Bạn đang đọc Dong Binh Thiên Hạ: Chương Q.3 – Chương 39: Huyết Dữ Kiếm Linh
Chúng thần chi chiến Ma pháp binh khí phổ
Trang 1 – Khổ 1 – Dòng thứ nhất.
Trong Tam đại thần kiếm, nổi danh nhất chính là Lưu Huỳnh, Lưu Huỳnh sở dĩ vang danh khắp thiên hạ là bởi vì Sáng Thế Thần đã dựa vào nó để khu trảm các chủng tộc đến từ dị thế giới. Hơn nữa, trong Thần giới đại chiến, cơ hồ tất cả Tinh linh sứ, Chúng thần, Thần thánh cự long đều được chứng kiến cảnh song thủ đại kiếm sắc đỏ không ngừng chế tạo ra huyết vũ tinh phong, thanh trường kiếm kia tựa hồ đã hình thành nên đại danh từ Tử vong. Đương nhiên tất cả những điều này đều là do chúng thần thiết lập, chứa đựng cả yếu tố tôn giáo truyền lưu tới nhân gian.
Lưu Huỳnh, dài 1.57 mét, nặng 24 cân, màu đỏ thắm, kiếm thể uốn lượn, hình tựa linh xà.
Ngả Mễ kéo Oánh vừa mới xoay người lại, lập tức thấy đằng sau có 4, 5 kết giới tinh linh màu lam vây lại.
“Lao ra đi!” Ngả Mễ song thủ đai kiếm vung lên xông thẳng ra phía ngoài, bên tai đồng thời vang lên tiếng lợi khí đâm vào không khí, 3 cây đoản tiễn đồng thời bắn ra, cơ hồ mỗi gã tinh linh đều bị những cây đoản tiễn với tốc độ cao này khiến cho phải luống cuống tay chân. Có 1 kết giới tinh linh thậm chí còn bị bắn trúng bả vai, run lên một hồi trong kết giới rồi biến mất.
Trong kết giới lại rung chuyển, chỉ trong nháy mắt, kết giới từ trong ra ngoài hiện ra vô số kết giới tinh linh, dưới đất là một loại bò sát màu lam hoạt động khác thường, bò theo chiều ngang cực kỳ nhanh nhẹn tựa như con cua; trên không trung là một lượng dày đặc một loại trông tựa như con dơi; số lượng kết giới tinh linh hình người cũng càng ngày càng nhiều.
Đám tinh linh động đậy, miệng phát ra tiếng rè rè khác thường, đồng thời ép về phía Ngả Mễ cùng Oánh.
Hai người giật mình đồng thời lui về phía sau một bước, đám tinh linh cũng lập tức áp sát một bước, Ngả Mễ và Oánh không thể không lùi về phía sau từng bước một, đám tinh linh lại tiếp tục xấn tới.
Sau hai ba bước, Ngả Mễ và Oánh cùng phát hiện ra bản thân lại nhớ tới tình cảnh lúc ở trên cầu thang trước đó, các tinh linh lúc này cũng áp sát chẳng chịu buông tha.
“Không thể nào… Thanh bảo kiếm này chẳng lẽ cảm thấy mình thực sự không thể bán nổi? Muốn được đem bán ra bên ngoài? Hay là thực sự có nhân duyên?” Ngả Mễ lớn tiếng hét lên trong huyễn giới.
Nếu nói Ngả Mễ hét to là một loại biểu hiện sầu muộn trong lúc gặp hiểm nguy, như vậy thì tất cả mọi người đều không thể đoán được rằng, giữa kết giới trống trải thực sự có kẻ đáp lời, một giọng nói tràn ngập tiếng kim khí vang lên: “Đại khái… Nói không chừng đúng là như ngươi nói đấy.”
Trong lúc nhất thời, Ngả Mễ cùng với Oánh đều ngây ngẩn cả người, bọn họ theo hướng tiếng nói nhìn lại, sự lo lắng ấy quả nhiên là thật, giọng nói đó chình là từ chỗ thanh trường kiếm màu lam phát ra.
“Trường kiếm gia gia, thật vô cùng xin lỗi, vừa rồi chúng ta đã quấy rầy ngài, thực ra rất tiếc phải nói với ngài rằng, chúng ta vào lầm cửa rồi. Giờ chúng ta sẽ rời đi ngay, ngài cứ yên tâm, chúng ta nhất định sẽ thay ngài cài then cửa cho kỹ.” Thật sự là chưa từng nghe thấy chuyện có một bảo tàng nào lại bị trộm hô lên rằng vào trộm nhầm như vậy, như vậy xem ra, còn có một khả năng khác — chính là Tiểu dong binh đoàn cùng với Long Kỵ Sĩ dong binh đoàn bị thanh trường kiếm này cố ý hấp dẫn tới đây, phải đóng cửa để nhốt… nhốt… cái loại động vật kia lại rồi. Đã rơi vào cảnh tự chui đầu vào lưới, Ngả Mễ quyết định chủ ý là phải chuồn trong thời gian nhanh nhất.
“Hài…” Thật khó mà tưởng tượng nối, tiếng kim khí cũng có thể phát ra thanh âm thở dài u oán như thế: “Anh hùng — chẳng lẽ ngươi không muốn cứu ta ra khỏi bể khổ này hay sao?”
Hai câu nói này đã hoàn toàn phá vỡ không gian tư duy của Ngả Mễ, đương nhiên, kẻ được tôn là ‘bộ não vàng’ như Ngả Mễ cũng đồng thời ý thức được chỗ nguy hiểm: “Ta nghĩ, việc cứu ngươi ra ngoài còn nguy hiểm hơn nhiều so với việc vừa rồi ta phải đối mặt với một đống kết giới tinh linh a?”
Tiếng kim khí cũng không trả lời vấn đề của Ngả Mễ, xảo diệu chuyển qua một vấn đề càng khiến cho Ngả Mễ quan tâm hơn: “Ngươi có biết ta vì sao lại bị giam vào đây không?”
Cũng chẳng đợi Ngả Mễ trả lời, trường kiếm tiếp tục kể: “Bi kịch này tựa như mới phát sinh ngày hôm qua, ta vốn ở bên trong một viên vẫn thạch trên tinh linh huyễn giới, nơi đó có vô số các loại tinh linh tinh khiết cùng sinh hoạt với ta, trải qua vô số năm tháng, ta đã từng thấy vô số Long Thần, Sáng Thế Thần lui tới qua lại trước mặt ta. Cho đến một ngày, một gã Sáng Thế Thần biến thái bỗng phát hiện ra ta. Từ ngày hắn tiến vào tinh linh huyễn giới đó, chúng ta liền phát hiện ra rằng hắn có vấn đề, không ngừng đem đi các loại quáng thạch thuần tính kim loại từ trên tinh linh giới. Rồi cũng đến ngày vận rủi buông xuống đầu ta, ta mới biết được kết cục bi thảm của biết bao huynh đệ khác.”
“Trường kiếm gia gia, có thể kể ngắn gọn một chút được không? Ta biết ông đã phải ở trong này rất lâu rồi, nhưng cũng không cần phải tra tấn thần kinh của chúng ta như vậy, chúng ta có công chuyện, nếu ngài không có việc gì, có thể để chúng ta đi được không?” Từ nhỏ vốn đã chịu đủ sự tra tấn từ Trì thúc thúc, Ngả Mễ cũng đã sớm học được cách làm thế nào để kéo đề tài chính trở lại. Hắn một mặt nhìn sang Oánh cười cười, một mặt đanh tan câu chuyện lải nhải dài dòng văn tự của trường kiếm.
Ngả Mễ thích nhất Oánh chính là ở điểm này, chưa bao giờ giành phát biểu trước ý kiến của mình ở trước mặt mọi người, lại càng không bao giờ trách móc mình, lúc nào cũng chỉ yên lặng lắng nghe. Đương nhiên, điều này cũng không có nghĩa là Oánh không có chính kiến riêng của mình, càng không có nghĩa là Ngả Mễ tính khí gia trưởng, mà là sau khi ở bên nhau một thời gian ngắn, Oánh cùng với Ngả Mễ đã phát hiện ra rằng hai người cũng chẳng có ý kiến gì khác nhau, Oánh cũng là một cô gái tính cách trầm (đối với Ngả Mễ thì lại là chuyện khác). Ngoài ra, Ngả Mễ cũng rất tôn trọng ý kiến của Oánh, chỉ cần là chuyện liên quan tới 2 người, nếu một khi Oánh đã tỏ vẻ không đồng ý, như vậy khẳng định rằng nàng phản đối việc này cực kỳ mãnh liệt, Ngả Mễ nhất định sẽ theo ý Oánh mà làm ―― loại tình huống này gần như là không có.
Tuy rằng đang ở trong nguy hiểm, nhưng thấy Ngả Mễ chậm rãi nói chuyện như vậy, Oánh cũng có phần thả lỏng đôi chút; đoản tiễn trên tay tinh linh cũng nới lỏng một nửa.
Trường kiếm bị cắt đứt mạch thao thao bất tuyệt, xấu hổ nửa ngày chẳng thốt nên lời, cuối cùng thì thào mà nói: “Người trẻ tuổi, tốt xấu gì thì ta cũng đáng tuổi lão gia gia, ngươi sao chẳng khách khí lấy một chút?”
“Khách khí cũng được, rời khỏi kết giới, chúng ta ra ngoài nói chuyện, lúc ấy ông thích nói hết một ngày một đêm cũng được.”
“Ngươi có vẻ không giống Nhân loại lắm nhỉ. Nghe nói Nhân loại đều được thừa hưởng ưu điểm tham lam của Sáng Thế Thần hiện tại.”
“Ừm, như nhau như nhau, ông cũng chẳng giống bảo tàng tí nào, ai đời lại trốn ở đây khóc lóc đòi người ta mang ông đi? Thực ấn tượng.”
“Nhưng vì sao ngươi lại không đem ta đi, chẳng phải ngươi đến tìm bảo vật sao?”
“Chẳng lẽ không thể tìm lầm người được à? Thứ ta muốn tìm chính là Lưu Huỳnh, một thanh đại kiếm màu đỏ, cũng là một trong Tam đại thần khí do Sáng Thế Thần sáng tạo ra. Nhưng mà, thật đáng tiếc, không phải là lão huynh ông a.” Giọng Ngả Mễ cố tình nhấn mạnh lên khi nói đến câu cuối cùng.
“Lưu Huỳnh? Chưa từng nghe nói qua. Sáng Thế Thần sau khi nhặt được ta về, lại tới đây khởi công tinh luyện kim loại, đại khái sau khi tinh luyện kim loại 2 tháng, làm cho Hỏa Thần cùng với 2 bộ hạ của y mệt muốn chết, mới đem ta cùng toàn bộ khối vẫn thạch pha loãng ra, sau đó, Sáng Thế Thần bắt đầu đem ta rèn ra cái dạng này, cuối cùng ném ta vào một cái khe núi thật sâu. Khi hắn bắt đầu mang ta ra, ban đầu là hoa chân múa tay vui sướng, bất quá sau lại phát hiện ra ta thậm chí còn có linh hồn của chính mình, lại hoảng sợ. Khụ! Hắn thế mà lại còn chẳng biết xấu hổ, căn bản chẳng hề thương lượng lấy một câu, sau đó hắn đem ta nhốt ở trong này, còn lừa ta rằng, toàn bộ Thánh Tuyết sơn linh khí rất thịnh, sẽ rất có lợi cho ta. Cuối cùng nói muốn đi những danh sơn khác trong thiên hạ xem có thể tạo ra những thanh hảo kiếm khác so với ta hay không.” Mãi sau Trạm Lam Vẫn Thạch cự kiếm mới thở dài, đành trở lại đề tài chính: “Sau này ta mới biết, ma pháp trận mà hắn nói để bảo vệ cho ta này, thực ra là một cái nhà tù mỹ lệ.” Cự kiếm đột nhiên hét rống lên: “Cho nên, ngươi phải dẫn ta ra ngoài ――”
Ngả Mễ vốn kiến thức rộng rãi, căn bản không hề bị bộ dạng đóng kịch của cự kiếm này lừa gạt. Có lẽ xét về mặt độ tuổi, cự kiếm có thể đáng tuổi ông nội của Sáng Thế Thần, nhưng trên phương diện gạ tình, lường gạt thì cự kiếm đại khái chỉ có thể đạt tới bối phận đồ tôn của Trì Hàn Phong mà thôi a: “Không, ta cự tuyệt.”
“Vì sao???” Cự kiếm lại gầm lên, tiếng hét vang vọng làm rung chuyển cả kết giới.
Ngả Mễ căn bản chằng buồn động đậy, chậm rãi nói ra lý do của mình: “Thứ nhất, dựa vào năng lực của ông, hiện tại khi cửa ngục đã mở ra, ông hoàn toàn có thể rời đi, vậy tại sao ông lại không đi? Nói vậy khẳng định là còn có điều vô cùng cực khổ đang chờ ta gánh lấy; thứ hai, nếu như có thù lao thì có khó khăn chút cũng được, đằng này bảo vệ cứu ông ra ngoài lại chẳng có tí tiễn đồ (triển vọng) nào. Ta tội gì phải đi làm chuyện ấy?”
“Tại sao lại không có tiền đồ?” Trường kiếm hiển nhiên không để ý tới lời Ngả Mễ nói là tiễn đồ chứ không phải tiền đồ: “Thứ nhất, ta rất sắc bén, có thể giúp ngươi mạnh lên rất nhiều, đây chính là công năng cường đại mà các thần khí đều sở hữu. Thứ hai, nếu ngươi không cần, có thể đem ra đi bán lấy tiền nha, đồ của Sáng Thế Thần, tất cả mọi người đều muốn tranh cướp.”
“Ha ha, hình như ta đã từng nghe rất nhiều chuyện về việc thần khí toàn là thần khí tà ác chuyên môn đi khống chế tâm linh của chủ nhân, sau đó không chuyện ác nào là không làm…”
“Kháng nghị, ta là thần khí tốt.”
“Vậy thì sao? Ngay cả Sáng Thế Thần cũng chẳng muốn ông, vì sao? Phỏng chừng là tại ông lại nhải nhiều quá hả? Ai sẽ mua ông đây?” Ngả Mễ không ngừng đánh tan ý niệm nguyện ý trung thành trong đầu trường kiếm.
“Chuyện này không thành vấn đề, kỳ thực khi ta ra khỏi kết giới sẽ không thể nói chuyện được nữa, trừ khi là ngươi tiến vào.”
“Vậy ông có bán cũng chẳng được bao nhiêu tiền, hiện tại người trên toàn thế giới đều biết, một trong Tam đại thần kiếm của Sáng Thế Thần là thần kiếm Lưu Huỳnh, ta đưa ra là có thể bán được với một cái giá tốt, nhưng 2 thanh bảo kiếm còn lại chẳng ai biết cả, nếu ta nói ông là một trong Tam đại thần kiếm, ai sẽ tin đây? Đã vô danh vô tính như vậy rồi, lại chẳng có hình dạng của vũ khí nữa, làm sao mà kiếm nổi tiền. Đấy là còn chưa kể đến bao nhiêu phiêu lưu phải gánh chịu nữa.” Ngả Mễ vạch ra vấn đề mấu chốt.
“Ngươi thật sự không lo lắng, lo lắng…” Trường kiếm nghẹn ngào hỏi Ngả Mễ.
“Đúng, cơ bản là không lo lắng…” Ngả Mễ chẳng chút do dự.
“Ngươi còn muốn, muốn…” Trong giọng nói của trường kiếm rõ ràng đã lộ ra sự tức giận.
“Không cần lo lắng, chúng ta phải đi đây.”
“Ha ha…” Trường kiếm phát ra tiếng cười âm lãnh: “Ngươi quên mất rằng đây là địa bàn của ai rồi à? Hiện tại cho ngươi 3 sự lựa chọn, hoặc là dẫn ta ra, đương nhiên, nếu như vậy thì ngươi sẽ phải hoàn thành một việc; hoặc là ngươi ở lại cùng ta nói chuyện phiếm, ta rất buồn; hoặc là để cô gái kia ở lại cùng ta nói chuyện phiếm, ngươi chọn 1 cái đi.” Trạm Lam cự kiếm đã lộ mặt.
Ngả Mễ nhún vai: “Nói sớm một chút có phải tốt hơn không? Lại còn vòng vo lắm chuyện như vậy nữa. Không có cách thứ tư hay sao?”
“Không có!”
“Vậy thì nói việc của ông ra đi, nếu có thể làm được thì ta sẽ thử xem, nếu không được, ta sẽ chọn cách thứ 4 ―― chạy ra ngoài!”
“Ya, ngươi nhất định sẽ làm được, vừa rồi ta quan sát ngươi, ngươi có thể triệu hoán tinh linh kiếm, người như vậy, 10000 người cũng khó tìm ra một, ngươi có thể thi triển tàn tượng kiếm, người như vậy cũng vô cùng ít, ngoài ra, thân thủ của ngươi cũng đủ nhanh nhẹn…”
“Nói thẳng ra đi, bất kể khoa trương như thế nào, ta cũng sẽ không bị lừa đâu.”