Bạn đang đọc Dong Binh Thiên Hạ: Chương Q.3 – Chương 2: Liều Lĩnh Xung Đột
Quốc đô Sử Khảm Bố Lôi của Ngả Mễ đế quốc là đô thị lớn nhất được biết đến trên toàn bộ các đại lục.
Chu vi xung quanh thành là 40 km, bao gồm 8 mặt, mỗi mặt chiều dài chừng 5 km, đều có cổng chính và cổng phụ, được gọi là bát biên bát liên (8 mặt hợp lại).
Đường phố của thành thị cũng được quy hoạch kiến trúc theo hình bát giác, từ trung tâm thành thị tỏa ra 8 hướng.
Trung tâm thành thị là Hoàng cung, đây là kiến trúc duy nhất trong thành thị này không xây dựng theo hình bát giác, bên ngoài Hoàng cung có rất nhiều kiến trúc cao lớn hùng vĩ.
Phía bắc thành thị là khu biệt thự của quý tộc đế quốc, trong bát đại thế gia của Ngả Mễ đế quốc, trừ lãnh địa của 2 nhà ở bên ngoài vùng phụ cận ra thì khu biệt thự của 6 nhà còn lại đều nằm ở khu quý tộc phía bắc hoàng cung.
Phía đông của hoàng cung là khu vực các đại thương nhân thường xuyên tụ tập, 50% số cửa hàng trong toàn thành đều tập trung ở đây, mấy phố bán buôn chủ yếu cũng vậy.
Phía nam hoàng cung, dân cư có phần tương đối hỗn độn, hơn nữa càng đi về phía nam thì lại càng hỗn độn hơn.
Sơn hải kinh – Tạp đàm
Sau khi vãn yến, Lâm Vũ Thường nhớ lại lúc mình mới đến, nghe nói ở Phù Băng cảng, món ăn vặt nổi tiếng nhất là mực ống nướng trên than lửa, nghe nói mực ống ở đây là nướng ngay lúc mới câu lên, dùng than củi lấy từ thân cây gỗ lá kim đặt phía dưới từ từ nướng, trong quá trình nướng không ngừng rắc lên một loại nguyên liệu lấy từ vương quốc sa mạc được gọi là gia vị tự nhiên, lại bỏ thêm chút tương ớt, cái loại cảm giác này…
Ngả Mễ cũng là người thích ăn uống, vừa nghe nói có đồ ăn ngon, lập tức tỏ vẻ nguyện ý cùng đi, Sa Nhược cũng chỉ có thể đi theo.
Tại chợ đêm náo nhiệt, đồ ăn cứ nối tiếp nhau đưa lên, Lâm Vũ Thường thoạt nhìn thì ốm ốm yếu yếu, thân cao 1.65 mét, nghe nói chỉ nặng có 49 cân, nhưng trước đống thức ăn lại vô cùng phấn khích biểu diễn khiến cho Ngả Mễ thộn mặt ra cứ như là đang ngồi bên cạnh một loài động vật quý họ heo chó nào đó vậy. Lúc Ngả Mễ mới ăn được có 4 con mực ống nướng thì Lâm Vũ Thường đã xử lý xong 15 cái mực ống cuốn, sau đó trong khi Ngả Mễ còn mải trợn mắt há hốc mồm, lại ăn tiếp 5 cái mực ống cuốn nữa, thêm 4 cái bao tử nhỏ nướng, 1 mâm sò chiên…
Ngả Mễ không thể tưởng tượng nổi lại có một nữ hài như vậy, hơn nữa lại chưa từng được nghiêm khắc khảo nghiệm về những nữ hài khác, cảm thấy việc phải ngồi nhìn một cô gái chậm rãi thưởng thức mực ống cuốn là một chuyện cực kỳ thống khổ. Đương nhiên, nỗi thống khổ cũng không thể kéo dài mãi, cuối cùng, Lâm Vũ Thường hạnh phúc vỗ vỗ tay, tỏ vẻ hết sức thỏa mãn với đồ ăn thức uống, tiếp theo gọi ông chủ tới viết hóa đơn, Ngả Mễ trong lúc mơ mơ màng màng phát hiện trong mục khách hàng ghi trên hóa đơn lại đề tên chính mình??
Trên mặt hắn lúc này quả thực là há miệng mắc quai.
Bá tước gia đại tiểu thư trên mặt cũng tràn ngập mơ hồ cùng với biểu tình đương nhiên là phải như thế, cuối cùng không lên tiếng thì không được: “Cùng nữ hài ra ngoài, chẳng phải nam giới chuyên trách việc trả tiền hay sao? Nguyên lai khoản ăn tiêu này đối với một kỵ sĩ mà nói là lễ nghi tối thiểu của nam giới, chứ chưa cần nói gì đến tôn ti của người kỵ sĩ cả.”
Vậy cũng được sao? Ngả Mễ chầm chậm móc từ trong túi tiền lấy ra 10 kim tệ đưa cho ông chủ, sau đó trong khi còn đang chờ đối phương thối lại tiền lẻ, Lâm Vũ Thường đã hào phóng nói một câu: “Còn lại là tiền boa, không cần cảm tạ.”
Ngả Mễ nhìn thấy 5 ngân tệ vừa được móc ra đã lại bị thả vào trong túi tiền, quả thực giận đến phát điên lên mất rồi, âm thầm hạ quyết tâm, từ nay về sau sẽ không bao giờ đi ăm đêm cùng với nữ hài nữa, trừ phi là đối phương chịu trả tiền.
Trở lại dịch trạm, Đại Thanh Sơn đã đi nằm rồi, đang cùng Hoắc Ân Tư nói chuyện phiếm, Ngả Mễ ở trên giường trở mình vài cái, cuối cùng rốt cuộc nhịn không được nhổm dậy, quay sang Đại Thanh Sơn làm một động tác đã lâu không làm – Vươn tay phải, ngón cái chà xát vào ngón trỏ cùng ngón giữa.
Đại Thanh Sơn thật ra đã quá quen rồi, mở miệng túi tiền của mình rồi đổ kim tệ bên trong ra, ngoài khoảng 10 cái lưu lại, còn mấy chục cái đều cho Ngả Mễ, vừa đưa vừa hỏi: “Đâu hết rồi? Kể cả khoản lần đó bán đứng ta với Lục Nhi à?”
Ngả Mễ cực kỳ oan uổng đau khổ nói: “Ài, miệng ăn sạt núi nha, chúng ta đánh cược lãi ròng 90 vạn, đánh Ngâm Phong được 2 vạn, trên đường cướp được của hắc kỵ sĩ 2000 cái, hoàn thành nhiệm vụ được 6000 cái, cộng thêm các khoản khác, 90 vạn cho Quốc vương, ngoài ra giao lại cho Ba Nhĩ Ba Tư, cuối cùng ta chỉ còn… Vừa rồi lại bị người cướp sạch, một bài học kinh nghiệm rất lớn nha.” Nói xong, thở dài một tiếng, giật mạnh chăn trùm kín đầu, ngã ra giường.
Từ hải cảng tới đế đô Sử Khảm Bố Lôi đi mất chừng 4 ngày, đây chủ yếu là bởi vì có thể cưỡi ngựa mà đi, vì chiếu cố cơn ghen tuông cực kỳ lớn của Lục Nhi nên Đại Thanh Sơn không thể cưỡi ngựa, hơn nữa lại còn phải vận chuyển 60 con sói con từ huyễn giới, cho nên Lâm Vũ Thường dọc đường đi đều đưa ra nhu cầu xe ngựa đối với các dịch trạm, cứ mỗi lần tới trạm dịch tại địa điểm xác định là lại đổi xe ngựa mới, lên đường rất nhanh. Trong lúc này, Ngả Mễ tuân thủ rất nghiêm khắc chế độ ăn uống, ngủ nghỉ đúng giờ, tuyệt đối không hề tham gia các hoạt động xã giao, để tránh lại trở thành coi tiền như rác.
Phía trước chính là thiên hạ đệ nhất đại thành – Sử Khảm Bố Lôi. Lịch sử của Sử Khảm Bố Lôi có thể truy ngược về 1000 năm trước kia, nghe nói thành này khi ấy xuất hiện lớp lớp nhân tài, vô số kỳ nhân dị sĩ ẩn thân chốn dân gian, Ngả Mễ đế quốc trước mắt lại là một quốc gia có thực lực cực mạnh, do đó các nước khác đều cài cắm một lượng lớn gián điệp trong thành, tuyệt đối có thể gọi là ngọa hổ tàng long.
Lúc đoàn sứ thần đặt chân đến cửa đông thì trời đã vào chiều.
Tịch dương chênh chếch, toàn thành đắm chìm trong ánh chiều tà buổi đầu thu, ngập chìm vẻ yên ắng. Hiên nhiên, hôm nay không thể yết kiến quốc vương để báo cáo kết quả công tác, chỉ có thể đợi đến ngày mai, hơn nữa đi báo cáo kết quả công tác cũng không cần dong binh đi theo. Lâm Vũ Thường tỏ ý muốn về bá tước phủ nghỉ ngơi, Sa Nhược nhất định đồng hành, như vậy Ngả Mễ cùng với Đại Thanh Sơn và Hoắc Ân Tư thì sao?
“Chúng ta muốn đến chỗ Trì Hàn Phong thúc thúc, hắn để lại cho chúng ta địa chỉ, ta nghĩ, hắn mặc dù là một quý tộc suy vong cấp thấp, nhưng chỗ để chiêu đãi chúng ta hẳn là vẫn phải có a, nếu thật sự là không có, vậy thì ở lữ điếm hoặc trực tiếp đến Thụ Ốc Tửu tại Sử Khảm Bố Lôi cũng miễn cưỡng chấp nhận được.” Ngả Mễ vừa nói vừa móc ra tờ giấy Trì Hàn Phong lưu lại, à, lão sư Lôi Cát cũng có thể ở đó, mặc dù quả thực là nhức đầu với cái tổ hợp ác nhân 2 người bọn họ, song mấy tháng không gặp lại rất nhớ bọn họ.
Ồ, Trì Hàn Phong ở đế đô? Lâm Vũ Thường cảm thấy hứng thú đối với người từng khiến cho người Cáp Mễ Nhân vương quốc phải đau đầu này, cầm lấy tờ giấy của Trì Hàn Phong: Phía bắc Hoàng cung, đường 8 nhà số 8.
“Hắn là một quý tộc suy vong? Đây là danh môn phủ đệ tại đế đô nha? Nhà của chúng ta ở đường 6 số nhà 7.” Lâm Vũ Thường tự hỏi tự đáp: “Đúng rồi, có thể hắn là gia thần của một đại quý tộc a.”
Đoàn sứ thần sau khi tiến vào cửa đông trực tiếp thẳng tiến khu phía bắc Hoàng cung.
Sử Khảm Bố Lôi quả thực so với mấy cái thành thị mà Ngả Mễ bọn họ từng thấy còn náo nhiệt hơn nhiều, trên đường người đi nườm nượp, ngựa xe như nước, có rất nhiều thứ chưa từng trông thấy, khiến cho 2 tiểu tử ngốc đến từ Băng Phong đại lục phải liên tục ngó nghiêng.
Phía trước lại có 1 đám người đang tụ tập cơ hồ làm tắc hết cả đường, Ngả Mễ cùng với Đại Thanh Sơn và Hoắc Ân Tư đều xông đến xem náo nhiệt, bởi vì Hoắc Ân Tư vóc dáng thấp, cho nên lập tức cưỡi lên ngựa.
Hắc, nguyên lai là có người đánh nhau, mấy nam hài tử có tí chức tước đang làm náo loạn, nguyên lai ở Thụ Ốc Tửu quán cũng thường thấy có người đánh nhau, hơn nữa tại Thụ Ốc Tửu quán còn rất hoan nghênh kẻ đánh nhau, chỉ cần không đổ máu, như vậy cho dù có đánh vỡ cái gì cũng không cần bồi thường, mỗi lần đánh nhau đều có người vỗ tay ủng hộ. Ba nam hài ra sức di động cước bộ tiến vào bên trong, hy vọng có thể xem rõ hơn một chút.
Song phương đánh nhau nhân số không cân bằng, một bên là mấy nam hài tử, đại khái bộ dạng khoảng chừng 15~20 tuổi, mi thanh mục tú, trong đó có 2 nam hài mặc trang phục quân nhân đế quốc, xem phục sức thì ít nhất cũng phải trên cấp bậc đế quốc tiểu đội trưởng, trong tay đều nắm vũ khí tiêu chuẩn của quân nhân đế quốc.
Bên còn lại chỉ có 1 người, có thể vì nguyên nhân nhân số chênh lệch quá lớn, tất cả mọi người đều chăm chú nhìn người này ―― Một nam hài tử, thân cao đại khái tương đương với Đại Thanh Sơn, khoảng 1.80 mét a, quần áo cũng giống hệt Đại Thanh Sơn là thuần một màu đen, một thân đồ lụa, mặc dù đang chiến đấu nhưng bộ đồ lụa vẫn vô cùng sạch sẽ áp ở trên người. Khuôn mặt trắng trẻo, mũi thẳng tắp, môi ra sức mím chặt, lông mày cũng không phải là quá thô, mày hơi xếch lên, ánh mắt màu đen tràn ngập lửa giận. Trên mặt tựa hồ chẳng có chút tiếu ý nào, lạnh lùng khiến người ta phát run, có một loại cảm giác không giận mà uy rất khó hình dung nổi. Mái tóc dài màu đen được cột lại một cách đơn giản bằng sợi dây tím, tựa như một dải gấm vóc màu đen dán ở trên lưng, gió thổi qua, bộ đồ lụa, mái tóc dài tung bay trong gió.
Đều là nam hài, nhưng Ngả Mễ, Đại Thanh Sơn, Hoắc Ân Tư lại cảm thấy kinh ngạc trước vẻ lãnh khốc cùng tuấn mỹ của nam hài trước mắt này.
Phe của số đông nam hài tựa hồ đang bị dồn vào thế chống đỡ, nam hài đứng đầu mặc phụ sức của đế quốc trung đội trưởng nói: “Ta đề nghị ngươi không được làm trò vô vị nữa! Nếu không…”
Nam hài tuấn mỹ áo đen kia hiển nhiên là một người không thể thuyết phục được, căn bản không thèm trả lời, không, chính xác mà nói, chỉ dùng kỵ sĩ trường kiếm bên tay phải và tấm chắn thuần cương bên tay trái làm câu trả lời. Tay trái giơ lên thôi động tấm chắn, kỵ sĩ kiếm từ trong hư không chém xuống.
Bị kẹt ở bên ngoài, Ngả Mễ cùng Đại Thanh Sơn có thể thấy, một kiếm này chính xác là khiêu khích đối thủ công kích, trên thực tế sẽ không gây tổn thương đến bất cứ kẻ nào, xem ra nam hài này cũng rất có phong độ kỵ sĩ. Đương nhiên, đối thủ đứng gần trong gang tấc cũng không dám chờ mong vận may như vậy, mấy nam hài đồng thời giơ tấm chắn lên đỡ trường kiếm chém xuống.
Song phương vừa mới ra tay, Ngả Mễ cùng với Đại Thanh Sơn liền khẽ lắc lắc đầu, bảo sao cái gã nam hài kia lại dám một mình chủ động đánh mấy người, song phương thật sự không cùng trình độ, mặc dù là quân nhân đế quốc cấp bậc trung đội trưởng, về lý cũng có thể quản lý đội ngũ chừng 1000 người, nhưng trình độ của mấy người này so với mấy tiểu đội trưởng của đại đội xuyên băng còn kém xa chứ đừng nói gì đến nam hài trước mắt này. Hắc y nam hài trường kiếm mỗi lần đâm, chém, chặt, bổ, tấm chắn mỗi lần vung lên đều dùng lực một cách hiệu quả, ít có những động tác dư thừa, không chỉ có trường kiếm mang đến áp lực cực đại, mà hai chân giấu phía dưới tấm chắn cũng gây ra rất nhiều trở ngại cho đám người xung quanh, mấy lần đã xuất cước đá ra.
Loại người gì vậy? Lại dám đánh cả quân nhân đế quốc, Ngả Mễ cùng với Đại Thanh Sơn cũng nhíu mày, có nên giúp một tay không?
Lúc này, một tiểu đội cấm quân lính của đế quốc đi ngang qua bên cạnh, phát hiện có người làm loạn, đẩy đám người ra để xông vào. Tiểu đội trưởng dẫn đội vừa mới chuẩn bị thét ra lệnh cho song phương đình chỉ chiến đấu, nhưng khi hắn nhìn kỹ lại mặt hai người, mày cũng nhíu lại, hiện ra bộ dạng khó xử, gọi một binh sĩ bên cạnh lại, thì thầm bên tai mấy câu gì đó, binh lính liền rẽ đám người biến mất.
Chưa đầy mấy phút sau, hắc y nam hài dùng tấm chắn đánh bay trường kiếm trong tay một nam hài, trên mặt tấm chắn nhô ra bốn cạnh sắc bằng thép cứa qua cánh tay nam hài, một nam hài mình vận quân phục đế quốc tiểu đội trưởng ra sức dùng cương thuẫn chặn lại, nhưng thật không ngờ trường kiếm của hắc y nam hài lại như độc xà từ một góc độ quái dị đâm ra, lướt qua khe hở, đâm thẳng tới trước ngực đế quốc tiểu đội trưởng.
Ngả Mễ và Đại Thanh Sơn cùng thét lên kinh hãi, vô luận thế nào cũng không thể tùy tiện gây tai nạn chết người được, Đại Thanh Sơn tấm chắn nắm trong tay, Ải nhân Hoắc Ân Tư lại lấy tốc độ công kích đặc biệt trên mặt đất của Ải nhân dẫn đầu vọt tới, cây búa màu lam lóe lên quang mang chói mắt dưới tịch dương, vẽ nên một quầng sáng màu lam bổ lên trường kiếm.
Hắc y nam hài lúc này biểu hiện lại càng khiến ọi người chấn động, mắt thấy trường kiếm có thể bị cây búa lớn chặt gãy, trường kiếm đột nhiên rung rung lên trong phạm vi nhỏ nhất, mỗi lần rung đều làm suy yếu lực búa đánh vào, đồng thời trong lúc chấn động, trường kiếm và búa nhanh chóng tách ra, chí có Hoắc Ân Tư mới có thể cảm giác được thân kiếm cấp tốc rung rung không ngừng va chạm với cự phủ của mình, đây tuyệt đối không phải là trường kiếm rút lui, chỉ có mình mới biết được chấn động cấp tốc khiến cho 2 tay cầm búa của mình cơ hồ hoàn toàn tê liệt.
Thấy có một Ải nhân cường tráng hỗ trợ, 5 thiếu niên nhanh chóng lui xuống dưới, giúp nam hài đã bị thương kia băng bó đơn giản một chút, lúc này, Hoắc Ân Tư đã giao chiến với hắc y nam hài.
Ải nhân tộc trong chiến đấu là đồng bọn có thể vĩnh viễn tin cậy được, trừ phi chết trận. Hoắc Ân Tư hiển nhiên là người nổi bật trong Ải nhân, mỗi một búa đều mang theo khí thế vương giả — có đi không có về, thà chết không lui. Chiến phủ khổng lồ dưới ánh mặt trời không ngừng tăng tốc tạo ra từng cơn lốc xoáy tử vong màu lam, xoay tròn xung quanh hắc y nam hài, mái tóc dài màu đen của hắc y nam hài phiêu lạc trong cơn lốc do chiến phủ tạo ra, cương thuẫn không ngừng ngăn chặn chiến phủ chém xuống, trường kiếm mặc dù ngắn không thể đâm trúng phủ ảnh của chiến phủ, nhưng cũng linh động không ngừng tập kích hai tay nắm chiến phủ.
Tất cả mọi người đều bị cảnh tượng trước mắt hấp dẫn, cho dù là Ngả Mễ hay Đại Thanh Sơn cũng không phải là ngoại lệ, thật không ngờ, Hắc Ân Tư chỉ mới có 200 tuổi mà trên phương diện vũ kỹ lại có thể tương đương với lão Lạc Khắc trên 800 tuổi, thậm chí khí thế còn có phần trội hơn, tựa hồ khiếm khuyết chỉ là mặt kinh nghiệm. Mà hắc y nam hài vừa rồi trong chiến đấu hiển nhiên là còn lưu tình, chỉ là hiện tại không biết đã phát huy trình độ chân chính của hắn hay chưa, chiến phủ hẳn là 100% khắc chế trường kiếm, trong tình huống như vậy, trường kiếm kia vẫn tản ra u linh khí tức như trước, mặc dù rất ít khi xuất hiện phù ảnh của trường kiếm quang mang, nhưng có thể thấy được, tựa như độc xà, cứ mỗi lần phóng ra thì đều trực tiếp đâm vào chỗ trí mạng của Hoắc Ân Tư.
Đại Thanh Sơn nhìn Ngả Mễ, Ngả Mễ nhìn Đại Thanh Sơn, hai người đều thấy nỗi ưu tư trong mắt đối phương, 2 người kia một khi xuất hiện sơ suất, chắc chắn là ngươi tử ta vong. Ngả Mễ rút trường kiếm sau lưng ra, Đại Thanh Sơn cũng nắm tấm chắn và trường kiếm giơ lên. Vô luận như thế nào, không thể để cháu của lão Lạc Khắc xảy ra vấn đề được, bất luận thế nào cũng không thể để mới ngày đầu tới đế đô đã xảy ra án mạng được.
Hoắc Ân Tư đột nhiên đang lúc bùng nổ, gầm lên giận dữ, không chỉ có 2 tay, mà toàn thân đều áp tới sau chuôi chiến phủ, cự phủ, nhân thể 2 thứ hợp nhất, thế không thể đỡ bổ về phía trường kiếm của hắc y nam hài cùng với thân thể sau trường kiếm.
Hoặc là, chặt đứt kiếm tìm đường sống, hoặc là, người kiếm cùng vong.
Hắc y nam hài phát hiện thình lình xảy ra nguy hiểm, 2 mắt trợn lên, trong ánh mắt phát ra ngọn lửa tử vong, không hề lui mà lại tiến tới nghênh đón, trường kiếm đột nhiên từ ngang dựng thẳng đứng lên, từ chém chuyển sang đâm, mũi kiếm kịch liệt rung lên vòng qua chiến phủ đâm về phía 2 tay đằng sau cán búa cùng với vị trí tim của Ải nhân.
Tất cả mọi người đều nhắm mắt lại, 2 chiến sĩ vĩ đại chỉ trong nháy mắt này ắt phải đồng quy vu tận.