Bạn đang đọc Đồng Bệnh Tương Liên FULL – Chương 7
Một năm trôi qua, học kỳ mới đến.
Bùi Tri Viễn về trường sớm hơn Vân Thanh, Vân Thanh vỗ ngực cam đoan, “Tôi ở nhà cũng sẽ tự học thuộc bài!”
Bùi Tri Viễn nấu bữa sáng rồi ra ngoài, để lại một tờ giấy và ít tiền lẻ, ghi cho Vân Thanh mấy món đồ ăn cần mua, nhắc cậu nấu cơm trước.
Vân Thanh mua xong còn tiền dư thì hiền khô trả lại hết cho anh.
Anh nói, “Cậu giữ lại xài đi, sau này đi chơi với mấy đứa đừng mượn tiền người khác.”
Vân Thanh hơi ủ rũ, “Không có ai chơi cùng cả, bọn nó không tới rủ.
Hôm qua tôi định trốn anh đi chơi, đứng ngoài cửa gọi cả buổi không có ai đáp.”
Bùi Tri Viễn không để ý lắm, “Chắc là đi thăm bà con chưa về.”
Vài ngày sau Vân Thanh cũng đi học, có lẽ là kì nghỉ đông cậu phải chịu ngột ngạt quá, đến trường hệt như chim xổ lồng, Bùi Tri Viễn tan học về nhà rồi cậu vẫn chưa về.
Bùi Tri Viễn nhìn giờ, quyết định đi học bài, định chờ Vân Thanh về sẽ xào rau sau, còn nếu cậu bắt anh chờ lâu quá sẽ cho Vân Thanh ăn “măng tre xào thịt” trước tiên.
Đợi một tiếng đồng hồ, cuối cùng Vân Thanh cũng về, cậu đeo cái cặp bẩn thỉu, trước ngực còn hiện vết dấu chân, Bùi Tri Viễn nổi trận lôi đình, “Cậu lại đi đánh nhau? Mới hôm trước khen cậu ngoan nên giờ cậu leo lên trời rồi phải không?”
Cái cặp rơi phịch xuống đất.
Vân Thanh cúi gầm đầu bước tới chỗ anh, ôm eo anh gào khóc, “Bọn nó không chơi với tôi nữa, hu hu, họn nó bắt nạt tôi, đông quá tôi đánh không lại…”
Không màng áo bị cọ bẩn, Bùi Tri Viễn lau nước mắt cho cậu, “Sao không chơi với cậu?”
“Bọn nó nói tôi bỗng dưng thi tốt như thế không xứng chơi với bọn nó.
Còn nói tôi nợ bọn nó nhiều thứ, vì không còn là bạn nhau nữa nên phải trả lại hết.
Tôi không nhớ mình đã nợ gì, tuy tôi từng ăn ké cơm nhà bọn nó, cũng mượn áo quần giày dép nhưng tôi đã mời bọn nó nước ngọt rồi mà, lúc có tiền cũng mua đồ ăn cho, tôi đâu nợ nhiều như thế.
Hồi hè bọn tôi có chơi ván trượt với nhau, đã lâu rồi không chơi lại, Hoàng Tử Dương nói cái ván nó để trông nhà tự dưng gãy, bảo chắc chắn là do lần trước tôi chơi làm hư…”
“Không sao, không chơi nữa thì thôi, đừng bận tâm bọn nó.” Bùi Tri Viễn dỗ dành, “Tôi nhờ giáo viên đổi lớp cho cậu được không.”
Ngôi trường này có một truyền thống, lên lớp Chín sẽ được chia lại, có lớp tập hợp những học sinh đến từ trường trọng điểm, Bùi Tri Viễn có thể đưa cậu vào lớp đó.
“Vào lớp mới là có bạn mới rồi.”
Vân Thanh khụt khịt mũi, giận dữ nói, “Cũng không được! Bọn nó cùng một giuộc, đã thống nhất lí do tuyệt giao với tôi rồi, chắc chắn sẽ biến tôi thành người có lỗi, nghỉ chơi thì thôi còn giở trò gì thế không biết!”
“Ghê gớm nhỉ, dùng cả thành ngữ cùng một giuộc, biết chữ giuộc viết thế nào không?”
“Thì là một nét ba đá nước, sau đó –” Vân Thanh giơ ngón tay lên viết vời trong không khí.
Bạn nhỏ đã ngừng khóc, Bùi Tri Viễn nâng mặt cậu lên, nhìn vào mắt cậu khen, “Giỏi lắm, bọn nó không xứng làm bạn với cậu.
Cậu có một nhóm anh trai lợi hại, cần gì mấy tên nhát cáy đó.”
Vân Thanh nói, “Cũng đúng.” Phủi sạch đau lòng khổ sở, cậu chuyển đề tài cả tiếng, “Tôi tức là tức bọn nó làm dơ đồ tôi, cái này anh mua cho tôi mà! Sợ anh đánh nên khóc trước.”
“Thật vậy không, sợ tôi ăn hiếp cậu nên vừa mở cửa đã chạy tới ôm, đánh phủ đầu trước à?”
“Chính là vậy đó!”
Nếu đúng là vậy, Bùi Tri Viễn đã bị cậu áp chế.
Rốt cuộc vẫn không chuyển lớp, Vân Thanh ở lại thì đứng ba, chuyển sang lớp chuyên chỉ có thể ngồi dưới đáy.
Giáo viên sợ làm lung lay tính tích cực của cậu nên không khuyến khích chuyển lớp lúc này, Vân Thanh cũng nói không cần chuyển, chạy trốn thì không khác gì sợ bọn nó.
Sau đó Vân Thanh không qua lại với bọn nó nữa, một lòng một dạ chăm chỉ học hành.
Tháng Ba đến tháng Năm trôi qua rất nhanh, thời gian thoi đưa trong chớp mắt, kỳ thi tuyển sinh đại học và trung học phổ thông nối tiếp nhau.
Nơi Bùi Tri Viễn thi nằm xa trường, muốn đến phải bắt một chuyến xe công cộng, anh không phiền chuyện này lắm, chưa kịp xem xét nên đặt khách sạn nào ở gần đó, giáo viên đã nói nhà mình gần đó, em có thể ở lại, thế là giải quyết xong vấn đề ăn ở.
Thi xong là lễ tri ân thầy cô, các bạn học sinh đang tụ tập ngoài phòng, Bùi Tri Viễn thấy bên cạnh có bóng dáng be bé quen thuộc, anh đang thầm nhủ sao trông giống Vân Thanh quá, người đó vừa thấy anh lập tức chạy ào tới.
Bùi Tri Viễn lảo đảo mấy bước, đến khi đứng vững rồi anh giữ chân cậu ẳm hẳn cậu lên, hơi thở ấm áp phả vào hai gò má, Vân Thanh sốt ruột hỏi, “Anh thi thế nào?”
Thi cũng được, nếu người khác hỏi, Bùi Tri Viễn sẽ trả lời như thế, nhưng người đang hỏi anh là Vân Thanh, một bạn nhỏ sùng bái tin tưởng anh.
Bùi Tri Viễn đáp, “Thi tốt lắm.”
Vân Thanh hưng phấn, “Vậy thì chắc chắn anh hạng nhất rồi!”
Tiếp đó là kỳ thi tuyển sinh cấp ba của Vân Thanh, ngôi trường nhỏ ở thị trấn của họ không được chỉ định làm phòng thi, phải vào quận thi, Bùi Tri Viễn đã đặt khách sạn, dẫn cậu đến đó trước một đêm.
Đây là lần đầu tiên Vân Thanh ở khách sạn, chiều hôm đó đến cậu vui đến mức không ngủ được, phải để Bùi Tri Viễn ra tay kẹp cả người cậu vào lòng mới chịu ngủ yên.
Hôm sau anh gọi cậu dậy ăn cơm, chở đến trường thi, kiểm tra lại thẻ dự thi cho cậu, nhọc lòng hơn cả người dự thi.
Thi xong, hai người đi ăn cơm Tây.
Vân Thanh phấn khởi ngồi trong phòng ăn, học bày kẹp khăn ăn như người ta, hí hoáy với dao nĩa.
Nhưng cậu không biết cắt bò bít tết, nĩa với dĩa ăn va chạm nhau kêu liên hồi, Bùi Tri Viễn chìa tay cắt thay cậu.
Ăn từng miếng thịt bò vừa miệng, Vân Thanh bỗng dưng bùi ngùi, “Bùi Tri Viễn, sao anh đối xử với tôi tốt thế.
Nếu tôi là con gái thời xưa, tôi đã lấy thân báo đáp anh.”
Bùi Tri Viễn chặn lại, “Tôi không cần.”
Vân Thanh hỏi, “Anh chê tôi hả?”
Anh đáp, “Nếu không thì sao?”
Vân Thanh dữ dằn xiên miếng thịt, “Anh chê tôi cũng vô ích, tôi muốn lấy thân báo đáp!”
Bùi Tri Viễn đậu được đại học anh mong ước, Vân Thanh chen vào trường trung học trọng điểm, nhận được điểm số hết rồi thì cả hai đi tảo mộ Bùi Lập Hành.
Vân Thanh bỗng nhớ tới chuyện ăn cơm lần trước, cậu ho một tiếng, ngồi xổm thẳng lưng trước bia mộ, nói đầy nghiêm túc, “Thầy Bùi, Bùi Tri Viễn nói lớn lên muốn cưới con –”
Cậu chưa kịp dứt lời đã bị người ta kéo cổ về, “Cậu nói lung tung gì đấy.”
“Nhầm nhầm, muốn làm anh em kết nghĩa!” Cậu thật sự nghĩ thế này.
Nhưng Bùi Tri Viễn không nể mặt cậu, “Ai thèm làm anh em kết nghĩa với cậu.”
Lúc hai người rời đi, Vân Thanh còn chạy theo sau lầm bầm, “Không kết thì thôi, một ngày nào đó tôi đợi anh ngủ rồi sẽ trộm sổ hộ khẩu, thêm tên mình vào.”
Cậu hài lòng tuyên bố, “Sau đó tôi sẽ có tên là Bùi Vân Thanh.”.