” Goi tôi ra chỉ muốn nói thế đó thôi sao? Tôi không xóa đấy thì sao? Cậu làm gì được tôi?” – Mỹ Trang kênh kiệu đáp.


Vân Anh cười khinh một cái, giựt lấy điện chiếc điện thoại của Trang đang đặt trên bàn.

Mỹ Trang hoảng hốt, với tay định lấy lại nhưng đã bị Vân Anh nắm chặt tay ghì xuống bàn.

Thiên Minh ngồi bên cạnh cũng không khỏi ngạc nhiên.


” Mau trả đây!” – Trang lớn giọng, mặt thì nhăn nhó vì đau.


Vân Anh vẫn im lặng, cô vào facebook xóa đi bài viết đó.

Rồi còn vào thư viện xem những thứ mà Trang còn lưu trữ.

Cô mở lên xem thì là hàng chục hàng trăm tấm hình của anh và cô.

Vân Anh tự thấy hối hận, trước kia lại thường hay kể lại khoảnh khắc hai người vui vẻ còn gửi ảnh của cô và anh cho Trang xem nữa.

Vân Anh nóng mặt, đập mạnh điện thoại lên bàn rồi quăng xuống đất đạp mạnh.


” Kìa Vân Anh ” – thấy cô mất bình tĩnh, anh kế bên cũng lên tiếng khuyên can.

Vân Anh quay sang lườm anh một cái rồi quay sang nhìn Trang, cô bỏ tay ra.


” Tôi nói cho cậu biết.

Tôi nể cậu trước đây cậu đã giúp tôi rất nhiều nên không tính toán với cậu nhưng không có nghĩa là tôi sẽ chịu đựng được hết những việc làm quá đáng của cậu.

Tôi chưa từng quan tâm cậu xấu hay đẹp, giàu sang hay nghèo khó hay là đối xử với tôi thế nào.

Cái tôi quan tâm là tôi là sẽ mất đi tình bạn này.

Cho đến ngày hôm nay tôi đã hiểu mọi thứ rồi, từ nay về sau con đường của cậu tôi sẽ không can dự vào nữa và cũng mong cậu đừng bận tâm đến chuyện tình cảm của tôi.

Chúng ta coi như kết thúc ở đây” – Vân Anh nói rồi thì nghẹn ngào đứng dậy bỏ đi.

Thiên Minh ngồi bên cạnh lấy trong túi ra một món đồ rồi đặt lên bàn.


” Có lẽ đây là thứ em cần.

Nếu em còn coi trọng tình bạn này thì ít nhất hãy mở nó lên nghe, đến lúc đấy em sẽ hiểu những điều Vân Anh nói” – Thiên Minh nhẹ giọng rồi nhẹ nhàng đưa đoạn ghi âm cho Trang rồi sau đó là rời đi.


Trang ngồi ấy bần thần.

Đây không phải là điều cô muốn sao? Sao lại đau lòng chứ.


” Xin lỗi.

Mình chỉ có thể làm vậy.

Vân Anh thà rằng để cậu hận mình còn hơn là để cậu vì mình mà gặp nguy hiểm!” – Trang nói rồi thì lại rơi nước mắt.

Lúc này Vân Anh đang ngồi thẫn thờ trong xe.

Thiên Minh ngồi kế bên cũng chẳng biết nói gì, đây không khéo còn chọc giận con sư tử kế bên.


” Anh nói là đưa em đi ăn mà! Sao còn không đi” – Vân Anh nói đại một câu để xua tan đi bầu không khí khó chịu.


Thiên Minh nhìn cô rồi cũng lái xe đi.

Anh đưa cô đến một quán đồ nướng, Vân Anh vui vẻ đi vào, cô rất hào hứng gọi món.

Anh ngồi một bên quan sát.

Ở với cô cũng hơn một năm chẳng lẻ anh còn không hiểu sao.

Bộ dạng lúc này chỉ là cái vỏ bọc, thật ra trong cô lúc này như hoàn toàn sụp đổ.


Một lúc sau đồ ăn được gọi ra, Vân Anh miệng cười tươi thưởng thức từng món.


” Em ăn từ từ thôi, có ai giành với em đâu.

Này đưa đây, anh nướng cho em ăn” – Thiên Minh nhẹ giọng nói.


Vân Anh nhìn anh rồi cũng gật đầu.

Suốt cả buổi, cô luôn cố tỏ ra vui vẻ, Thiên Minh cũng có thể chiều theo ý của cô.

Vân Anh dường như là lấy thức ăn để lấp đi nổi buồn.

Đến cuối cùng thì ăn đến đi không nổi.

Thiên Minh cũng chỉ cười cho qua chuyện.

Ăn xong lại chở cô đi dạo.

Đến gần 10h tối mới về tới nhà.


Thiên Minh cũng tạm gác mọi công việc qua một bên mà lên giường ôm cô vào lòng.

Vân Anh tròn mắt ngạc nhiên.


” Vân Anh!” – Anh dịu dàng gọi.


Cô lại thở dài, cái giọng điệu này là tính đọc bài ca con cá cho cô nghe rồi.


” Anh đừng giảng chuyện đời nữa, em nghe nhiều lắm rồi” – Vân Anh dùng dằng, chui vào trong chăn.

Thiên Minh nằm bên cạnh, kéo cô mà ôm chặt vào lòng.


” Sao lại như thế?”
” Như thế là sao?”
” Ở bên anh, em không cần mạnh mẽ.

Đừng có chuyện gì cũng ôm vào lòng, buồn thì nói ra, anh chưa bao giờ chê em ngốc hay mít ướt, anh muốn em sống thật với cảm xúc của mình.” – Anh ôn nhu nói với cô.


” Em sợ anh sẽ giận” – giọng Vân Anh bắt đầu nhỏ lại.


” Anh xin lỗi khi lúc nào cũng hung dữ với em nhưng vì anh lo cho em hơn bất cứ điều gì hết.

Đúng là anh sẽ giận vì anh không muốn em chịu ấm ức khi gặp Trang nên mới ngăn cản.

Nhưng hôm nay thấy thái độ của em anh lại càng lo hơn.

Anh biết em đã rất khó khăn khi quyết định như vậy.

Nhưng anh vẫn sẽ luôn bên em.

Buồn thì cứ khóc, khóc rồi thì hãy đứng lên mà tiếp tục.

Được chứ?” – Đôi tay anh đặt lên gương mặt bầu bĩnh của cô.

Vân Anh vốn là người mạnh mẽ nhưng khi nghe những câu nói dịu ngọt ấy thì lại rưng rưng nước mắt như một đứa trẻ.

Thiên Minh ôm chặt cô hơn nữa, cô thì cứ sụt sùi trong ngực anh.


” Em mãi là Bảo Bảo đáng yêu của anh, mãi là đứa trẻ không lớn” – Anh nói rồi hôn nhẹ lên trán của cô.

Vân Anh cứ khóc một lúc thì ngủ quên, anh nhẹ nhàng đắp chăn rồi cùng cô gửi trao cái ôm ấm áp.



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.