Đọc truyện Dong Binh Thiên Hạ – Chương 143: Cuồng Long Đại Chiến
Cứ việc không muốn, sau khi có hơn mười người đồng bạn ngã xuống, bình dân nhân loại cũng đã tiếp cận tường thành, hơn mười bộ thang dài được bắc qua kênh đào bảo vệ thành, đám bình dân không được trải qua huấn luyện dùng cả tay chân leo lên bờ bên kia, trường kiếm cùng với côn bổng trong tay không ngừng rơi xuống kênh đào bảo vệ thành. Mặc dù trên tường thành các dong binh cũng không hề trực tiếp công kích bọn họ, nhưng những hòn đá lớn được phóng đến từ đằng xa sau khi dội lại cũng không ngừng giáng xuống cả đám người, không ngừng có người tay ôm đầu té trên mặt đất, rơi vào kênh đào bảo vệ thành. Khoảng đỏ nhuốm nước sông càng lúc càng trở nên đậm hơn.
Đột nhiên, từ kênh đào bảo vệ thành phía bên phải Đoạn Băng cảng có một nhánh kỵ sĩ bộ đội xông ra. Khác biệt so với kỵ sĩ nhân loại mà quân đoàn Pháp Tây Tư trước đây từng gặp qua là, những kỵ sĩ này cũng không hề mặc trọng giáp, thậm chí ngay cả bản giáp bình thường cũng đều không có, trường y màu đen bó sát ở trên người, ở gần vị trí ngực cùng với bụng có dây thép màu trắng hợp thành tỏa liên giáp. Vũ khí trong tay cũng căn bản là khác, những kỵ sĩ này trong tay cũng không có song thủ trường thương hay đơn thủ mâu theo tiêu chuẩn của kỵ sĩ, chỉ có trường kiếm đeo sau lưng, trong tay cắp theo trường cung.
Kỵ sĩ bộ đội lần đầu tiên trình diện của Tiểu dong binh đoàn đối với đại bộ phận quan chỉ huy quân đội lúc bấy giờ mà nói, là 1 chuyện rất khó tưởng tượng nổi. Đối với bất kỳ một quốc gia nào, trọng bộ binh có lực hủy diệt luôn gấp 3 lần so với khinh bộ binh, đây là vấn đề đương nhiên không cần phải bàn cãi. Trọng kỵ sĩ không chỉ kế thừa được ưu thế phòng ngự ở cấp độ cao của trọng bộ binh, mà còn có thêm lực xuyên thấu cường đại. Trong bất kỳ chiến dịch nào, một khi trọng kỵ sĩ bộ đội được sử dụng tới, thì kết cục cuối cùng đã chẳng còn xa nữa.
Đời sau rất nhiều người cho rằng, Dong binh vương Ngả Mễ các hạ không chỉ phát triển quảng đại chức nghiệp kiếm sĩ một cách đầy đủ, mà đối với việc ứng dụng kỵ sĩ bộ đội cũng đưa ra một phương án mới, do đó khiến cho kỵ sĩ bộ đội hoàn toàn phát triển lên 1 tầm mới.
Có điều, tại thời điểm lúc ấy, cũng chỉ có đương sự mới biết được nỗi chua xót khổ lạt trong đó.
Chi phí nuôi kỵ sĩ bộ đội rất lớn, đây là điều mà chư vị chủ quan của Tiểu dong binh đoàn trước đây căn bản không hề lường trước được. Mua thức ăn cho ngựa cực kỳ tốn tiền, một thớt chiến mã tốt giá cả thậm chí lên tới 100 kim tệ, vẫn còn may, điều khiến Ngả Mễ cảm thấy may phước chính là, tất cả ngựa của kỵ sĩ bộ đội Tiểu dong binh đoàn đều là do đoàn viên tự mang tới. Việc chăn nuôi ngựa mang tới cho nền tảng tài chính của Tiểu dong binh đoàn sự đả kích hầu như là mang tính chất huỷ diệt, 1 con ngựa một ngày ngốn tới 20 kg thức ăn, không nên cho rằng ngựa chỉ ăn mỗi cỏ ―― Thức ăn cho chiến mã chính là cỏ khô, cái gọi là cỏ khô ở đây là hỗn hợp được chế từ cây cỏ, cây yến mạch, đậu đen mà thành. Đoạn Băng cảng nằm ở phía tây đại lục, trong khi cây yến mạch, đậu đen chủ yếu lại sinh sôi ở vùng trung tâm đại lục. Những loại cỏ khô này được vận chuyển đến Đoạn Băng cảng giá cả cũng chẳng kém gì so với lương thực, về cơ bản mà nói, chi phí nuôi 1 miệng ăn của ngựa cũng tương đương với lượng tiêu hao thực vật của 7 dong binh, khoản chi tiêu này thậm chí còn hơn cả địa hành long ăn thịt ăn cá.
Tình hình tài chính của Tiểu dong binh đoàn vốn đã không khỏe, thêm chiến mã cùng với địa hành long khiến cho công tác tài vụ trở nên càng mong manh. Thế cho nên cứ mỗi lần đám người Ngả Mễ đi tuần tra chuồng, đoàn trưởng đại nhân các hạ đều ôm 1 con chiến mã cường tráng nhất, nước mắt lưng tròng đầy thâm tình nới với chiến mã: “Mã gia gia, ngài có biết không, các ngài thật sự muốn ăn luôn cả ta rồi. Ngài xem xem, trên người của ngài toàn thịt là thịt nha, đây là mồ hôi nước mắt của hơn 2.000 huynh đệ của Tiểu dong binh đoàn đấy ạ. Nếu lúc đánh giặc, các ngài đánh thua, ta sẽ đem các ngài từng thớt từng thớt một đều giết hết ăn thịt chẳng chừa xương luôn, có lẽ… Da của ngài còn có thể bán được ít tiền, bờm ngựa của ngài còn có thể bán được ít tiền, gân ngựa của ngài có thể dùng để làm dây cung, ngựa của ngài…”
Đoàn trưởng đại nhân lời còn chưa dứt, đám chiến mã sinh long hoạt hổ đang giương mắt lên nhìn kia đã uể oải tiu ngỉu nằm sấp xuống đất bốn vó co rút, ánh mắt Ngả Mễ đoàn trưởng chạm đến chỗ nào, kỵ sĩ doanh bất kể là ngựa hay là kỵ sĩ đều như một đám bị gió lạnh lùa qua toàn bộ đều phát bệnh sốt rét.
Trong tình cảnh kinh tế túng quẫn, Tiểu dong binh đoàn cũng thật sự không thể chi thêm tiền ra để mua đầy đủ áo giáp cho bọn kỵ sĩ. Trên thực tế, cho dù có tiền, áo giáp kỵ sĩ cũng đều là định chế, Tiểu dong binh đoàn vừa mới ổn định được chừng 10 ngày, với năng lực chế tác của mấy cửa hàng rèn nhỏ tại Đoạn Băng cảng cũng không thể cung cấp được nhiều như vậy. Lần này vì chuẩn bị chiến tranh với Pháp Tây Tư quân đoàn, Ngả Mễ đã từ kho thành thủ Đoạn Băng cảng tìm ra các loại tỏa liên đoản giáp vốn để trang bị vũ trang cho kiếm sĩ doanh. Kỵ sĩ thương thật sự là không thể nào tìm ra được, nhưng cũng không thể để cho các thiếu niên của kỵ sĩ doanh ngay lần đầu tiên đột kích đã gục dưới trường thương của địch nhân được. Ngả Mễ ở trong kho thành thủ tìm được hàng loạt những mũi giác cung vốn đã bị đào thải từ lâu rồi, nguyên bản lời của Ngả Mễ các hạ là: “Bắn hắn, bắn hắn, cho dù hắn khôi giáp dày bắn không chết được thì cũng sẽ làm giảm bớt tốc độ đột kích của chúng. Như vậy khi xáp lá cà cùng một chỗ, các ngươi có thể cầm trường thương của chúng, đúng rồi, bám vào thương mà xông đến, dù sao bọn chúng mặc khôi giáp nhiều, phản ứng cũng không nhanh bằng chúng ta được, cưỡi lên trên cổ chém bọn chúng! Nhớ kỹ, không được tùy tiện chết trận, các ngươi còn có đám ngựa này vẫn còn thiếu nợ ta căn bản là không thể trả hết nổi!”
Bỏ qua một bên tính chất tự trào mang tính con nhà nghèo rõ rệt trong giọng nói của Ngả Mễ, lợi dụng những thứ vũ khí đơn sơ này quả thật là có thể mang đến nhiều cơ hội sinh tồn hơn cho kỵ sĩ doanh của Tiểu dong binh đoàn. Đương nhiên, lúc chưa từng được trải qua một lượng lớn chiến tranh kiểm nghiệm thì hết thảy những điều này đều chỉ vẻn vẹn là niềm hy vọng mang tính chất lương thiện mà thôi.
Mang theo một chút khó hiểu, quân đoàn Pháp Tây Tư nhanh chóng phái ra một nhánh bộ đội hỗn hợp đi ngăn tổ hợp chưa đến 200 kỵ sĩ này. Hơn trăm trọng bộ binh giơ cương thuẫn trong tay lên cao hợp thành 3 con nhím sắt, tiếp theo, một lượng nhân mã cung tiễn thủ tương đương tiến lên, cuối cùng kỵ sĩ bộ đội cũng rục rịch, đối phó kỵ sĩ cũng chỉ có kỵ sĩ mới có thể đủ địch nổi.
Dây cung trong tay đám kỵ sĩ phát ra tiếng ong ong giao thoa, giác cung mặc dù khoảng cách bắn có sự chênh lệch so với trường cung, có điều, nhóm kỵ sĩ của Tiểu dong binh đoàn lại có thiên thời cùng địa lợi, gió mãnh liệt đầu xuân dọc theo bờ biển phía tây nam tiến sâu vào trong đại lục, đám kỵ sĩ cưỡi trên tọa kỵ bắn ra cung tiễn dưới sự hỗ trợ của cuồng phong cùng với ưu thế tốc độ của khinh kỵ binh ngay từ đầu đã đạt tới tốc độ vượt khỏi tầm phán đoán của quân nhân Pháp Tây Tư, đội trọng bộ binh xếp hàng đầu đại thuẫn còn chưa kịp giơ lên, đợt mưa sắt thép đã giáng xuống, hơn 10 hùng nhân chiến sĩ ôm mặt té ra đất, hiệu quả đả kích đến nhanh hơn so với dự đoán hiển nhiên không chỉ có như vậy, nhân mã cung tiến thủ bị cuồng phong táp vào mắt còn chưa kịp lập thành thế trận hình vòm hoàn chỉnh, đợt mưa kim loại đã mang tới sự đả kích cho chúng thậm chí còn lớn hơn so với đám hùng nhân, những thân hình màu trắng không ngừng ngã ra trên mặt đất, tiếng rên rỉ khàn khàn trở thành âm thanh chính bên phía trận địa Pháp Tây Tư.
Trưởng quan tại chủ trận cùng với hai cánh bên Pháp Tây Tư đồng thời lâm vào khiếp sợ, trên vạn quân nhân mơ hồ xuất hiện đợt rung chuyển không ổn định. Phía trên chủ trận liên tiếp dâng lên 2 lá đại kỳ màu lam cùng với màu đỏ, quân nhân bên cánh trái lại phái ra một bách nhân đội bán thú nhân trọng bộ binh cùng với hai bách nhân đội lang nhân.
Lúc còn cách địch nhân chừng 150 mét, Trì Ngạo Thiên suất lĩnh kỵ sĩ doanh bỏ qua một bên địch nhân ở chính diện, lao về phía hậu phương địch ở phía đông nam ―― Đó cũng là do Ngả Mễ phân phó, một chọi một tỷ lệ thương vong đánh đổi nhất định là sẽ vi phạm rất lớn quy tắc buôn bán “Một vốn bốn lời”.
Dưới sự tính toán tỉ mỉ của Ngả Mễ, kỵ sĩ doanh sau khi hoàn thành công tác mỗi người bắn 3 mũi tên theo tiêu chuẩn, sẽ có có thể bắn bị thương 100 địch nhân hơn nữa tổn thất phía mình lại không quá 10 người, mới là thích hợp nhất. Mục đích chính là cứu người, cái thể loại kỵ sĩ chính diện đột kích vào bộ binh trận doanh thì để dành cho quân chính quy đế quốc đi, dù sao, Tiểu dong binh đoàn còn chưa được lĩnh lấy 1 đồng lương thưởng nào từ đế quốc quân bộ cả. Loại đấu pháp kỳ quái này Trì Ngạo Thiên rất khó chấp nhận nổi, ở Đế quốc kỵ sĩ học viễn hễ mỗi lần diễn luyện kỵ sĩ thường quy đều là sắt thép thật cùng với huyết nhục va chạm trong lúc đó, nếu không phải bởi vì ngoài các cán bộ cao cấp hiện có ra, những người khác tại Tiểu dong binh đoàn bất luận kẻ nào cũng đều không có kinh nghiệm tác chiến kỵ sĩ, vị trí này Trì Ngạo Thiên nhất định là sẽ chắp tay nhượng lại.
Càng nhiều trọng bộ binh được tách ra từ đội quân chính diện bên cánh phải, mấy trăm tấm đại thuẫn được nâng lên, mưa tên lướt qua không khí từ phía trên đại thuẫn rơi ra đằng sau, không ngừng có tiếng kêu thảm thiết truyền ra.
Vì phòng ngừa từ bên trong Đoạn Băng cảng có địch nhân lao ra đột phá vào cánh quân bên trái, mệnh lệnh mới được truyền đi trong đám quân nhân Pháp Tây Tư, 3 bách nhân đội trọng bộ binh cùng 5 bách nhân đội khinh bộ binh từ chủ trận sải bước tiến về phía trước 20 mét xây dựng đội hình thang tiếp theo, hơn nữa trong đó ít nhất có một nửa số quân nhân thành lập nên hàng rào phòng ngự mới bên cánh trái. Cùng lúc đó, 2 bách nhân đội lang nhân từ phía sau đám bình dân rút lui lại, rất nhanh chóng phòng hộ trận địa đầu thạch xa bị bỏ quên giữa chủ trận với tiền trận trong lúc đó.
Đám quân nhân Pháp Tây Tư đột nhiên nghe thấy từ hậu phương truyền đến tiếng kêu vang vọng, cơ hồ tất cả quân nhân tại chủ trận, 2 cánh phải trái đều theo bản năng quay đầu lại nhìn xung quanh, xa xa trên bầu trời đông nghìn nghịt hàng đàn cuồng thứu đang lao đến, mỗi con cuồng thứu trên lưng đều có một kiếm sĩ. Các quan quân cao cấp của Pháp Tây Tư cũng đều biết trong mấy kiếm sĩ doanh chủ lực của Tiểu dong binh đoàn thì cuồng thứu kiếm sĩ doanh là thứ lợi khí sắc bén nhất, ánh mắt sắc bén của thú nhân lập tức phân biệt được mục tiêu của các cuồng thứu kiếm sĩ: chủ doanh Pháp Tây Tư.
Đối với cuồng thứu kiếm sĩ doanh, bất kỳ một quân nhân Pháp Tây Tư nào cũng đều không dám có chút khinh thường, trong trận chiến ở Tây Lâm đảo, hơn vạn quân đoàn tinh nhuệ của Pháp Tây Tư bao vây tiêu diệt Tiểu dong binh đoàn sở dĩ thất bại trong gang tấc, cũng là bởi vì đã quên đi mất cuồng thứu kiếm sĩ doanh ―― Giữa bầu trời đêm giơ tay không thấy đủ năm ngón truyền đến ba lượt tiếng dây cung, Đạt Hải Nặc tướng quân thân kinh bách chiến bị một mũi tên bắn ngã xuống đất, tiếng dây cung lại vang lên thế nhưng lại bắn trúng dây thừng phất phơ giữa màn đêm đen kịt. Đạt Hải Nặc các hạ có thể sống sót được là vạn hạnh trong bất hạnh. Mà sau đó, tất cả quan quân tại hiện trường chứng kiến cảnh dây thừng bị một mũi tên bắn đứt đều yên lặng không nói gì, có điều bản thân Đạt Hải Nặc cũng không thể không thừa nhận, thần tiễn thủ có được chuẩn độ như thế tuyệt đối không có khả năng bắn trượt ở loạt thứ nhất, điều này là đi ngược lại với thường thức của các quân nhân đối với cung tiễn ―― Bất kỳ 1 cung tiễn thủ nào, đợt tên thứ nhất luôn là phát bắn chuẩn nhất. Xem ra, bản thân thần tiễn thủ trong một khắc kia quả thật có yếu tố muốn nương tay, đối mặt với thần tiễn thủ như vậy trên không trung tập kích, cho dù là long kỵ sĩ cũng khó tránh khỏi một mũi tên tai ương.