Bạn đang đọc Dong Binh Thiên Hạ: Chương Q.3 – Chương 20: Tây Lâm Quy Chúc
Trong số toàn bộ các minh quân hiền đế trong lịch sử, xét về mặt sáng tạo ra tài phú cho thần tử mà nói, nếu Hồng Thạch đại đế nguyện ý xếp hàng thứ 2 thì như vậy sẽ chẳng có vị đế vương nào lại cả gan dám nói mình có thể đứng ở hàng thứ nhất cả.
Mà điều khiến cho người ta phải vỗ án tán dương chính là, Hồng Thạch đại đế cũng tịnh không hề lấy tổn hại lợi ích của quốc gia, của nhân dân để gia tăng tài phú cho thần tử, thậm chí là suốt những năm về sau, bất luận là loại nhân vật nào tham gia trong vở hài kịch nhân gian này, cho dù là nhân vật chính, hay là những người bị hại trực tiếp hoặc gián tiếp, cũng vẫn say sưa kể về việc này.
Lịch đại Đế vương – Hồng Thạch đại đế
Sau khi thu phục xong loạn trong giặc ngoài, bá tước đại nhân bắt đầu đem kế hoạch về quốc vương bệ hạ đưa vào hoạt động, đồng thời, Tiểu dong binh đoàn cũng chính thức di chuyển đến thủ đô đế quốc Sử Khảm Bố Lôi thành, cũng ở Thụ Ốc Tửu quán thiết lập một cái: Trường đấu giá Hồng Thạch, mở cửa vào chiều thứ 2 hàng tuần.
Rất nhiều năm sau, một số phú thương của Sử Khảm Bố Lôi thành vẫn còn hoài niệm về tràng cảnh náo nhiệt phi phàm khi ấy: dưới đài ngồi chật kín các bậc quyền quý, thương nhân đến từ khắp nơi trên cả nước, chày gỗ trên tay vị đấu giá sư trang nghiêm không ngừng hạ xuống, các vật phẩm đặc hiệu cho việc đại sự của bản thân cùng với con cháu không ngừng được bán ra.
Ngay lúc đó tại đế đô, câu chào hỏi của đám phú thương đã biến thành:
1 “Hôm nay ngươi quất thế nào?”
2 “Hôm nay cháo râu rồng vị thế nào?”
3 “Nếu muốn thận không bị mệt thì còn cần cả… của Hồng Thạch nữa.”
Thiên hạ cũng chẳng có cái bọc nào bọc hết được kim, mặc dù Trì bá tước một tay đã khống chế được hết lực lượng quân sự tại kinh kỳ, nhưng vẫn không thể giữ được bí mật 100%. Mãi đến nửa năm sau có 1 vị hầu tước ở trong thư phòng tâm tình đại kế phát triển đế quốc cùng Hồng Thạch đại đế, lúc sắp về hầu tước bèn cẩn thận nhặt nhạnh mấy sợi tóc còn vương trên đất kẹp vào ngón giữa, nhưng Hồng Thạch đã hoàn toàn chứng kiến được cảnh tượng đó.
Tới khi biết được nguyên do mọi sự tình, Hồng Thạch không khỏi rơi vào cảnh tự trách sâu sắc: Vì sao lại đi tin vào khuôn mặt tươi cười của bá tước chứ? Vì sao lại không đi sâu phân tích tại sao gần đây thiên hạ lại thái bình, cho tới giờ vẫn chẳng thấy kẻ hay gây chuyện thị phi có động tĩnh gì chứ? Cho dù là đế vương, cũng chẳng thể cam đoan 100% không phạm phải sai lầm gì. Lập tức cho truyền bá tước vào báo cáo.
Trên thực tế, vừa từ hiện trường đấu giá tại Thụ Ốc Tửu quán trở về phủ công tước, Trì bá tước đã sớm có chuẩn bị, cũng đã soạn xong xuôi một cái lý do đường hoàng.
Lúc ấy từ đằng sau Hồng Thạch đại đế có mấy tên nội thị bỗng ló đầu ra, lần này giao phong là do Trì bá tước dẫn đầu khởi xướng công kích, mà Hồng Thạch đại đế vốn đang chuẩn bị khởi binh vấn tội nhưng sau khi phải mệt mỏi ứng phó, cuối cùng không thể không cắt đất cầu xin tha thứ.
Để giữ gìn thể diện cho đại đế, đám thị vệ chỉ đại khái nói qua loa. Trì bá tước vừa đến liền bê ngay ra việc trong khi mình thủ vệ biên cương, có rất nhiều đồng chí chết trận sa trường. Sau đó lại đem chuyện mình gia nhập Tiểu dong binh đoàn đưa ra, ngay khi Hồng Thạch đại đế chuẩn bị hỏi tới cháo râu rồng, Trì bá tước lại đem đề tài dời đến cuộc sống gian nan của cô nhi quả phụ hậu duệ những người lính chết trận sa trường tại Băng Chi bảo lũy.
Nếu như Hồng Thạch đại đế không phải là một thánh hiền quân vương thì thôi, như vậy cũng sẽ không bị những lời này của Trì bá tước đả động đến; có điều Hồng Thạch chẳng những thánh hiền, lại còn có tâm địa Bồ Tát, chẳng những có tâm địa Bồ Tát, lại còn lễ tạ thần ý tự trách là mình không hoàn thành chức trách của một vị đế vương tốt, nếu có người nào tại hiện trường mà biết hành động ỷ vảo yếu điểm này của Trì bá tước, tất sẽ không thể nén giận nổi việc Trì bá tước bỏ đá xuống giếng.
Bá tước đại nhân thẳng một lèo nhắc đến việc Tiểu dong binh đoàn tại Băng Chi bảo lũy tổng cộng thu dưỡng 374 gia đình chiến sỹ tử trận, trong đó người già 102 người, phụ nữ 386 người, nhi đồng vị thành niên (dưới 16 tuổi) 458 người, tổng cộng là 946 người. Dựa trên việc mỗi người mỗi tháng cần 4 kim tệ sinh hoạt phí cơ bản, như vậy cần phải có 4000 kim tệ, 1 năm cần tới 40000.
Nói thật thì, Hồng Thạch đại đế ở trong cung lâu ngày, đối với giá cả hàng hóa trong dân gian chẳng biết tí gì, tạm thời bất luận là tại Băng Chi bảo lũy có dùng hình thức bán sỉ để nuôi sống 1000 người hay không thì mỗi tháng mỗi người đều cần tới 4 kim tệ, Hồng Thạch đại đế tuyệt đối sẽ không biết một sợi tóc của mình ở chợ giá trị cũng đã đủ để nuôi sống 20 người rồi.
Dưới tình huống người nâng đao ta dâng thịt như vậy, căn bản là chẳng cần phải đàm phán, kết quả đàm phán cuối cùng là, dựa theo phương thức quản lý của đế quốc đối với dong binh đoàn, phàm là dong binh đoàn chính thức trên 200 người, có thể tiến hành quản lý đối với 1 cái thôn nhỏ; nếu quy mô trên 1000 người, có thể tiến hành quản lý đối với 1 cái thành trấn; 50% thu nhập từ thuế của thành trấn bị quản lý trực tiếp được chuyển cho dong binh đoàn, hơn nữa dong binh đoàn còn có nơi kinh doanh, quyền lợi mậu dịch, Hồng Thạch đại đế nguyện ý đem quyền quản lý 1 cái thành trấn để đổi lấy quyền lợi được tự do rụng tóc và thay quần áo của mình. Còn sự lựa chọn của Trì bá tước thì là Tây Lâm đảo.
Sau khi liên lạc với Ngả Mễ, Trì bá tước hé lộ 3 nguyên nhân vì sao lại lựa chọn Tây Lâm đảo:
1/ Ông nội của Ngả Mễ từng đề xuất, tại vùng duyên hải của đế quốc có một loại Cuồng thứu có thể trở thành tọa kỵ của kiếm sĩ, mà Trì Hàn Phong đối với việc Ngả Mễ không có tọa kỵ vẫn canh cánh trong lòng;
2/ Tây Lâm đảo nhìn thì có vẻ không lớn, nhưng bởi vì có ngư trường phong phú, nếu đem thông thương mà nói, không thể nghi ngờ gì là sẽ trở thành một viên minh châu của vùng duyên hải, cực kỳ có tiềm lực để tăng giá trị;
3/ Đảo còn có chỗ tốt của đảo là người bình thường không muốn tới quấy rầy, như vậy có thể làm tiểu Hoàng đế một phương.
Mặc dù, Ngả Mễ vô cùng tiếc nuối không thể tiếp tục thông qua bán đấu giá để thu hoạch lợi ích lớn hơn nữa, nhưng đạo lý không thể tát ao bắt cá vẫn còn hiểu được, ngoài ra, nếu quản lý Tây Lâm, có thể đem cô nhi quả phụ từ Băng Chi bảo lũy tới đó, Tây Lâm không khí ôn hòa, khác xa so với thời tiết lạnh lẽo của Băng Phong đại lục. Cho nên vô cùng hào hứng đáp ứng việc này.
Mà vừa vặn đúng lúc này, Ba Nhĩ Ba Tư cũng dẫn 20 gã thiếu niên vừa mới 16 tuổi tới phủ công tước.
Một năm trước, Tiểu dong binh đoàn tại Băng Chi bảo lũy có thu lưu tổng cộng 458 thiếu niên dưới 16 tuổi, cùng với khoảng 123 thiếu niên tầm 16~18 tuổi. Bắt đầu từ lúc này đều do Ba Nhĩ Ba Tư một mình chăm sóc, sau đó, Long cũng rời khỏi quân chức để tới chăm sóc, hơn nữa còn dùng số tiền lớn mà Ngả Mễ để lại mời 2 vị trưởng lão của Thần Thánh giáo đình cùng 1 ma pháp sư lưu lạc đến giáo dục cho đám cô nhi này.
Biện pháp giáo dục là rất đơn giản, cơ bản là noi theo hình thức giáo dục của Trì Hàn Phong đối với Ngả Mễ cùng Đại Thanh Sơn ngày trước, sáng sớm là chạy bộ — mặc rất ít quần áo để chạy bộ, sau khi trở về thì đốn củi, buổi chiều chia ra kiếm sĩ, ma pháp sư, mục sư để huấn luyện riêng.
Cuối năm sau, Tiểu dong binh đoàn trừ một vị Phó đoàn trưởng ở bên ngoài vẫn hay làm xằng làm bậy lệ thuộc trực tiếp vào bộ đội ra, phân bộ tại Băng Chi bảo lũy rốt cuộc đã có nhánh dong binh đoàn đội đầu tiên của mình – do 170 thiếu niên 16 tuổi lập thành. Quy mô to lớn như thế, khiến ột vài thôn xóm nhỏ ở vùng phụ cận bắt đầu tìm đến xin bảo hộ, nguyện ý đem nộp một ít kim ngạch phí dụng, đổi lấy việc Tiểu dong binh đoàn có thể phái người thường trú, cũng để bảo hộ cho thôn xóm tránh dã thú tập kích.
Đang lúc Ba Nhĩ Ba Tư phát sầu vì chuyện miệng ăn sạt núi thấy có người tới cửa mua bán, không để ý mức giá mà đối phương đưa ra chênh lệch quá lớn so với bảng giá của dong binh đoàn Cấp A, lập tức nhận luôn. Sau đó, đem chuyện này giao phó cho Long, đích thân dẫn 20 đệ tử đắc ý tới triển lãm thành quả với đội trưởng.
Lúc này, việc tiếp nhận công tác Tây Lâm liền rơi xuống người Ngả Mễ, vốn ban đầu là định Ngả Mễ, Đại Thanh Sơn, Trì Ngạo Thiên, Hoắc Ân Tư bọn họ cùng đi, nhưng lại bị Trì bá tước cự tuyệt, Trì bá tước cho rằng chuyến này chỉ cần một mình Ngả Mễ là đủ rồi, những người khác tranh thủ khoảng thời gian này mà chăm chỉ khổ luyện, cũng không cần phải đi đông người như vậy. Như vậy, Ngả Mễ đành mang theo mấy đứa trẻ mồ côi của những người đã từng cùng phụ thân hắn chiến đấu đến Tây Lâm.
Hành trình đến Tây Lâm không thuận lợi, ngay từ đầu đã chắc chắn là như thế. Việc không để cho Trì Ngạo Thiên cùng Đại Thanh Sơn đi vốn cũng đã nói lên rất nhiều điều, bất luận là mang con rồng nào đi cũng lập tức sẽ khiến cho người khác chú ý, nếu Trì Ngạo Thiên nói ra dòng họ của bản thân, như vậy sẽ làm lộ hết thảy; cứ theo lệ thường, sẽ phái một người của đế quốc quân bộ đi theo, lần này cũng miễn; ấn đóng phía dưới cũng không phải là đại ấn của Trì công tước, mà là ấn riêng.
Đương nhiên, hết thảy những điều này Ngả Mễ đều không để ý tới, đối với thiếu niên thời đại Dong binh vương mà nói, là những người cực kỳ thích ứng trong mọi hoàn cảnh, bất luận là trong hoàn cảnh nào cũng có thể hoàn thành mục đích của chính mình. Cho dù là có 1, 2 người đang vừa ngắm nhìn bóng dáng càng lúc càng xa của hắn vừa âm thầm bàn tính một ít âm mưu quỷ kế.
“Lúc này đối với hắn lại là một lần khiêu chiến, Sư Tử hà tướng quân chẳng lẽ lại không đem bắt hắn lại à?” Có kẻ nào đó vừa mới thò đuôi chồn ra chúc tết gà con – chẳng hề hảo tâm nói.
“Không việc gì đâu, hắc hắc, ngươi tin rằng hắn sẽ chịu thiệt chắc?” Một gã thanh niên đứng bên cạnh nói: “Tuổi trẻ thật là tốt, có thể nếm thử thất bại vô số lần, hơn nữa vĩnh viễn không cần lo lắng mất đi mục tiêu.”
“Đúng vậy, đúng vậy, bọn chúng hiện tại giống như những con gà con chuẩn bị từ trong vỏ trứng chui ra, ngàn vạn lần không thể giúp bọn chúng đập vỡ vỏ quả trứng được, nếu không nhất định sẽ tử vong.”
“Rất đúng, rất đúng, tựa như lúa mì vụ đông lại nảy mầm vào mùa thu vậy, thời điểm mùa thu nhất định không thể tùy tiện khiến cho tiểu mạch lớn lên, thậm chí không tiếc kéo cối xay ra đè xuống đất, đem mấy loại lục nha vừa chồi lên khỏi mặt đất này đè chết, như vậy mới có thể giúp cho bộ rễ bên dưới càng thêm khỏe mạnh.”
Hai người nhìn nhìn nhau, đều thấy được nụ cười hồ ly trên khuôn mặt đối phương.
Ngả Mễ là một người cực kỳ không có khái niệm đối với tiền tài, vừa vặn gần đây trên đầu cực kỳ dư dả, mang theo 8 tiểu huynh đệ vừa đi vừa du ngoạn, thấy thứ tốt liền mua cho các huynh đệ, trên người mang theo 200 kim tệ, lúc tới Tây Lâm đã tiêu mất hơn 120 rồi, mà đám thiếu niên dong binh lần đầu tiên xa nhà này, vốn mất đi phụ thân cuộc sống là cực kỳ gian khổ, lúc này để vị thế huynh này bù đắp lại, còn chưa tới Tây Lâm, đã thay đổi toàn bộ quần áo mới, ngay cả bội kiếm cũng đổi thành song thủ đại kiếm mới tinh. Nếu không phải Ngả Mễ mỗi ngày buổi sáng vẫn như cũ từ rất sớm đã dựng mọi người dậy luyện công buổi sáng cùng với vật lộn huấn luyện kiếm kỹ cơ sở, quả thực là một vị đại ca hoàn hảo.
Đối với việc Phạm tử tước cự tuyệt, Ngả Mễ bình tĩnh đến dị thường, cơ hồ cùng các huynh đệ vẫn như cũ lấy tâm tình du sơn ngoạn thủy chậm rãi về tới Sử Khảm Bố Lôi, thấy Trì bá tước tiến đến nghênh đón chỉ nhàn nhạt nói vài câu: “Lần này đùa không tệ, tay tướng quân đại nhân kia còn nói muốn thương lượng thương lượng, Trì thúc thúc, chúng ta chi bằng tiếp theo lại mở đấu giá hội a, đề nghị phải làm quy mô lớn hơn một chút, hơn nữa đưa ra khái niệm một lần cuối cùng, như vậy hẳn là có giá cả tốt.” Nói xong liền mang theo một đám tiểu huynh đệ đi tìm Trì Ngạo Thiên bọn họ để tỷ thí.
Phát triển sau đó tất cả mọi người có thể đoán trước được, Trì bá tước tiếp tục gắng chế tạo thanh thế, sau khi lại làm 3 lượt “Hồng Thạch đại đấu giá tuyệt bản lần cuối cùng”, Hồng Thạch đại đế không thể không lại hỏi đến việc này, khi hắn được biết là một tướng quân nho nhỏ vì một cái Tây Lâm nho nhỏ lại khiến ình dưới một tình huống cực kỳ bí ẩn gì đó không thể không bị mọi người bình luận rõ như ban ngày, cảm tình của hắn bị tổn thương là điều có thể hiểu được. Đương nhiên, với tài đức cùng sáng suốt của Hồng Thạch đại đế, còn chưa đến mức chỉ vì một vài việc nhỏ trong nhà lại đi bỏ cũ thay mới một vị tướng quân, nhưng hắn lại thông qua một phương thức cực kỳ bình thường, dùng thủ đoạn cực kỳ bình thường khiến cho quân bộ lập tức hạ đạt lệnh đốc thúc cực kỳ nghiêm túc.
Suốt mấy đêm liền, đương thời một vị hầu tước quân vụ thứ trưởng khác vì mệnh mua bị bắt chạy liên tục 5 ngày 5 đêm tới phủ tướng quân Sư Tử hà nhắn giùm mệnh lệnh, chẳng có gì khó lý giải cho việc hắn vừa trong lòng ân cần thăm hỏi toàn bộ người nhà Phạm tử tước vừa dùng đôi giày da đã bẩn tới mức không thể bẩn hơn ân cần thăm hỏi cửa lớn của phủ tướng quân cùng với quân sĩ mở cửa.
Tuy rằng không tiện giải thích chân tướng sự tình cùng với Phạm tử tước, nhưng nét mặt xanh mét của hầu tước đại nhân đã biểu lộ bão táp sắp xảy ra, hầu tước đại nhân còn nói lại một câu: “Ta lấy mệnh lệnh của Quốc vương bệ hạ cùng với quân bộ lệnh cho ngươi phải lập tức mời Tiểu dong binh đoàn đến quản lý Tây Lâm, từ giờ trở đi, lấy phút mà tính toán hiệu suất làm việc của ngươi!” Nói xong, hầu tước đại nhân trực tiếp đến dịch trạm cấp cao trong phủ đệ chuẩn bị cho quan viên để nghỉ ngơi.
Mà mãi đến lúc Phạm tử tước đích thân dẫn đội đang đêm kiêm trình chạy về đế đô, mới thu được tư liệu trực tiếp về Tiểu dong binh đoàn, bất luận là Thần thánh long kỵ sĩ hay là Tử linh long kỵ sĩ hay là sự kiện quần lót của Hồng Thạch, đều khiến cho hắn cảm thấy lạnh cả người, đương nhiên, khi hắn được biết đế quốc tam đại danh môn Trì gia là người chống đỡ trực tiếp ủng hộ cho Tiểu dong binh đoàn, thì lại càng biết rằng mình đã gây ra họa lớn, lúc này nhớ lại mới thấy nụ cười của vị học giả thiếu niên kia có lực sát thương lớn đến cỡ nào.
Sau cùng, Phạm tử tước dùng thủ đoạn như thế nào để mời Tiểu dong binh đoàn của Ngả Mễ quay lại Tây Lâm, bởi vì cả 2 bên đều tận lực che giấu quá trình trong đó, nên bên ngoài căn bản là không thể biết được. Có điều sau này, khi các quý tộc đế quốc đến nhà bái phỏng Phạm tử tước, tới lúc dùng cơm trưa tại Phạm gia, mới kinh ngạc phát hiện ra một nhà lớn nhỏ mấy chục miệng ăn thế mà lại chỉ ăn uống qua loa cho qua ngày, hơn nữa dưa muối cũng đều là phân phối theo đầu người. Lúc ấy khi đại bộ phận đế quốc quý tộc đem chuyện nhà Phạm tử tước thế nào mà lại đem cháo ngao ăn buổi sáng ra ướp lạnh, tiếp theo dùng dao cắt thành từng khối để đến tối có thể ăn cho đỡ đói làm đề tài câu chuyện để nói chuyện phiếm sau bữa ăn, đều cho rằng Ngả Mễ là cáo mượn oai hùm, nương tựa uy phong của Trì gia để đùa bỡn một phen. Sau nữa, cố sự đến từ Cáp Mễ Nhân vương quốc lại càng ngày càng nhiều, người đương thời biết được có mấy vị long kỵ sĩ bá tước, hầu tước tương tự cũng bị Ngả Mễ giết qua một lần đến nỗi còn chẳng có cháo ngao mà ăn cho qua ngày, mới không thể không một lần nữa nhận định lại chỗ lợi hại của thiếu niên này.
Ma Pháp lịch ngày 2 tháng 3, Tiểu dong binh đoàn sau muôn vàn lần khách khí tìm mọi cách chối từ, đến lúc Phạm tử tước chỉ còn mỗi mái nhà tranh, nước mắt giàn dụa mới chiếu lệ nhận lời mời đến Tây Lâm trấn, mà Tây Lâm, bắt đầu từ ngày này cũng dần dần trở thành thành thị nổi danh nhất tại Ma Pháp lịch từ trước tới nay.