Bạn đang đọc Dong Binh Thiên Hạ: Chương Q.3 – Chương 35: Kiếm Khí Đầy Trời
Trường kiếm leng keng rơi xuống đất.
Lúc này, trên mặt mọi người đều là 1 mảng kinh ngạc, mọi người cũng đều chú ý tới trong đôi mắt 2 quái thú cũng dâng lên sắc thái khác thường.
Đầu tiên là mê mang, tiếp theo là kinh ngạc, sau đó là không thể tin nổi, cuối cùng là sắc đỏ hiện lên sự giận dữ.
Từ sau khi thiên địa được mở ra không lâu, 2 con quái thú này đã xuất hiện trên thế gian, từ thời khắc đó, cho tới giờ chúng vẫn chưa từng phải hứng đòn nào nghiêm trọng đến thế, hàng ngàn hàng vạn năm trước, cũng có những đoàn người mạo hiểm tiến vào đây, song không đoàn nào là không bị thân hình sắt thép của chúng đánh bại.
Trong cơn tức giận, 2 con quái thú gầm rống rít gào, cái đầu quái dị áp sát mặt đất, thân hình xông tới ở tốc độ cao tạo ra những vệt sáng 3 màu, vẻn vẹn chỉ có 2 con quái thú, nhưng lại sinh ra trạng thái như thiên quân vạn mã trùng kích ―― Trong lúc thân hình khổng lồ của quái thú rung động, toàn bộ đại sảnh theo tiếng bước chân điên cuồng nện xuống của chúng tạo ra sự rung động cộng hưởng, mục tiêu chỉ có 1: Trì Ngạo Thiên ở đằng sau Ngả Mễ cùng với Đại Thanh Sơn.
2 vị long kỵ sĩ của Hoàng Kim Long Kỵ Binh căn bản chưa hề có phản ứng, con quái thú ở trước mặt bọn họ đã vọt qua mất rồi.
Tại khoảng cách ngắn như vậy, dưới áp lực lớn như vậy, vẫn có thể thực hiện phản ứng liên thủ chính xác, đại khái chỉ có Ngả Mễ cùng với Đại Thanh Sơn. Ngả Mễ cất bước nhằm về phía con quái thú vừa bị thương kia, còn Đại Thanh Sơn bả vai kề sát ở mặt sau tấm chắn, dùng toàn bộ lực lượng thân hình xông về phía con quái thú vọt qua trước mặt Hoàng Kim Long Kỵ Binh kia.
Người ngoài cuộc là căn bản không thể lý giải mục đích hành động này của bọn họ, Ngả Mễ lựa chọn quái thú bị thương là có 2 mục đích: đầu tiên, con quái thú kia còn chưa biết thực lực của Ngả Mễ, nhất định sẽ có hành động thăm dò, như vậy sẽ dễ dàng cho Ngả Mễ phát huy; tiếp theo, cũng là quan trọng nhất, con quái thú kia đã bị thương, đổi một đối thủ đầy đủ sức lực, sẽ dễ dàng thắng lợi. Còn Đại Thanh Sơn với khả năng phòng thủ, cho dù con quái thú còn lại so với con vừa rồi này lợi hại hơn một ít, thì năng lực tự bảo vệ mình vẫn phải có, chỉ cần Ngả Mễ bên kia thắng lợi, hai người lập tức sẽ có thể liên thủ đối phó với con này.
Đối đầu với quái thú tựa hồ dùng sắt thép chế thành như vậy, phỏng chừng ma pháp gì cũng đều là vô ích, Ngả Mễ từ quá trình giao thủ mới rồi của Trì Ngạo Thiên đã nhìn thấu ra rất nhiều điều.
Gần rồi, gần hơn nữa rồi, Ngả Mễ híp mắt nhìn khoảng cách tới bước chân của quái thú, 5, 4, 3, 2, 1… Trong nháy mắt cuối cùng lúc quái thú trùng kích tới, Ngả Mễ thân hình đột nhiên nghiêng người xuống, tay trái dương tay phải âm nắm chuôi song thủ đại kiếm, chuôi kiếm đặt dưới sườn phải, mũi kiếm như mũi kim trực tiếp nhằm về phía sơ hở duy nhất của quái thú ―― ánh mắt.
Dưới lực trùng kích lớn như thế, đối mặt với song thủ trường kiếm sắc bén, không cần phải nói mí mắt căn bản không thể bảo hộ ánh mắt, cho dù có thể, đại não cũng vô pháp khống chế phản ứng tránh né theo bản năng từ trung khu thần kinh.
Quái thú kinh hãi, đầu ra sức tránh đi, tứ chi gắt gao phanh lại, một mảng những đốm lửa màu vàng từ dưới đất lóe lên. Toàn bộ thân thể cao lớn trên mặt đất trở mình ngã ra.
Ngay cả là như vậy, thân hình khổng lồ vẫn va vào thân kiếm của Ngả Mễ, đầu tiên là cổ, sau đó là bụng, Băng Nhận phát ra một trận tiếng kim khí ma sát chói tai, ở trên người quái thú lại bùng lên một mảng những đốm lửa màu vàng, một đạo hoa ngân phi thường rõ ràng xuất hiện ở trên người quái thú.
Dưới lực trùng kích khổng lồ, mũi trường kiếm không ngừng lay động, run rẩy, thân kiếm từ màu trắng chỉ trong nháy mắt đã biến thành màu đỏ, nhiệt lượng cực lớn theo mũi kiếm truyền đến, cuối cùng biến Băng Nhận vốn lạnh lẽo trứ danh trở nên nóng bỏng, lạch cạch rơi xuống đất.
Quái thú ở dưới đất thống khổ quay cuồng.
Ở bên kia, vì bảo hộ Trì Ngạo Thiên ở sau lưng không bị thương tổn, Đại Thanh Sơn bất đắc dĩ lựa chọn dùng cứng đối cứng chống lại. Rầm một tiếng, cả người lẫn thuẫn đều bị lực trùng kích cực mạnh của quái thú hất tung lên, sau khi rơi xuống đất liên tục lăn hai vòng mới đứng vững lại được, tiếp theo lập tức nghiêng ngả lảo đảo lại vọt trở về, khóe miệng đã trào ra một búng máu tươi.
“Thần thánh Đái Ni Á, dùng lực lượng thần thánh của người khôi phục lại chiến sĩ bị thương đi ――” Quang mang màu lam từ trong tay Sa Nhược phóng ra, biến thành ba cái quang hoàn màu lam vờn quanh trên người 3 vị chiến sĩ. Cao cấp mục sư liệu thương thuật, có thể nhanh chóng thúc đẩy miệng vết thương khép lại, trong ánh hào quang một lúc sau, trừ Trì Ngạo Thiên miệng vết thương quá sâu, chỉ có thể ngừng chảy máu, Ngả Mễ cùng với Đại Thanh Sơn đã khôi phục lại được sức chiến đấu.
“Grừ ―― ừ ――, Grừ ―― ừ ――” Trong đại sảnh đột nhiên vang lên tiếng nộ hống quái dị của Yếu Ly long.
Chuyện vừa rồi phát sinh quá nhanh, Yếu Ly mắt thấy Trì Ngạo Thiên bị thương ngã xuống đất, lúc ấy đã lâm vào trạng thái bồn chồn không tên.
Yếu Ly, trong quãng thời gian không thể đếm bằng năm bằng tháng trước đây, chỉ có một chủ nhân duy nhất ―― Tử thần. Khi đó Yếu Ly, thường xuyên sử dụng thân phận cấp 6 xuất hiện ở Sáng Thế Thần giới cùng với Long giới, Yếu Ly dưới trạng thái cấp 6, toàn bộ dài 42 thước, xương cốt toàn bộ là màu đen, lưng có bốn cánh, đầu mỏm cánh có 3 màu, màu đỏ phun liệt hỏa, màu đen phun độc sa, màu bạc phun băng sương, tuy rằng không thể sử dụng được ma pháp như rồng, nhưng bất kể ma pháp gì cũng không thể gây ra thương tổn nhất định đối với nó được. Có vị Sáng Thế Thần từng cảm thán rằng, Yếu Ly long lực lượng thật sự là có thể đối chọi được với Long thần.
Yếu Ly rất hiếm khi bị thương, trừ lần đại chiến giữa Sáng Thế Thần với Tử Thần. Sáng Thế Thần muốn 1 chọi 1 cùng với Tử Thần, cánh trái của Yếu Ly bị thiên sứ 9 cánh dưới trướng Sáng Thế Thần bất ngờ tập kích đánh gãy, song trong cơn tức giận Yếu Ly long chỉ trong khoảng 10 phút ẩu đả đã giết chết 1 thiên sứ 9 cánh, 2 thiên sứ 6 cánh, hơn 12 thiên sứ 4 cánh.
Vừa mới đổi chủ nhân mới, Yếu Ly căn bản vẫn chưa thể chấp nhận được thực tế việc chủ nhân bị đả thương ―― Trên thực tế, Tử thần chưa từng bị thương, có điều lúc này khoảng cách chênh lệch giữa Trì Ngạo Thiên với Tử thần còn lớn hơn nhiều khoảng cách chênh lệch giữa Yếu Ly long hiện tại so với thời kỳ cường thịnh của nó.
Vừa hiểu được chuyện gì mới xảy ra, Yếu Ly long hai cánh chấn động, gầm thét lao đến, chi trước khổng lồ từ giữa khoảng không chộp tới, bắt được quái thú đang ở dưới đất quay cuồng, quăng thật mạnh về phía con quái thú còn lại. 2 con quái thú đập thật mạnh vào nhau, còn chưa kịp đứng vững, cái đuôi khổng lồ của Yếu Ly long đã như thiết chùy từ không trung nện xuống, 1 con quái thú bị đập vỡ tóe lửa văng ra bốn phía. Tiếp theo Yếu Ly lại nhẹ nhàng bắt lấy cái đuôi của quái thú còn lại, hai chi trước vũ động quái thú không ngừng nện xuống đất.
Lân giáp trên người, gai nhọn trên lưng quái thú không ngừng bị nện xuống, rơi ra đất đều biến thành những thanh bảo kiếm hoặc đầy đủ hoặc tàn khuyết.
Xác định hiện tại đã không còn gì nguy hiểm, Ngả Mễ mới hét lớn gọi Yếu Ly: “Yếu Ly bảo bối ngoan, không cần phá hỏng chiến lợi phẩm của chúng ta, ngươi nhất định phải nhẹ nhàng với 2 con quái thú này, kiếm đó đều là của chúng ta đấy.”
Đương nhiên, dưới trạng thái phát cuồng Yếu Ly long chẳng nghe được câu nào hết, Ngả Mễ đau lòng không thể tả đem oán khí phát tiết hết lên người vị chủ nhân đáng thương của Yếu Ly: “Ngạo Thiên, rồng của ngươi là cái loại hư hỏng gì vậy hả! Ta vốn bởi vì nghĩ đến ngươi nên vừa rồi mới phải bạt kiếm, kết quả là ngươi lại nhàn hạ, bản thân mình làm bộ bị thương để cho con rồng hư hỏng này tới làm bừa. Ngươi không lo việc nhà không biết gạo củi hàng ngày đắt đỏ tới mức nào đâu.” Nói xong vẫn còn chưa hết giận, khẽ lầm bầm lầu bầu: “Ta rốt cục đã hiểu vì sao phải gọi là long kỵ sĩ rồi, đem long đặt ở trước kỵ sĩ nguyên nhân căn bản là bởi vì kỵ sĩ chỉ có cái mẽ.”
Đối mặt với loại khiêu khích này, Đại Thanh Sơn chỉ có thể bất đắc dĩ cười khổ lắc đầu, còn Trì Ngạo Thiên lập tức lạnh lùng đáp: “Nghe thúc thúc của ta nói, ba ba ngươi là một người rất trầm mặc ít lời, có thể trước đây ngươi cũng rất giống ba ba ngươi, nhưng hiện tại, chẳng mấy chốc nữa sẽ lại biến thành người giống thúc thúc của ta rồi.”
A ~ nha ~ Ngả Mễ bị kích thích tới há hốc mồm nói không ra lời.
Trong tiếng kêu gào của quái thú, ầm một tiếng, sau một trận hỗn độn trường kiếm rơi xuống đất, hết thảy đều yên tĩnh, trong đại sảnh trống trải, chỉ còn nghe thấy tiếng thở phì phò của Yếu Ly sau một hồi vận động kịch liệt.
Ngả Mễ ngay lúc tiếng ầm vang lên, đã đoán được chuyện gì xảy ra, hắn dùng một bàn tay che mặt đi, ánh mắt xuyên thấu qua ngón tay nhòm về hướng lò sát sinh, lập tức phát ra tiếng réo bi thảm như một loài gia cầm nào đó lúc bị giết hại: “Yếu Ly bảo bối, ngươi biết không? Những thứ này đều là do Sáng Thế Thần tạo ra, tùy tiện nhặt ra nữa một cái cũng có thể bán được rất nhiều tiền, ngươi có biết có thể mua được bao nhiêu thịt thằn lằn khô không… À… Rất xin lỗi, không phải lắc đầu, ta quên mất là ngươi không ăn thằn lằn khô.” Ngả Mễ trên mặt tràn ngập biểu tình như đang đứng trước một đứa trẻ hư không thể dạy dỗ: “Không biết không phải là lỗi của ngươi, nhưng ngươi vì sao cũng giống như kẻ nào đó, tính tình ngoan cố như trâu, đã sai rồi mà chết vẫn không chịu hối cải.”
“Ngả Mễ, không phải đóng kịch!” Tiếng một cô gái đột nhiên từ bên cạnh phát ra, nguyên nhân khiến cho nàng bùng nổ cũng không phải đến từ Ngả Mễ, “Mấy vị Hoàng Kim Long Kỵ Binh bằng hữu tôn quý, là một người ngoài cuộc, ta vô cùng thắc mắc, vì sao vừa rồi chư vị căn bản không hề động thủ, nếu vừa rồi một khi Ngả Mễ cùng với Đại Thanh Sơn không thể chính xác ngăn 2 đầu quái thú lại, như vậy trong số bọn họ tất nhiên có người bị thương! Các ngươi làm cái gì vậy?!” Quý vị bá tước gia thiên kim, Lâm Vũ Thường quả thật có khí thế mà những đứa trẻ bình thường không thể có được.
Là người phát ngôn của Hoàng Kim Long Kỵ Sĩ đoàn, Lôi Nặc Nhĩ nhất thời im lặng cúi đầu, hiển nhiên, Lâm Vũ Thường một phen chỉ trích khiến cho Bích vốn cũng là nữ giới nhẫn nhịn không nổi, nàng ở trên lưng kim long khẽ nhúc nhích người, “Phát sinh vừa rồi quá đột ngột, chúng ta cũng không có cách nào, hơn nữa chúng ta thuê bọn họ…”
“Thuê cái gì!” Lâm Vũ Thường lớn tiếng đánh gãy câu nói của Bích: “Các ngươi là nhờ bọn họ hỗ trợ, là viện trợ cho các ngươi!”
“Được rồi, được rồi.” Ngả Mễ đứng ra hoà giải, “Vừa rồi sự tình quả thật có phần đột ngột, ta nghĩ cũng không thể trách ai được, lần sau tất cả mọi người chú ý cho kỹ. Đống kiếm này Đại Thanh Sơn qua giúp ta thu thập một chút, tốt thì lưu lại để chúng ta dùng, hư hỏng thì đem ra ngoài bán lấy tiền, tính ra cũng là một khoản thu hoạch không tệ.”
Cũng thật khó cho Ngả Mễ các hạ, ở bất cứ thời điểm nào cũng đều không quên việc kiếm tiền với mình mới là quan trọng nhất!
Đại Thanh Sơn tiến lại cùng với Ngả Mễ cùng nhau thu dọn những thanh trường kiếm qua một bên, cẩn thận đếm, song thủ kiếm hoàn chỉnh có 4 thanh, ở trên thân kiếm đều có tên: “Chu Tước (màu đỏ)”, “Lan Thạch (màu lam)”, “Thanh Hoa (màu lam)”, “Lưu Vân (màu bạc)”; đơn thủ kiếm hoàn chỉnh gồm 5 thanh: “Tử Thanh (lam)”, “Xạ Nhật (đỏ)”, “Tinh Hãn (bạc)”, “Chanh Đô (đỏ)”, “Dị Thải (xanh, đỏ song sắc)”; đơn thủ đoản kiếm cùng với chủy thủ 2 thanh: “Tụ Thải (màu đỏ)”, “Vân Thường (màu bạc)”.
Không hề nghi ngờ gì nữa, những thanh trường kiếm này đều là cực phẩm hiếm thấy trên đời, có lẽ thật sự là do Sáng Thế Thần tự tay tạo ra, trên mỗi một thanh trường kiếm lưu quang tràn ngập màu, tản mát ra mị lực rung động lòng người. Chỉ có võ giả chân chính mới có thể hiểu được chân giá trị đích thực của những cực phẩm này.
Mặt khác còn có 21 đem tổn hại trình độ không thông dài ngắn kiếm.
Ngả Mễ kêu gọi Lục Nhi, dùng ma lực của đại ma pháp sư, phóng ra 1 cái long kết giới phủ lên đống kiếm, trình độ bảo hiểm như vậy không thể nghi ngờ gì là đủ rồi, kẻ có thể phá hỏng ma pháp kết giới của thần thánh cự long vốn cũng không nhiều lắm.
Trong quá trình này, tất cả mọi người đều không nói gì nữa, không khí trở nên vô cùng xấu hổ.
Tiếp tục tiến về phía trước, Lôi Nặc Nhĩ cùng với Tu Đạt liếc nhìn nhau, đồng thời vỗ vỗ đầu rồng, long thân khổng lồ bay lên trời, một trước một sau bay ở đầu đội ngũ.
Ngả Mễ hấp hé miệng, gãi gãi đầu, cũng không nói gì thêm, lúc thối lui về mặt sau đội ngũ, lập tức bắt gặp nụ cười như băng giá của Oánh.
Ngả Mễ vừa rồi căn bản không biết mình đã làm gì sai, lúc này chỉ có thể xác nhận một việc: Khẳng định là có chuyện không thoải mái đã xảy ra. Nếu xử lý không thích đáng, để cho Oánh phát tác thì nhất định là sẽ chẳng có quả ngon mà ăn nữa. Có điều so với hành động vừa rồi của Yếu Ly, Ngả Mễ lúc này đầu mới cảm thấy to lên gấp mấy lần ――
Cứ mỗi lần Oánh khiến cho Ngả Mễ phải đau đầu, vô luận là Ngả Mễ đã mắc phải sai lầm gì, nàng chưa bao giờ chủ động vạch ra, luôn là dùng khuôn mặt lạnh lùng đối diện với Ngả Mễ, nếu Ngả Mễ không chủ động chào hỏi, hắc hắc, cả buổi chiều nàng cũng sẽ chẳng nói câu nào. Hơn nữa càng không ổn chính là, cho dù Ngả Mễ có chủ động chào hỏi, Oánh đại tiểu thư cũng tuyệt đối không nói ra hắn vừa rồi sai lầm ở chỗ nào, nàng thích nhất là áp dụng biện pháp hướng dẫn, ví dụ như: “Huynh thử nghĩ lại xem?” & “Chỉ có vậy thôi sao?” & “Ta đã nói rồi, ta vốn không giảng đạo lý, huynh đừng nói chuyện đạo lý với ta, ta nghe không hiểu đâu.” & “Còn làm cái gì nữa?”
Mỗi lần đều khiến cho Ngả Mễ phải thống khổ nhớ lại toàn bộ quá trình từ lần sám hối trước của mình cho tới tất cả hành động trước mắt, tiến hành dũng cảm tự phê bình, thậm chí là phải biên tạo ra 1 ít tội danh có lẽ có ình, hơn nữa phải đến lúc nhận thức ra đầy đủ sai lầm, Oánh đại tiểu thư mới có thể tổng kết lên tiếng cùng Ngả Mễ, vạch ra 1 sai lầm có lẽ là vô cùng nhỏ ―― Lúc này Ngả Mễ mới phát hiện, chính mình vừa rồi đã cung khai rất nhiều những điều không nên nói, mà những điều này sẽ tạo thành chứng cớ luận tội để Oánh tiểu thư đem ra tổng phê bình một phen.
Giờ này khắc này Ngả Mễ lại nhớ tới 1 câu nói cực kỳ cực kỳ cũ rích: “Nước mắm chấm đậu hủ ―― Vỏ quýt dày có móng tay nhọn, tại sao mình lại sợ nàng đến vậy? Chẳng lẽ thích một người thực sự là sai lầm sao?”