Dong Binh Thiên Hạ

Chương Q.2 - Chương 28: Tiến Hóa


Bạn đang đọc Dong Binh Thiên Hạ: Chương Q.2 – Chương 28: Tiến Hóa


Phân chia Long tộc:
Toàn bộ Long tộc có thể chia làm 2 hệ thống lớn, đầu tiên là hồng long, lam long, thanh long, lục long, hoàng kim long, 5 loại rồng này đều là do bản đại Long thần Phái Lạc Đặc từ tế bào trong máu của mình chuyển hóa dựng dục mà thành, ban đầu mỗi loại rồng chỉ có 2, sau đó trải qua nhiều lần sinh sản mà phát triển. Đương thời những cự long này đều có thể trở thành Thần thánh cự long, những cự long bình thường còn lại là di Phái Lạc Đặc dùng chính tế bào vảy của mình chuyển hóa mà thành, số lượng sống chỉ có hơn 20 con. Trừ Long tộc lứa đầu là tế bào sinh sôi nảy nở, rồng sau này đều là động vật đẻ trứng.
Hắc sắc cự long là bản mệnh long tộc của Long thần thế hệ trước, trải qua bao năm tháng lịch sử vẫn còn tồn tại trên thế giới.
Hồng long thuộc hỏa hệ, lam long thuộc thủy hệ, thanh long thuộc phong hệ, lục long thuộc băng hệ, hoàng kim long là bản mệnh long tộc của bản đại Long thần, chủ thể thuộc về thổ tính, nhưng biểu hiện ở những phương diện khác cũng mạnh phi thường. Hắc sắc cự long còn lại là hắc ám thuộc tính.
Sơn hải kinh – Kỳ đàm quái luận
Mọi người ngạc nhiên phát hiện, cửa vào ở sau lưng không biết đã biến mất từ lúc nào. Chỗ từng là cửa ấy chỉ thấy toàn là nham thạch bóng loáng.
Bên cạnh ma lực đột nhiên bắt đầu rung chuyển, mọi người hoảng sợ ngoảnh đầu lại nhìn trung tâm huyệt động, lam sắc cự long đột nhiên chấn động rồi thu lại 2 cánh, nó tỉnh rồi. Đôi cánh khổng lồ mau chóng đập 2 cái, mũi cánh để lộ ra lớp màng ma pháp màu lam ở bên ngoài, lúc này mọi người mới phát hiện, cánh nó cũng không phải chỉ độc một màu lam, ngược lại trông còn có vẻ giống màu xanh hơn.
Tiếng thở lớn vang lên trong động chẳng khác nào tiếng sấm nơi chân trời, khiến cho huyệt động trống trải rung lên chấn động, trên bốn vách tường những hòn đá không ngừng rớt xuống.
Như 4 khối lưu tinh xẹt qua bầu trời đêm, Ngâm Phong đồng thời mở ra 4 con mắt.
“Tạp chủng nhân loại ti bỉ đê tiện, là kẻ nào lại đến quấy rầy giấc mộng đẹp của ta?” Cho dù còn cách tới hơn 100 thước, nhưng mỗi người mạo hiểm đều cảm nhận được chính xác Ngâm Phong đang tán phát ra cơn giận đùng đùng, khí tức giết chóc nhất thời phủ kín toàn bộ huyệt động.
“Ngươi sao lại biết nói?” Trong nỗi kinh ngạc, Đại Thanh Sơn đột nhiên khẽ thì thầm một câu.
“Tiện chủng!” Hiển nhiên, lỗ tai của Ngâm Phong vô cùng linh mẫn: “Chẳng lẽ chỉ có lũ Thần thánh cự long chết tiệt mới có thể sử dụng ngôn ngữ của nhân loại sao? Đến đây đi, để ta xem xem là loại người nào có thể phá tan 5 đạo kết giới để đi vào chỗ này của ta, đã lâu lắm rồi không hoạt động gân cốt cùng với lũ sâu bọ nhân loại các ngươi rồi.”
Long viêm xộc lên tận trời từ trong miệng Ngâm Phong phun ra, ma pháp thạch trụ khổng lồ tức thì bị nướng thành màu đỏ, đống trang sức quặng vàng thô như một ngọn núi nhỏ ở trước mặt nó cũng chỉ trong nháy mắt đã bị nóng chảy thành dung dịch vàng.

Người đầu tiên ổn định lại trong đám người mạo hiểm là Đức Lỗ, Cuồng chiến sĩ trong máu đặc biệt có loại tử khí hữu tử vô sinh cũng dần dần tỏa ra trên người hắn, hắn bởi vừa rồi bản thân đã yếu đuối muốn bỏ trốn mà cảm thấy xấu hổ. Cuồng chiến sĩ giơ cao cuồng kỵ sĩ chiến phủ dài 4 thước lên, thôi động Địa hành long bên dưới, trực tiếp xông về phía Ngâm Phong.
Địa hành long vừa mới chạy được vài bước, bỗng ngừng lại, quán tính lớn suýt nữa đã hất Đức Lỗ từ trên người rơi xuống. Địa hành long nao núng, trong ánh mắt lộ ra vẻ sợ hãi.
“Mẹ kiếp, cái đồ thỏ đế này.” Đức Lỗ phẫn nộ vung tay ra sức đấm lên đầu Địa hành long một quyền, Địa hành long lại càng thêm phần sợ hãi.
Chiến phủ màu bạc từ xẹt qua không trung vẽ thành một hình bán nguyệt nho nhỏ, lưỡi búa xẹt qua đuôi Địa hành long, máu lập tức tuôn trào. Địa hành long thống khổ rít gào, cái đầu to gục xuống, rầm rầm chạy về phía Ngâm Phong.
Những người mạo hiểm khác cũng đã phục hồi lại tinh thần, nhanh chóng hợp thành tập đoàn chiến đấu, chiến sĩ nhanh chóng vây ma pháp sư cùng với mục sư vào giữa, mặc dù rất nhiều người chân vẫn còn run rẩy, song điều này cũng không ảnh hưởng nhiều đến việc phát huy tác dụng chiến đấu của tập đoàn. “Quay lại đi, Đức Lỗ, chúng ta cùng lên.” A Phong lớn tiếng gọi, song không hiệu quả gì.
Đoàn người mạo hiểm lấy tiêu chuẩn tập đoàn gặp địch quân từng bước từng bước tiến gần về phía Ngâm Phong.
“Ha ha, tiểu tạp chủng chết tiệt.” Xem ra Ngâm Phong cũng chẳng hề vội vã.
Gần rồi, gần rồi, càng lúc càng gần, khoảng cách giữa Đức Lỗ và Ngâm Phong chỉ còn có 50 thước. Cái đầu màu lam của Ngâm Phong ngoác miệng ra, gió lốc từ trong miệng nó ào ào thổi ra.
Cuồng phong kịch liệt chẳng khác nào những lưỡi đao xé rách y phục trên người Đức Lỗ, chẳng mấy chốc, Cuồng chiến sĩ trên người vốn số lượng khôi giáp cũng không nhiều lắm đã hoàn toàn bị rơi rụng.
Hiển nhiên, cho dù Địa hành long rất đau song cũng không thể kháng cự lại rồng khổng lồ phun tức, mới đầu Địa hành long còn gục đầu cố sức tiến lên phía trước, có điều, chưa được vài bước đã bị cuồng phong rít gào thổi ngã ra đất. Đức Lỗ một chân còn bị kẹt dưới thân hình khổng lồ của Địa hành long.
Rõ ràng là Ngâm Phong vô cùng vui mừng khi thấy hiệu quả này, nó đình chỉ phun tức.
Gió nhỏ lại, tập đoàn tác chiến của đoàn người mạo hiểm tăng tốc tiến lại bên cạnh Đức Lỗ, A Phong và Đại Thanh Sơn cố gắng đẩy Địa hành long ra, mới phát hiện Địa hành long đã bị hù chết rồi, mật vàng bốc mùi tanh tưởi từ miệng Địa hành long trào ra. Cự long vốn là khắc tinh trời sinh của Địa hành long.
Đức Lỗ được đám người mạo hiểm kéo ra.

Lúc này khoảng cách tới chỗ Ngâm Phong chỉ còn có 40 thước.
Chỉ có ở khoảng cách gần như thế này mới có thể thấy được thần uy của thiên cổ đệ nhất ác long này, nó cao chừng 15 thước, dài 40 thước, đại khái là gấp đôi so với cự long thông thường. Những lớp vảy lớn nhỏ màu xám xanh che kín thân hình, toàn thân nó khắp nơi đều có những vết sẹo —— hẳn là vết tích lưu lại sau nhiều phen chiến đấu. Không biết là dũng sĩ hạng nào mới có thể để lại dấu vết khắc sâu như thế cho nó, nhưng người chiến thắng cuối cùng hẳn là Ngâm Phong, trong 1000 năm qua, chưa từng nghe thấy có bản ghi chép của người nào từng tác chiến cùng Ngâm Phong lưu lại, cho dù là long kỵ sĩ sở hữu rồng cũng không có.
Ngâm Phong vươn long trảo dài ngoằng ra, tiếp nhận óc Tuyết lang từ bộ xương khô đang quỳ, nuốt ực xuống.
“Ha ha, trước bữa tiệc thịt người lớn chi bằng nếm chút điểm tâm đi. Đám sâu bọ chết tiệt, chúng ta cùng vui đùa một chút nào.”
Không hề có chú ngữ nào vang lên, trước mặt Ngâm Phong không khí đột nhiên vặn vẹo, tiếp theo xuất hiện 4 con Phong huyễn long màu vàng, cơ hồ là chỉ trong chợp mắt, 4 con huyễn long đã như hòa tan trong không khí biến mất vô ảnh vô tung.
“Cẩn thận, rồng ẩn thân rồi.” Nặc vừa hô to, vừa ngâm xướng lên ma pháp: “Tinh linh ánh sáng ơi, hãy chúc phúc cho dũng sĩ của người a.” Ma pháp kim hoàng từ trên trời giáng xuống, phủ lên thân thể từng người mạo hiểm, đám người mạo hiểm trước mắt đột nhiên xuất hiện 4 con cự long màu vàng đang uốn lượn trên không trung ở tầm thấp.
“Tinh linh kiếm ơi, hãy huyễn hóa linh thể của ngươi vào đòn công kích của lưỡi kiếm sắc đi.” Thiên Lý Tuyết bắt đầu đòn công kích của bản thân, trường kiếm màu trắng trong tay biến ảo thành vô số bóng kiếm bắn về phía con rồng trên không. Phong long đứng mũi chịu sào lập tức bị bóng kiếm công kích, bóng kiếm bay múa trong hư không đánh mạnh lên người phong long, đánh nó ngã lăn ra đất.
Kiếm khí màu bạc lại từ trường kiếm trong tay A Phong phát ra, 8 đạo kiếm khí trực tiếp bắn về phía người 2 con rồng, phong long vừa mới bị Thiên Lý Tuyết đánh không kịp tránh, trực tiếp bị kiếm khí bổ trúng đầu, nhanh chóng biến mất trong không khí —— Phong long sau khi bị đánh tan sẽ trở lại thành gió như cũ. Mặt khác một con phong long thống khổ hú dài một tiếng, thân ảnh lập tức chậm lại.
Ma pháp tiễn thủ đồng thời bắn ra 3 mũi ma pháp trường tiễn mang theo hoàng sắc hỏa diễm xé toang không khí, thổ hệ ma pháp trường tiễn không nghi ngờ gì chính là ma pháp tiễn dùng để đối phó với phong long tốt nhất. Quả nhiên, một con phong long cổ và thân hình đồng thời trúng tiễn, thân thể màu vàng nhanh chóng biến thành cứng rắn rồi ngã ra chẳng khác nào một đống đất, sau đó biến mất ở trong không khí.
Đức Lỗ thân thể cơ hồ lộ ra trọn vẹn quơ chiến phủ dài 4 thước lên, điên cuồng lao đến, thiểm điện màu bạc từ trên không trung xẹt qua, một con phong long khổng lồ bị chém mất một chân, nhanh chóng biến mất.
Con phong long cuối cùng bị đám kiếm sĩ liên thủ chém lăn ra đất.
Hiệp thứ nhất, vô luận là thế nào đi nữa, người thắng lợi là đoàn mạo hiểm.
“Thú vị lắm.” Ngâm Phong đột nhiên như phát hiện ra bảo bối, hai mắt nheo lại.

“Cẩn thận, nó có 2 cái đầu, cho nên nếu đồng thời thi pháp, tốc độ sẽ rất nhanh.” Từng là một ma pháp sư cấp 1, A Phong nhanh chóng phát hiện ra chỗ lợi hại của Ngâm Phong.
“Băng tuyết phong bạo…” Để ngăn cản Ngâm Phong lại phát động công kích, Ngả Mễ từ cự ly cách Ngâm Phong hơn 30 thước triệu hoán ra băng hệ ma pháp.
Tuyết từ trên đỉnh huyệt động bay tán loạn, trong quá trình rớt xuống không ngừng hình thành những mảng tuyết lớn hơn, Băng Nhận theo sau như núi đổ chém về phía Ngâm Phong.
Loại ma pháp cấp thấp này căn bản không thể gây ra thương tổn cho cự long được, Ngâm Phong chẳng thèm để ý đến, trực tiếp bắt đầu đại hình ma pháp kế tiếp… Đương nhiên băng hệ tinh linh cao cấp thi triển ra là một ngoại lệ, băng phiến đột phá tầng phòng hộ của Ngâm Phong, như một lưỡi dao xẹt qua người nó, phát ra tiếng xèo xèo, máu màu đỏ nhanh chóng chảy ra từ người Ngâm Phong.
Có lẽ đã lâu lắm rồi không có ai lưu lại vết thương trên người Ngâm Phong, tròng mắt màu trắng của nó lập tức phủ kín tơ máu, thống khổ gào lên một tiếng, thanh âm làm rung động huyệt động trống trải, từ trên đỉnh động liên tục rớt xuống những khối đá lớn nhỏ.
Trong cơn thống khổ, Ngâm Phong từ bỏ ma pháp vừa mới chuẩn bị… Đám ma pháp tinh linh như sóng cồn mãnh liệt dâng lên, ma pháp trận hình lục giác màu lam xuất hiện ở trước mặt mọi người, vẫn là hắc sắc ma pháp cự long từ dưới đất chui lên, tiếp theo lại một con cự long thứ 2 trỗi dậy.
Hắc ám long Lam Đạt? Được xưng tụng là chung cực vũ khí hủy diệt trên chiến trường, Lam Đạt cũng có thể đồng thời triệu hồi ra 2 đầu sao? Khi mọi người còn đang ngạc nhiên nhìn 2 đầu của Lam Đạt đồng thời ngẩng lên thì hắc sắc ma pháp hỏa diễm đã bạo phát ra.
Lam Đạt hướng công kích vào kẻ đã trực tiếp tấn công, Ngả Mễ… Vừa rồi chỉ có Ngả Mễ cùng với Ngâm Phong thành lập quan hệ công kích trực tiếp, hắc sắc hỏa diễm từ trên người Ngả Mễ bốc ra, quần áo màu trắng tức thì nhuốm đỏ máu, Ngả Mễ hét to một tiếng rồi ngã gục ra đất, mất đi tri giác.
“Ngả Mễ…” Đại Thanh Sơn từ phía sau hét lớn xông tới.
“Thần Đại Ny Nhã từ ái ơi… Xin ngài hãy ban nguyệt quang soi rọi cho những tín đồ của ngài!” Nặc khẽ vịnh xướng, trên bầu trời hé ra ánh trăng màu tuyết bạch, vết thương trên người Ngả Mễ nhanh chóng bắt đầu khép lại, miệng phát ta tiếng rên rỉ yếu ớt thống khổ.
“Máu của ta, linh của ta, ta lấy danh nghĩa của ta kêu gọi ngươi xuất hiện, ta lấy tính mạng của ta đổi lấy công kích cường đại của ngươi…” A Phong 2 tay nâng đại kiếm lên, thanh âm trang nghiêm trân trọng vang lên “Oa ——” Một ngụm máu tươi phun ra, trường kiếm màu bạc lập tức biến thành đỏ như máu.
“Phong ca, không cần đâu…” Thiên Lý Tuyết hô to định ngăn cản A Phong, nhưng mà…
Trường kiếm màu đỏ rung lên, 8 đạo kiếm khí màu lam từ trên trường kiếm phát ra, kể cả 2 đạo kiếm khí màu đỏ cũng phát ra rồi. Lam sắc kiếm khí đánh vào trên lớp phòng ngự của Ngâm Phong, bay lượn 4 phía, huyết sắc kiếm khí lại trực tiếp đột phá vào lớp phòng ngự, trên cánh phải của Ngâm Phong xuất hiện 2 lỗ hổng dài đến 1 thước, máu tươi lập tức phun ra.
“Máu của ta, linh của ta, ta lấy danh nghĩa của ta kêu gọi ngươi xuất hiện, ta lấy tính mạng của ta đổi lấy công kích cường đại của ngươi…” Thiên Lý Tuyết cũng 2 tay nâng đại kiếm lên, thanh âm trang nghiêm trịnh trọng vang lên “Oa ——” Một búng lớn máu tươi phun ra, trường kiếm màu bạc lập tức biến thành đỏ như máu.
Bốn đạo kiếm khí màu lam cùng 1 đạo kiếm khí màu đỏ đồng thời bắn về hướng Ngâm Phong, trên người Ngâm Phong lập tức lại xuất hiện thêm một miệng vết thương khác.

“Nhân loại hèn mọn, đi chết đi!” Một bức tường lửa lớn nhô lên, ngọn lửa gào thét nhằm về phía đám người mạo hiểm, tiếp theo hoàng sắc phong long lại xuất hiện, từ trên không trung gào thét quơ móng vuốt thật lớn lên, vài phong hệ tinh linh đẳng cấp cao cũng được triệu hoán ra.
Cơ hồ là chỉ trong nhất thời, mỗi người mạo hiểm đều trúng phải mê muội pháp, vật lý hỗn hợp công kích. Hai gã kiếm sĩ lập tức lảo đảo ngã xuống, A Phong ra sức chém ngã một phong hệ tinh linh, sau đó lại bị long vĩ khổng lồ quật trúng, cả người bắn về phía biển lửa.
“Phong ca!” Thiên Lý Tuyết định thoát khỏi phong hệ tinh linh trước mắt, sau khi chém vờ một kiếm thì tung người lên tiếp được A Phong, hai người đồng thời bị hất về phía tường lửa. Thiên Lý Tuyết vừa mới định bò ra từ trong lửa thì phong hệ tinh linh đã bay múa dẫn động tường lửa, toàn bộ tường lửa như một ngọn núi quấn lấy 2 người.
“Phong ca…” Thiên Lý Tuyết ra sức ném A Phong, trong tay huyết kiếm phát ra mấy đạo kiếm quang đánh trúng phong hệ tinh linh, “Ầm” phong hệ tinh linh bị đánh ngã ra đất, Thiên Lý Tuyết đánh tới, ôm chặt lấy tinh linh, 2 người vật lộn trong biển lửa.
“Thần Đại Ny Nhã từ ái ơi… Xin ngài hãy ban nguyệt quang soi rọi cho những tín đồ của ngài!” Nặc định sử dụng khôi phục ma pháp quy mô lớn, có điều, 5 quả trứng bị nung chảy màu đỏ đen bỗng xuất hiện trước mặt hắn, liên tiếp phát sinh bạo phá, đem Nặc cùng ma pháp kiếm sĩ bên cạnh đập thành tro bụi.
Lão Lạc Khắc cùng Đức Lỗ đồng thời ném búa trong tay về phía Ngâm Phong, chiến phủ khổng lồ xoay tròn, Ngâm Phong trên người phát ra lam sắc quang mang, chiến phủ của Đức Lỗ lập tức bị đánh bay, chiến phủ của lão Lạc Khắc phát ra quang mang màu đỏ, vừa mới đột phá qua tấm chắn vật lý công kích màu lam, đã vạch một vệt máu trên cái đầu màu lam của con rồng.
Ngâm Phong lại thống khổ rống lên, long tức màu đỏ phun ra, Đức Lỗ đứng gần Ngâm Phong nhất trong nháy mắt đã biến mất giữa làn long tức.
Lão Lạc Khắc vươn 2 tay về phía chiến phủ khổng lồ, hào quang màu đỏ trên chiến phủ tái hiện, từ dưới chân Ngâm Phong bắn lên, lại bay trở về tay lão Lạc Khắc.
Đại Thanh Sơn bế Ngả Mễ di chuyển qua khắp các ngóc ngách, ôm cương thuẫn trên người hắn ra chiến đấu với phong hệ tinh linh.
Ma pháp trận màu lam lại xuất hiện, một con Lam Đạt thật lớn từ dưới đất ngoi lên, ba ngọn lửa ma pháp phun lên người lão Lạc Khắc cùng với Đại Thanh Sơn. Đại Thanh Sơn cùng lão Lạc Khắc đồng thời ngã ra đất. Đầu của lão Lạc Khắc va mạnh vào chiến phủ, tức thì ngất xỉu.
Chiến tranh tựa hồ đã gần đi đến hồi kết, đám người mạo hiểm đã không còn ai trụ vững nữa.
Không nghi ngờ gì, Ngâm Phong lại thi triển ra uy lực tuyệt vời của nó.
“Phụt ——” Máu tươi từ miệng Đại Thanh Sơn bắn ra, hắn cố sức lết về phía Ngả Mễ: “Ngả Mễ, không thể ngờ được, chúng ta lần đầu tiên đi ra ngoài đã… Kiếp sau, rất hy vọng lại có thể làm huynh đệ cùng ngươi.” Ngả Mễ từ trong hôn mê tỉnh lại, chất lỏng màu đỏ phủ kín mắt hắn, trước mắt là một thế giới màu đỏ: “Chúng ta bại rồi sao?” Hắn định vớ lấy Băng Nhận bên người, nhưng mà…
“Nhân loại hèn mọn, đi chết đi.” Tiếng Ngâm Phong quanh quẩn trong huyệt động, cuối cùng mấy tinh linh tay cầm băng đao sáng như tuyết trượt đến.
Đại Thanh Sơn gắng sức nắm tay Ngả Mễ: “Lục Nhi, bạn tốt của ta, vĩnh biệt.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.