Bạn đang đọc Dong Binh Thiên Hạ: Chương Q.1 – Chương 3: Ngoại Truyện – Lai Khắc Tiến Nhập Khất Nguyện Tháp
Động huyệt càng lúc càng sáng, ánh sáng của bầu trời xuyên xuống toả ra khắp mọi hướng, ngọn đuốc bùng cháy tham lam hút lấy khí trời.
Một thanh niên thân mặc giáp trắng dùng lực ném cây đuốc vào động huyệt tối tăm phía sau khiến mấy con thằn lằn to xác chạy tán loạn rời xa ánh lửa, từ trong bóng tối truyền ra tiếng gào, ánh mắt xanh lục giận dữ không cam tâm như muốn nhìn xuyên thấu động huyệt.
Động khẩu cực kì trơn trượt, thanh niên quân nhân bám chặt vào cửa động rồi vươn tay vào động khẩu kéo lên một ma pháp sư râu tóc hoa râm. Tiếp theo đó là một tiểu đội mặc bạch sắc quân trang giống như hắn và 10 trung niên ma pháp sư.
“Lai Khắc Cáp Bá, cảm ơn anh rất nhiều, không có anh thì lão già này không ra được khỏi cái động huyệt này rồi.” Vị ma pháp sư lớn tuổi mặc áo lam sắc trung hệ ma pháp bào quay về phía người quân nhân trẻ tuổi cảm tạ.
“Đại ma pháp sư, ngài quá khách khí rồi.” Lai Khắc Cáp Bá nói chuyện không giỏi nên chỉ mỉm cười khiêm tốn.
Họ đang ở trong một sơn cốc bốn phía phủ tuyết trắng, chính giữa sơn cốc là một ngọn tháp xám cao lớn hướng thẳng lên trời. Đó là thánh địa truyền thuyết của các băng hệ ma pháp sư – Khất Nguyện tháp do băng tuyết tạo thành. Đây là nơi các băng hệ đại ma pháp sư đối diện với cực hạn bản thân để trở thành ma đạo sư.
“Tiễn quân ngàn dặm cũng phải chia ly, Lai Khắc đội trưởng ta đi trước vậy. Hi vọng sau này có dịp gặp lại mọi người.” Lão ma pháp sư ánh mắt mệt mỏi. 10 vị đại ma pháp sư tiến nhập Khất Nguyện tháp tối đa chỉ còn có 1 người đi ra, năng lực bản thân nâng lên ma đạo sư. Lão pháp sư cả đời cống hiến sức mình a pháp lúc này cảm thấy thất lạc.
“Hỡi Sáng Thế Thần, hỡi băng tuyết tinh linh, hãy giải phóng ma lực của người… triệu hồi băng tuyết cuồng long.”
Lam sắc thủy cầu trên ma pháp trượng tùy theo chú ngữ của lão ma pháp sư xuất hiện ma lực ba động, không trung đột nhiên hoa tuyết tung bay, không khí như cô đặc lại, một con ngân sắc phi long từ từ hiện ra từ hư không. Phi long dưới sự điều khiển của lão ma pháp sư hống lên một tiếng trước khi đáp xuống trước cổng tháp bằng bạc, long trảo nắm chặt khoá cửa, đôi cánh đập mạnh trong không khí, cánh cửa ngọn tháp bị kéo bung ra.
Mọi người không thể ngờ được từ trong tháp cuồng phong thổi ra, tạo nên mộn cơn lốc xoáy cuốn hết mọi thứ phía trước cản đường vào trong Khất Nguyện tháp. Đại ma pháp sư thân thể hư nhược, căn bản không thể chống chọi lại lốc xoáy bị cuốn vào trong tháp.
Tiếng Lai Khắc vang vọng trong tiếng gió gào: “Cúi đầu xuống… cúi đầu xuống.”
“A… a… a… Đội trưởng cứu tôi.” Hai binh sĩ và một vài ma pháp sư phía trước bị cơn lốc cuốn vào trong tháp, chỉ còn tiếng hét vang đội khắp sơn cốc.
Lai Khắc Cáp Bá phủi tuyết trên đầu, cúi người trườn trên mặt đất. Một binh sĩ bị lốc xoáy cuốn đập vào vách núi, máu đỏ nhiễm một góc sơn cốc. Các ma pháp sư còn lại cũng bị thương.
Lai Khắc nằm trên mặt tuyết rút trường kiếm ra, dùng sức đẩy tuyết ra sau biến thân mình thành ván trượt lao tới trước cửa Khất Nguyện tháp. Giữa cuồng phong gào thét, hắn trườn tới cánh cổng, toàn lực đóng cửa tháp lại… Cơn lốc xoáy lập tức đẩy lùi trong cửa tháp. Lai Khắc lập tức dùng trường kiếm chèn cánh cổng, đột nhiên một cơn cuồng phong cuốn tới, Lai Khắc chỉ kịp thét lên một tiếng trước khi bị hất vào trong Khất Nguyện tháp.
Gió ngừng thổi, cửa tháp đóng chặt, thanh hắc sắc trường kiếm của hắn cắm chặt trên cánh cửa.