Bạn đang đọc Dong Binh Thiên Hạ: Chương Q.3 – Chương 27: Pháp Sư Vũ Giả
Căn cứ theo kiến trúc quốc gia của tinh linh.
Toàn bộ sâm lâm tinh linh quốc gia do hơn 200 bộ lạc cấu thành, mỗi bộ lạc nhân số khoảng từ 500~2000, cơ cấu quyền lợi quốc gia do tộc trưởng bộ lạc tạo thành.
Hàng năm cứ mỗi lần đại hội tộc trưởng sẽ tuyển cử ra 40 tinh linh trưởng lão trợ giúp quốc vụ hàng ngày cho Tinh linh vương. Trên thực tế, tinh linh quốc gia hàng ngày quản lý vô cùng ít, toàn bộ quốc dân căn bản là rất ít có nhu cầu cần sự trợ giúp. Nếu tinh linh quốc gia phát sinh sự kiện cực kỳ lớn, Tinh linh vương sẽ thông qua tinh linh giới trực tiếp triệu tập tất cả tộc trưởng mở đại hội toàn thể. Cho nên, tinh linh trưởng lão chỉ là một loại chức vị trên danh nghĩa.
Tinh linh vật ngữ
Tinh linh vương thân ảnh vừa mới biến mất, tinh linh võ sĩ đã hừ mạnh một tiếng, rút ra tinh linh loan đao từ thắt lưng mình, 2 tay nắm lấy đao dùng thân thủ nhẹ nhàng mà chỉ tinh linh mới có từ trên bình đài nhảy xuống đứng ở trước mặt Ngả Mễ cùng với Oánh, sắc mặt trầm trọng như nước: “Dám cả gan vũ nhục Tinh linh vương, tất phải chết không thể nghi ngờ gì nữa!”
Tinh linh võ sĩ 2 tay nắm đao, nhanh chóng chém qua trong hư không, giữa hư vô, gió vù vù thổi tới, trên bình đài cao ngất, có thể dễ dàng cảm nhận được áp lực cực lớn từ lưỡi đao sáng loáng như tuyết toát ra.
Tinh linh pháp sư vung tay triệu hoán ra phiêu phù thuật, từ trên bình đài cũng bay xuống đất, pháp trượng màu xanh biếc trong tay nâng lên cao, ma pháp tinh thạch màu xanh biếc trên ma pháp trượng bắt đầu có tinh linh nhộn nhạo chuyển động chuẩn bị phóng ra ma pháp cấp cao công kích.
“Đợi đã!” Nhìn 2 gã tinh linh định lập tức tấn công, Ngả Mễ vội vàng ngăn trở bọn họ tiến thêm 1 bước công kích: “Các ngươi không phải định khi dễ 1 tiểu nữ hài đồng tộc đấy chứ? Như vậy đi, các ngươi đánh với ta, nếu ta thua, coi như là chúng ta thua, tùy ý các ngươi xử lý. Đồng sinh cộng tử.” Lúc này Ngả Mễ vô luận thế nào cũng không muốn một cô gái yếu đuối như thế phải chịu bất cứ thương tổn nào, cho dù nàng tiến lên hỗ trợ có thể giúp mình được một chút, song so với việc nàng có thể gặp nguy hiểm, Ngả Mễ bất kể thế nào cũng không muốn mạo hiểm như vậy.
2 gã tinh linh đều chấn động, nhìn nhìn nhau, cuối cùng, tinh linh pháp sư gật gật đầu, tiến lên phía trước: “Người trẻ tuổi, tinh linh có tinh linh quy củ riêng, ngươi thật sự không nên phá hỏng quy củ. Hơn nữa ở trong tinh linh giới, dựa vào trường kiếm cùng với ma pháp của ngươi gần như là không có khả năng chiến thắng. Ngươi lên trước đi.”
Đây là một hồi chiến tranh không có cơ hội thắng.
Một ma pháp sư cấp 2, sao có thể chiến thắng tinh linh trưởng lão bản thân đã là tinh linh đại ma pháp sư cùng với tinh linh trưởng lão là tinh linh võ giả? Oánh đã có thể thấy được kết quả thất bại, trong ánh mắt toàn bộ đều là nước mắt, vọt tới, trong lúc sốt ruột nàng theo bản năng nắm lấy tay Ngả Mễ: “Ngả Mễ, huynh đi đi được không? Đây là chuyện của riêng ta, ta không muốn liên lụy tới huynh.”
Đôi tay lạnh như băng của cô gái trực tiếp làm trái tim Ngả Mễ giá buốt, một nữ hài như vậy cần có người quan tâm biết bao nhiêu, “Muộn rồi.” Ngả Mễ bất đắc dĩ lắc đầu: “Nếu trước khi thành lập khế ước nói những lời này thì thật là tốt.”
“Ta cũng phải cùng huynh chiến đấu!” Bàn tay trắng nõn nà của cô gái quệt nước mắt trên mặt, tháo cung tiễn từ sau lưng ra, chỉ trong nháy mắt, 3 mũi đoản tiễn đã được lắp vào cung.
Lúc này Ngả Mễ cũng ý thức được đầy đủ nguy hiểm của bản thân mình, vừa rồi, hắn âm thầm gọi về ma pháp tia chớp, nhưng mà… Không có chút tin tức ma pháp gì truyền đến, thủy hệ ma pháp tinh linh bình thường lúc nào cũng có thể xuất hiện ở bên cạnh mình cũng đều hoàn toàn biến mất, xem ra lời ả quỷ tinh linh vương kia nói là sự thật. Dưới loại tình huống này, khiến cho cô gái phải đối diện với nguy hiểm tới sinh mệnh là điều Ngả Mễ bất kể thế nào cũng không muốn xảy ra.
Bất quá, thấy tinh linh đại pháp sư bỗng tới trước người mình như thế, đây không thể nghi ngờ gì là một cơ hội phi thường tốt, cho dù không thể làm hắn bị thương nặng một chút nào, song chỉ cần có thể chặn đứng hoặc làm chậm lại quá trình gọi về ma pháp của hắn, là đã có thể giúp mình không bị ma pháp đáng sợ công kích rồi. Về phần gã võ sĩ kia, cho dù hắn có công kích nhanh chóng, song dựa vào sự rèn luyện của mình trong Băng Tuyết sâm lâm, tránh né hẳn không phải là một vấn đè lớn, tối thiểu… sẽ không lập tức bị thương trí mạng.
Giữa lúc sinh tử, Ngả Mễ đầu tiên là nhìn ánh mắt tràn ngập hơi nước của Oánh: “Xin lỗi, tiểu thư, ta là 1 tiểu dong binh, không có đạo lý để cho cố chủ với ta cùng nhau tham gia chiến đấu. Nếu muội nhất định phải tham gia, ta chỉ đành biết giơ tay đầu hàng, thật sự là không chấp nhận nổi việc này.”
Ngả Mễ nhẹ nhàng ôm lấy thân thể mềm mại ấm áp của Oánh, Oánh thật sự không ngờ lúc này mà Ngả Mễ còn làm như vậy, thân thể lập tức cứng ngắc, ngay khi đại ma pháp sư cùng với tinh linh võ giả đều thả lỏng trong nháy mắt vì cho rằng hắn còn muốn tiếp tục làm một số động tác mất mặt khác nữa, Ngả Mễ bỗng đột ngột chuyển động.
Nếu chỉ xét về mặt nhanh nhẹn mà nói, Ngả Mễ thân là kiếm sĩ thực sự không thua gì thân thủ của tinh linh, hắn như một mũi tên bắn ra, ở giữa không trung xoay tít thân thể, căn bản không hề rút trường kiếm ra, trong khoảng thời gian ngắn nhất, tay nắm thành quyền hướng về phía mặt của tinh linh đại pháp sư, tinh linh đại pháp sư giật nảy mình, lập tức vô cùng hối hận vì sao bản thân mình lại đứng gần địch nhân như vậy, hoàn toàn quên mất khoảng cách an toàn của ma pháp sư – Trên thực tế, hắn cũng cho rằng Ngả Mễ là 1 ma pháp sư, lồng ngực của hắn rõ ràng có gắn một cái dấu hiệu của ma pháp sư cấp 2. Mặc dù sau lưng hắn có đeo kiếm, nhưng vốn chỉ nghĩ rằng đó là một gã thiếu niên có sự ham thích đối với kiếm mà thôi, nào biết rằng hắn vốn là một kiếm sĩ nổi tiếng về sự nhanh nhẹn, hơn nữa lại có võ giả ở bên cạnh mình, thật sự là quá chủ quan rồi.
Nắm đấm lập tức phóng tới, đại ma pháp sư lại phạm phải sai lầm thứ 2, đầu của hắn còn có thể kịp phản ứng: đại ma pháp sư hoàn toàn có thể không cần chú ngữ lập tức phóng ra một ít ma pháp cấp 1 có thể dùng được. Nhưng mà, nắm tay nhanh chóng hiện ra càng ngày càng lớn trước mắt lại thúc đẩy trung khu thần kinh của hắn cướp đoạt đại não trước để thực hiện phản ứng đầu tiên. Đại ma pháp sư ngửa đầu thật sâu về phía sau, tay phải quơ lấy pháp trượng muốn ngăn cản nắm đấm. Ngả Mễ lập tức biến quyền thành trảo nắm ở đầu pháp trượng, lấy đà lao giáng một cước thật mạnh vào điểm trí mạng của đại pháp sư, đại ma pháp sư lúc này tuy rằng đã định phóng ra pháp thuật, nhưng mà, một cước phía dưới kia vô luận thế nào cũng không thể chịu nổi, vội vàng buông pháp trượng ra dùng thân thủ nhẹ nhàng của tinh linh bay về phía sau.
Sau nháy mắt này, tinh linh võ giả rốt cuộc mới có phản ứng, gầm lên giận dữ, trong tay loan đao hóa thành một mảng đao ảnh bổ tới sau lưng Ngả Mễ, loại tấn mãnh này thực sự là Ngả Mễ chưa từng gặp phải, cho dù là cuồng chiến sĩ cũng không thể làm được. Ngả Mễ vốn hạ quyết tâm là lao đi, nhưng đòn tấn công quá nhanh của tinh linh đã khiến cho hắn bất đắc dĩ phải lăn về phía trước, chộp lấy pháp trượng rồi nâng lên đỡ ở đằng sau, khi tinh linh đại ma pháp sư vừa kêu lên: “Ma trượng của ta…” thì đao của võ giả đã dừng phắt lại giữa không trung, hắn biết tầm quan trọng của pháp trượng này đối với lão ma pháp sư.
Vì né tránh 1 đao, Ngả Mễ liên tục phải lăn 2 vòn mới dừng lại được, trên đầu đã là một mảng mồ hôi lạnh. Nếu vừa rồi võ giả không bị tinh linh pháp sư kêu gọi đình chỉ đao phong đang đánh tới pháp trượng, như vậy sau lưng mình vô luận thế nào cũng sẽ tóe ra một vệt máu.
Giữa lằn ranh sinh và tử, điều duy nhất khiến cho Ngả Mễ cảm thấy hy vọng sống là trong nháy mắt vừa rồi, thiếu nữ đã phát ra một tiếng kinh hô cơ hồ là tê tâm liệt phế.
Hắn đem pháp trượng ném cho thiếu nữ, nụ cười trên mặt đã biến mất vô tung vô ảnh, chậm rãi rút trường kiếm ra: “Thật có lỗi, đại pháp sư các hạ, pháp trượng này để chúng ta bảo quản thay a, ta thật sự không thể tưởng tượng nổi một đại ma pháp sư dưới sự hỗ trợ của pháp trượng sẽ gây ra cho ta biết bao nhiêu uy hiếp.”
Pháp sư bị địch nhân khích lệ cười khổ, mất đi pháp trượng thuận tay, rất nhiều pháp thuật của 1 pháp sư sẽ cần phải thông qua vịnh xướng càng dài dòng mới có thể hoàn thành, mà xem ra sự nhanh nhẹn của kiếm sĩ này không thua gì tinh linh, pháp thuật cấp 1 đối với hắn căn bản không đủ để gây ra thương tổn. Bất quá, lấy danh hiệu tinh linh trưởng lão, không thể làm việc mất mặt là đi đoạt lại pháp trượng từ trong tay 1 tiểu cô nương còn chưa hoàn thành lễ trưởng thành, huống hồ nam hài kia lại nói là bảo quản thay nữa.
“Gió hư ảo a, hãy biến thành Thủ hộ long đi ~~”
“Gió hư ảo a, hãy biến thành Thủ hộ long đi ~~”
Đại pháp sư bắt đầu khẽ vịnh xướng lên.
Nhìn ma pháp tinh linh bắt đầu khởi động trước mắt, Ngả Mễ bất đắc dĩ lắc đầu: Lại là Phong huyễn long? Thật là tối kiến. Có vẻ như gã ma pháp sư kia sẽ phóng ra pháp thuật này. Đương nhiên, xét về mặt ổn định mà nói, pháp thuật cấp 4 này so với các pháp thuật khác quả thực là có ưu thế vô cùng lớn, chỉ cần pháp sư có năng lực cấp 1 cũng có thể triệu hoán phong long, hơn nữa còn không phải lo tới việc bị ma pháp này phản lại, nếu tùy tiện gọi về 1 ma pháp cấp 5 khác, rất có thể sẽ không khống chế nổi nguyên tố tinh linh triệu hồi ra, bị ma pháp liên tục công kích, cuối cùng sẽ khiến cho thân hình gầy yếu của ma pháp sư rơi vào bi kịch là bị công kích mà chết. Ngoài ra, phong long trong lúc công kích cũng có những năng lực mà các vật được triệu hoán khác không thể có được.
Phong long lập tức xuất hiện ở trước mặt mọi người, quơ móng vuốt thật lớn đánh về phía Ngả Mễ.
Ma pháp sư cũng không có ý định dừng lại, “Hắc ám sinh vật, nghe theo mệnh lệnh của ta a ~~”
Ở trước mặt mọi người, lại dần dần hiện ra 1 ma pháp kết giới khổng lồ, ma pháp tinh linh màu đỏ trong nháy mắt tụ tập bạo phát, 2 hỏa tinh linh màu đỏ phóng ra, tốc độ so với phong long còn nhanh hơn đánh về phía Ngả Mễ.
Tinh linh võ giả sắc mặt vẫn trầm lặng như nước, thân hình chớp động, xoay người theo sau 1 hỏa tinh linh tiếp cận Ngả Mễ, ánh đao lóe sáng xuyên thấu qua thân thể bán trong suốt của hỏa tinh linh đâm vào mắt Ngả Mễ.
Lúc này, đại pháp sư lắc đầu lui xuống, lòng có phần không cam nhìn pháp trượng mà cô gái nắm trong tay – Cho dù là đại pháp sư, liên tục gọi về 2 con rồng cùng với 2 tinh linh cũng sẽ nhanh chóng tiêu hao tất cả pháp lực, nếu có pháp trượng mà nói, sẽ không rơi vào tình huống như vậy nữa, ma pháp thủy tinh chẳng những có thể trợ giúp pháp sư nhanh chóng phóng ra ma pháp, hơn nữa quan trọng hơn là, có thể giúp pháp sư hao phí pháp lực thi triển ma pháp ở mức thấp nhất, là cách duy nhất kéo dài năng lực tác chiến của ma pháp sư.
Giữa sinh và tử, Ngả Mễ vẫn mẫn tuệ phát hiện ra cử động nhỏ của pháp sư, đều là pháp sư, hắn đương nhiên biết hiện tại việc đại pháp sư muốn làm nhất chính là tìm 1 nơi tương đối yên tĩnh để nhanh chóng khôi phục lại pháp lực, nếu không chỉ có thể đứng nhìn.
4 nắm tay khổng lồ của hỏa tinh linh hình thành 1 bức tường, trong lúc múa may không ngừng bộc phát ra hỏa diễm cực kỳ nóng, cho dù là mặc quần áo, Ngả Mễ trên người vẫn có thể cảm nhận được ngọn lửa thiêu đốt, nếu không phải là Băng Nhận mà là 1 thanh vũ khí khác thì chắc đã sớm bị ném đi từ đời nào rồi.
Ngả Mễ nhanh chóng huy động Băng Nhận ở trong không khí lưu lại 2 đạo tàn tượng kiếm, vừa vặn chặn đứng 2 nắm tay lớn của hỏa tinh linh, sử dụng ngạc kiếm ngăn cản loan đao từ dưới bổ tới, phong long từ trong không trung đánh tới, 1 trái 1 phải, chi trước cùng phóng ra lợi trảo màu vàng sắc bén, cắt xẹt qua không khí.
Ngả Mễ kinh hãi, chưa từng rơi vào hiểm cảnh phải đối mặt với 5 đối thủ mạnh mẽ một lúc bao giờ, khí tức tử vong cùng với lợi trảo màu vàng trực tiếp xẹt qua khuôn mặt hắn, Ngả Mễ nỗ lực dùng trường kiếm ngăn cản móng vuốt của 1 con phong long, nhưng móng vuốt của 1 con phong long khác lại xẹt qua vai trái của hắn, quần áo mỏng lập tức nứt ra, máu tươi như nước suối phun trào.
“Đừng –” Nữ hài kêu thảm xông tới, Ngả Mễ lợi dụng khoảng ngắn ngủi công kích bị gián đoạn này, tấn mãnh vọt qua khe hở trung gian giữa 2 tinh linh, lấy tốc độ nhanh hơn nhằm về phía đại ma pháp sư, triệu hoán thú tuy rằng dũng mãnh, tuy nhiên lại không có uy hiếp tử vong, tương tự tồn tại khuyết điểm trí mạng là phản ứng trì độn. Đại ma pháp sư biết rõ tốc độ của mình không thể so sánh với kiếm sĩ được, dựa vào phiêu phù thuật lập tức bay lên trời, 2 hỏa tinh linh luống cuống tay chân quay đầu lại, ngọn lửa khổng lồ từ thân thể khiến cho tinh linh võ giả ẩn sau lưng họ căn bản tránh không kịp, cuối cùng bất đắc dĩ đành múa kiếm chét đứt đầu 1 hỏa tinh linh đang áp sát tới hắn, hỏa tinh linh bị mất đầu tức thì biến mất trong không khí.
Thấy 1 hỏa tinh linh biến mất, đại pháp sư lập tức dùng pháp lực không nhiều lắm của mình gọi ra 1 cái mới, từ trên trời lao xuống, chắn ở ngay trước mặt Ngả Mễ, Ngả Mễ còn chưa kịp phản ứng, nắm tay khổng lồ của hỏa tinh linh đã từ bên dưới nện trúng bụng Ngả Mễ, tấm áo trắng lập tức bị ngọn lửa thiêu cháy thành màu đen, Ngả Mễ thét lên 1 tiếng đau đớn, từ bụng truyền đến xung lượng cự đại, trong cổ họng phun ra 1 ngụm máu tươi, khóe miệng rỉ máu.
Không giải quyết gã đại pháp sư này xem ra là không được, với tốc độ khôi phục pháp lực của hắn, phỏng chừng mình vừa xử lý một vật triệu hoán thì đã lại xuất hiện thứ kế tiếp, Ngả Mễ cố nén cơn quặn đau từ bụng truyền đến, trường kiếm đâm thật mạnh xuống vai hỏa tinh linh, nương theo lực lượng này, chân dẫm vào vai hỏa tinh linh, thân thể phóng lên trên, trường kiếm toát ra 1 mảng kiếm ảnh trực tiếp đánh về phía phần eo của đại pháp sư giữa không trung, Ngả Mễ cũng không muốn kết hạ quá lớn thù oán, trong nháy mắt khi trường kiếm tiếp cận, từ đâm biến thành gạt… Nhưng mà, đại pháp sư vẫn còn bảo lưu lại một chút sự linh hoạt của tinh linh, lợi dụng nháy mắt Ngả Mễ tạm dừng lại, hắn liên tục lui về phía sau 2 bước, né tránh trường kiếm.
Một kích thất bại, Ngả Mễ trong lòng trào dâng niềm hối hận, thật sự không nên quá thiện lương, cơ hội như vậy đánh mất, căn bản sẽ không có lại lần thứ 2, như vậy là đùa giỡn với sinh mệnh của Oánh.