Dong Binh Thiên Hạ

Chương Q.3 - Chương 37: Khiêu Chiến Kết Giới


Bạn đang đọc Dong Binh Thiên Hạ: Chương Q.3 – Chương 37: Khiêu Chiến Kết Giới


Sử học gia đời sau nghiên cứu về lịch sử, thì mong muốn lớn nhất chính là nghiên cứu đơn vị hành chính nhỏ nhất của các đế quốc là “Trấn” mà theo hồ sơ ghi lại là —- “Trấn chí”
Do địa phương xa xôi, người bên trong trấn chí rất ít khi ca tụng công đức của nhà cầm quyền; và bởi vì người biên dịch trình độ thấp, lại càng không thể tại bên trong điền thêm những từ ngữ hoa lệ trau truốt vô dụng; làm mỗi khi xét duyệt đến từng bộ phận phổ biến của mỗi đế quốc sẽ không đi xét duyệt qua những văn kiện kém đến như vậy, bởi vậy vô luận là phản đối trực tiếp hay gián tiếp thì tư liệu nhất nhất đều được bảo tồn lại.
Đương nhiên, một phần của trấn chí cũng không đủ, chỉ là phản ánh được một mặt, nhiều nhất là tư liệu về trấn hoặc là các trấn xung quanh.
Nhưng điều này đối với sử học gia nghiên cứu đại lục là đủ rồi.
Căn cứ vào các tư liệu rõ ràng ở các huyện chí, thì trước năm đầu tiên của Hồng Nguyệt lịch, dựa theo lịch pháp đại lục là Thần Hoàng lịch, đây là để kỷ niệm khai quốc hoàng đế của Ngả Mễ đế quốc. Từ năm đầu tiên của Thần Hoàng lịch đến năm 387 Thần Hoàng lịch, tổng cộng là 388 năm, mà trước Thần Hoàng lịch, là Hàn Sương lịch, bản thân các sử học gia đời sau thậm chí là toàn bộ nhân loại còn gọi nó là Huyết lịch, trong những năm 252 – 253 của Hàn Sương lịch là thời kì đen tối nhất của Ngả Mễ Nặc Nhĩ đại lục. Trong năm 253, xuất hiện đến 1027 quốc gia, tổng cộng có 20345 cuộc chiến tranh nổ ra, tính trung bình là mỗi năm xảy ra 100 cuộc chiến tranh.
Đại lục lịch pháp
Dịch Hải Lan hiển nhiên cũng cảm nhận được không khí dị thường trong nội bộ nhóm dong binh, hắn quay đầu, nhìn nhìn nhóm dong binh, ánh mắt sáng ngời tràn ngập nỗi chờ mong đáp án.
Tại phương diện tri thức uyên bác thì đại ma pháp sư hiển nhiên có được quyền uy không thể nghi ngờ.
Bích thân khoác pháp bào màu hồng sải từng bước về phía trước, giọng nữ thanh thuý vang vọng trong đại sảnh: “Thần chi bảo hộ Dịch Hải Lan tiên sinh tôn kính,” nàng hơi chút ngừng lại một chút, “Nên nói thế nào nhỉ? Không biết vị lão tiên sinh kia lúc lưu ngài trong thư phòng, có từng đề cập miêu tả tới Sáng Thế Thần tam giới hay không?”
Trên thế giới này, người được thần giao cho sứ mệnh, vô luận là nhân loại, tinh linh, thậm chí là thú nhân, đều thống nhất được tôn là: Thần mệnh giả. Mà trong đó có một số quái thú khổng lồ được giao cho trách nhiệm bảo hộ bí mật hay là vật phẩm, bọn chúng được xưng là thần chi bảo hộ thú —- Có rất ít người được giao cho trách nhiệm bảo hộ, chủ yếu là do sinh mệnh của nhân loại quá ngắn.
Vô số sử học gia đều cho rằng, cái danh hiệu hỗn độn “thần chi bảo hộ” này thật sự chỉ có Dịch Hải Lan vĩ đại mới có thể đạt được, không còn nghi ngờ gì nữa, hắn là một hiền giả có thiên tính thương xót con người, nhưng là một hiền giả bình thường tuyệt đối không thể là một thống soái vĩ đại. Một thống soái bình thường có thể nào khoan dung việc bị nguyền rủa lầm lâu như thế, chứ chưa nói gì đến việc phá giải mê võng lịch sử, trong ánh mắt sáng ngời kia có sự đè nén bởi áp lực cực kỳ lớn.

Đương nhiên, hết thảy đều là sự tình của một năm về sau, lúc này Dịch Hải Lan không thể nghi ngờ gì vẫn chỉ là một thanh niên bình thường, cho dù hắn sau này là một viên minh châu lấp lánh, nhưng hiện tại vẫn còn đang bị vỏ sò bao quanh rất dày.
Đối mặt với khuôn mặt miệng cười như giận của cô gái, thiếu niên Dịch Hải Lan hiện ra tia bối rối, ở các phương diện cư xử khác, hài tử của giáo đình so với những dong binh chuyên hành tẩu bên ngoài thì kém quá xa, lại càng không phải nói khi đứng trước mặt lại là Bích công chúa, người sau này sẽ trở thành “Dị thải song sắc úc kim hương”. Ánh mắt rất không được tự nhiên của hắn thu về, nhìn cái mũi trước mắt: “Ta chỉ thích xem các bộ sách linh tinh về binh pháp, mặt khác nói thật, nếu cần thì mới xem, nếu không cần thì đều bỏ qua một bên.”
Bích thấy biểu hiện xấu hổ của nam hài trước mặt, khoé miệng khẽ nhếch lên kiêu ngạo tươi cuời nói: “Thần chi thủ hộ giả, ngài không biết sao? Ở trong tam giới của Sáng Thế Thần có sự chuyển đổi của thời gian, như đã biết thì cả ba đại lục đều tính là nhân giới, mà ở cả ba đại lục đều có sự có liên hệ với tinh linh giới, trên không trung tại ba đại lục, thông qua 6 đại Khất Nguyệt tháp là có thể tiến vào Thần giới. Một tháng tại nhân giới tương đương với 1 ngày tại tinh linh giới, mà 1 năm ở nhân giới thì tương đương với 1 ngày tại Thần giới. Căn cứ theo ghi chép của các loại sách cổ ma pháp lưu truyền tới nay, tồn tại giữa đại lục rất nhiều địa phương thời gian cũng có một chút giống với khu vực ở thần giới hay là tinh linh giới, tỷ như trong Khất Nguyệt tháp, thời gian thay đổi theo thời gian của tinh linh giới, mà ở trong Huyễn Thú thánh viên thì sự thay đổi thời gian dựa theo thời gian của thần giới.”
Dịch Hải Lan nãy giờ vẫn hết sức chăm chú nghe Bích giải thích, lúc này rốt cục đã minh bạch ý tứ của nàng, “Ý của ngươi nói là, ta ở trong này thực tế đã sống hơn 600 năm?”
Không chỉ có Bích, cho dù không muốn thương tổn đến nam hài này, nhưng mọi người vẫn theo bản năng gật đầu.
Dịch Hải Lan trong mắt thoáng qua một tia ướt át, ngữ khí nhất thời trở nên hoà dịu trầm thấp: “Thì ra là thế, hèn gì trong thư trước sau nhiều lần ám chỉ thời gian của ta có thể sẽ rất dài, hơn nữa còn nói cho ta biết nếu sau khi rời khỏi đây nếu không còn người nào quen biết thì hãy đi tìm hắn.”
Hắn lắc đầu, giống như muốn thoát khỏi sự thật không thể chấp nhận này: “Nói như vậy, ta sẽ không còn được gặp lại cha của ta, suy ra lại càng không cần nghĩ đến việc nhìn thấy tiểu hắc cẩu của nhà chúng ta, hắc… Nói không chừng, sau 600 năm, thôn trang kia đều đã không còn tồn tại nữa rồi.”
Sau một hồi trầm mặc, hắn ngẩng đầu, có thể thấy được hắn đã khôi phục lại bình thường, ánh mắt lại trở nên trong sáng, vẻ tự tin cùng khiêm tốn nhã nhặn vốn có lại xuất hiện ở trên mặt: “Quên đi, dù sao thì cũng không trở về được, ta ở chỗ này xem các ngươi làm thế nào đoạt được thanh kiếm này, ta cũng muốn tận mắt chứng kiến xem hình dạng thanh kiếm mà cả ta cũng như lão yêu quái đã bảo hộ trong suốt thời gian dài như vậy rốt cuộc là có bộ dạng gì.”
Ở trong nhóm Hoàng Kim Long Kỵ Binh, Tu Đạt tính cách nóng nảy dễ xao động nhất, mục tiêu ngay ở trước mắt, hắn đã muốn bất chấp cùng những người khác thương lượng, tiến nhanh lên hai bước đi tới trước lam sắc thủy tinh trận, vươn tay ra cẩn thận thăm dò ma pháp trận giống như một làn nước dập dờn.
Tất cả mọi người đình chỉ thảo luận, ánh mắt đều đặt cả ở trên cánh tay Tu Đạt.
Ma pháp trận nơi tay phóng lên trong nháy mắt, từ phía trong điểm tiếp xúc hướng ra phía ngoài như có hòn đá ném xuống mặt nước làm phát ra sóng gợn, tiếp theo Tu Đạt cảm giác được ma pháp trận bên trong mơ hồ bắn ngược ra.
Tu Đat cau mày, rút bội kiếm ra, hướng ma pháp trận thử đâm tới. Lôi Nặc Nhĩ lập tức tiến lên ngăn lại, Tu Đạt nghe thấy thế cũng cảm giác có chút không ổn, liền rút trường kiếm ra, lúc này mọi người mới kinh ngạc phát hiện, bộ phận đâm vào ma pháp trận đều đã bị “ăn mòn” hết, hoàn toàn biến mất.

Mọi người mắt chữ A mồm chữ O há hốc lên kinh ngạc, mọi ánh mắt đều đổ dồn lên nhìn Dịch Hải Lan, hắn trông có vẻ mất tự nhiên sờ sờ miệng nói: “Mọi người không nên nhìn ta, ta là vâng mệnh bảo hộ ở chỗ này, hơn nữa lòng hiếu kì của ta phi thường thấp, tuyệt đối sẽ không đi nghiên cứu mấy cái đồ vật này nọ.”
Bích ngẫm nghĩ, “Phòng sách lão giả kia lưu lại cho ngươi không có ghi gì về những phương diện này sao?”
“Hắc hắc…” Dịch Hải Lan xấu hổ cười cười: “Không biết nữa, sách bên trong rất nhiều, bất quá ta mới chỉ xem được hơn một nửa mà thôi.”
“Dịch huynh có thể mang bọn ta tới đó xem được không?” Cô gái nhu thuận thay đổi cách xưng hô mới muốn kéo gần khoảng cách giữa mọi người lại.
Dịch Hải Lan lắc đầu, chứng kiến thần sắc của mọi người lộ ra, hắn vội vàng bổ sung: “Mọi người không nên hiểu lầm, ta không phải là không muốn mang mọi người đi, mà phòng sách đó chỉ một mình ta là có thể đi vào, nơi đó thiết lập một ma pháp trận cường đại, hơn nữa bên trong đó, ta mỗi lần cũng chỉ lấy ra được một quyển, nếu lấy nhiều hơn thì chính mình cũng không thể ra được.” Nói xong, hắn liền chỉ chỉ ọi người nhìn vào một cái cửa nhỏ màu lam nằm ở một góc, mặt trên quả nhiên có ma pháp màu lam rực rỡ, ở trên cánh cửa mơ hồ có thể nhìn thấy hai chữ nhỏ: “Bác Nhã”.
“Vậy có thể thỉnh Dịch huynh tìm giúp chúng ta hay không?” Lôi Nặc Nhĩ hướng Dịch Hải Lan khẩn thiết nói.
“Được, bất quá ta không dám khẳng định nha.” Nói xong trong tay Dịch Hải Lan phát ra ánh sáng màu trắng, dưới chân xuất hiện kết giới ma pháp nho nhỏ màu trắng hình lục giác, trong nháy mắt hắn liền biến mất trước mặt mọi người.
Oánh nhẹ nhàng kéo gấu áo Ngả Mễ một chút, muốn biết ma pháp vừa rồi là gì, Ngả Mễ ở bên tai nàng nói nhỏ: “Đây là thuật định vị, một loại chuyên dùng để trở lại địa phương mà mình đã phóng thích ma pháp đồng dạng, nhưng mà chỉ có thể dùng ở cự ly gần, sử dụng trong thực tế rất ít, bất quá hắn sinh hoạt trong một cái không gian lớn như vậy thật là cũng phi thường thích hợp.”
Thời gian trôi qua tựa hồ đặc biệt chậm, nhất là Tu Đạt, trên khuôn mặt hắn hiện lên vẻ nôn nóng bất an, đi tới đi lui, thỉnh thoảng lại nhìn vào cái cửa nhỏ màu lam kia — Kỳ thật hắn cũng biết, Dịch Hải Lan trong chốc lát khẳng định vẫn sẽ lại dùng thuật định vị trực tiếp trở lại trước mặt mọi người.
Ước chừng nửa giờ trôi qua, một cái kết giới màu trắng thoáng hiện ra, sau đó Dịch Hải Lan xuất hiện trước mặt mọi người, hắn hướng mọi người lắc lắc quyển sách trong tay: “Vận khí mọi người thật là tốt, tìm được biện pháp rồi.”
Tất cả mọi người đều thấy rõ ràng tên của quyển sách là “Kết Giới Tường Giải”.

Dịch Hải Lan đem sách đặt ở trên bàn, nhanh chóng lật đến mục “Kiếm chi kết giới”, mục này chữ cũng không nhiều, dài gần một trang.
“Kiếm chi kết giới”
“Kiếm có linh hồn, tụ thiên địa tinh hoa, hình thành tinh linh đặc hữu.”
“Phàm là kiếm chi tinh linh giả, bản thân không thuộc thủy, hỏa, thổ, băng, phong ngũ tinh linh chi liệt, thì bản tính là thích công kích.”
“Kiếm chi tinh linh tụ tập, có thể hình thành nên tinh linh kết giới.”
“Kết giới nhỏ có thể bảo hộ kiếm.”
“Kết giới lớn có thể bảo hộ chủ nhân của kiếm.”
“Kết giới càng lớn, càng có thể hình thành nên kiếm chi khu vực, chủ nhân của kiếm cầm kiếm tại bên trong lĩnh vực công kích có thể tăng cường khu vực công kích.”
“Theo đó thì muốn tiến vào kết giới kiếm — thì nhất định phải là người có thể cùng kiếm cộng vũ, hoặc là tinh linh.”
“Kiếm chi kết giới, tinh linh cực kỳ cường đại, tiến vào phải hết sức thận trọng!”
Ồ, mọi người trên mặt đều lộ ra thần sắc hóa ra là thế. Kẻ nào mới có thể cùng kiếm cộng vũ? Lúc này, Ngả Mễ và Oánh hai mặt đang nhìn nhau.
Oánh hướng Ngả Mễ khe khẽ lắc đầu, mà trên mặt Ngả Mễ đồng dạng là vẻ mặt bất đắc dĩ hướng Oánh khe khẽ lắc đầu. Trong háy mắt, hai người hoàn toàn minh bạch ý tứ của đối phương. Oánh không muốn Ngả Mễ phải đi mạo hiểm, còn Ngả Mễ đồng dạng lại có nguyên tắc của dong binh, cũng bất đắc dĩ lắc đầu.
“Cái gì gọi là cùng kiếm cộng vũ?” Lôi Nặc Nhĩ cao giọng hỏi.

“Không phải thập phần rõ ràng sao, dựa theo mặt chữ lý giải chính là có thể cùng kiếm nhảy múa, mà điều này cũng không nhất thiết phải như vậy.” Dịch Hải Lan trên mặt toát ra vẻ bất đắc dĩ.
“Đi vào như thế nào đây?” Tu Đạt tiếp tục vấn đề.
“A, nói không chừng là cứ thế tiến vào? Ở đây cũng chẳng thấy ghi chép rõ ràng.”
Người nói vốn chỉ là đùa vui, nhưng đối với sự nóng lòng hoàn thành nhiệm vụ đeo đẳng suốt 800 năm qua của Long Kỵ Binh chiến sĩ thì chẳng khác gì một sự ám chỉ. Tu Đạt tính tình nóng nảy, sốt ruột trực tiếp nhằm về phía ma pháp trận tiến vào. Đương nhiên, kết quả giống như đập vào một bức tường bị bắn ngược trở ra.
Bích sau khi kéo đường huynh dậy, đem ánh mắt dừng ở trên thân ảnh của Oánh. Lúc này việc tìm người có thể cùng kiếm cộng vũ là chuyện rất khó nhưng nếu muốn tìm một tinh linh thì lại đang hiện hữu ở ngay trước mặt mọi người.
Ngả Mễ đương nhiên hiểu được ý tứ của nàng, gương mặt luôn bình thản lần đầu tiên biêu lộ ra vẻ tức giận: “Thật có lỗi, Oánh không phải là chiến sĩ của Tiểu dong binh đoàn, vì vậy không có nhiệm vụ thừa nhận những điều trong hiệp nghị.”
“Ồ, ý của ngươi là chiến sĩ trong Tiểu dong binh đoàn có thể đi mạo hiểm, mà bạn gái ngươi thì không thể sao?” Không biết vì cái gì, Bích đột nhiên phát hiện chính mình nói ra một câu căn bản không nên nói.
Nếu ngay từ đầu, là một nam hài tử, Ngả Mễ đối với Bích còn có vài phần ấn tượng tốt, thì chỉ vì câu này tất cả đều trôi sạch. Hắn hơi hơi duỗi tay ra, Băng Nhận từ sau lưng tuốt ra rơi vào trong tay: “Nếu đã đáp ứng các ngươi nhiệm vụ lần này, Tiểu dong binh đoàn ta nhất định sẽ đem hết toàn lực ra hoàn thành. Điểm này xin ngươi yên tâm, nhưng Oánh khẳng định không có mặt trong hiệp thương lần này, ngoài ra Lâm Vũ Thường cũng thế.”
Sau khi thoáng tạm dừng, Ngả Mễ khe khẽ than nhẹ: “Ta chỉ là một tên dong binh nhỏ nhoi, nhưng vẫn hiểu được quan hệ giữa cố chủ cùng dong binh. Hơn nữa đối với chức nghiệp dong binh mà nói, thường xuyên đối mặt với nguy hiểm cùng tử vong là điều tất yếu. Cuối cùng điều ta muốn nói với chư vị quý chủ chính là, vừa khéo ta là một người có thể cùng kiếm cộng vũ.” Nói xong, trên thân Băng Nhận xuất hiện vô số kiếm chi tinh linh màu đỏ, vũ động vờn quanh kiếm thể, phát ra tiếng ca khoan khoái.
Ngả Mễ lúc này, lời nói đối với Hoàng Kim Long Kỵ Binh không phải là ngữ khí đối với bằng hữu cùng chung sống, mà thuần tuý là ngữ khí đối với cố chủ.
“Ta lấy thân phận đoàn trưởng của Tiểu dong binh đoàn hạ lệnh, ma pháp kiếm sĩ Ngả Mễ đi hoàn thành nhiệm vụ lần này, những người khác đứng chờ ngoài này một ngày, một ngày sau không thấy ta trở ra, xem như là nhiệm vụ thất bại, mọi người lập tức phản hồi Tây Lâm, bồi thường cố chủ 10 lần tiền thuê…”
Tiếng vỗ tay lác đác vang lên, không khí có vẻ xấu hổ cùng bi tráng, lúc này có thể vỗ tay đại khái chỉ có một người. Hắn một bên vỗ tay một bên cảm thán: “Mạnh mẽ lắm, dũng sĩ! Người dám đối diện với tử vong thật đúng là rất ít thấy, hay lắm, ta cũng không muốn ở trong này ngây ngốc, dù sao cũng không muốn nhìn thấy bất cứ kết cục nào. Nếu về sau may mắn, hy vọng có thể cùng vị tiên sinh này kết giao nhiều hơn.” Nói xong, Dịch Hải Lan hướng Ngả Mễ khẽ gật đầu, kết giới thuật định vị thoáng hiện, ngay sau đó hắn liền biến mất trong không khí.
Đối với toàn bộ Ma Pháp lịch mà nói, trong đó nhân vật có ảnh hưởng trọng yếu nhất đến thế cục tam phương tổng cộng có 11 người, mà lúc này, 10 người trong số đó đã cùng lúc xuất hiện, từ đó về sau, bất kể là thế nào, trong lịch sử cũng không thể lặp lại trường hợp nhiều nhân vật trọng yếu cùng xuất hiện đến như thế.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.