Đồng Bệnh Tương Liên

Chương 4


Bạn đang đọc Đồng Bệnh Tương Liên FULL – Chương 4


Buổi trưa hết tiết, bạn cùng lớp đến dưới lầu nhà Bùi Tri Viễn, truyền lời cho Vân Thanh – Nếu hôm nay mày không đi học, giáo viên sẽ mời phụ huynh! Vân Thanh đáp, “Hôm nay tao bị “bệnh” thật, mông của tao…” Nói ra thì mất mặt quá, cậu bèn ngậm miệng.

Bùi Tri Viễn đi tới bên cửa sổ, nhìn thằng nhóc dưới lầu, “Biết rồi, xế chiều sẽ đến.”
Vân Thanh ngạc nhiên, “Sao anh lại đồng ý, nhà tôi không có ai đi cả!” Giáo viên mời phụ huynh, mà người què trước giờ chưa đến bao giờ.

Bùi Tri Viễn nói, “Tôi đi.” Mấy ngày trước anh dọn đồ đạc, thấy đề thi Bùi Lập Hành từng soạn, có điều chưa kịp in, “Tôi có vài tài liệu cần gửi.”
“Tôi còn tưởng anh định tới họp phụ huynh cho tôi!”
“Nhân tiện đi họp.” Bùi Tri Viễn đáp.

Ngẫm nghĩ lời cậu bạn đó nói, anh tạm gác chuyện học, quay về ngồi ghế sô pha, thật lòng hỏi, “Vân Thanh, cậu còn muốn đi học không?”
“Hả?” Vân Thanh định mở điện thoại, nghe anh hỏi thì thấp thỏm lo âu, hai tay đặt nghiêm trên đầu gối, “Sao đột nhiên hỏi thế, tôi không đi học thì làm gì.”.

ngôn tình hài
“Cậu đến trường chẳng hề học.”
“Ai nói! Tôi…!Đúng là không học.”
Những gì cậu học ở trường còn không bằng một phần nhỏ học ở nhà họ Bùi.

Vì cậu nổi danh là học sinh hư, mà học sinh hư sẽ không đội việc học lên đầu, mang hơn hai cây bút sẽ bị chê cười.


Học bù ở nhà Bùi Tri Viễn rồi đến trường, bị bạn bè “cười trên nỗi đau” cậu còn làm bộ không để bụng, “Phiền chết phiền chết, ai còn cười nữa tao bảo thầy Bùi dắt về nhà bắt giải toán!”
Miệng thì nói thế nhưng cậu không nghĩ vậy, cậu thích đến nhà thầy Bùi nhất.

Nhà thầy Bùi không chỉ có đề toán mà còn có dưa hấu, kem, lò sưởi và lẩu, Bùi Tri Viễn tuy dữ nhưng rất thông minh.

Nghe Bùi Tri Viễn hỏi, Vân Thanh luống cuống, “…!Sao anh hỏi thình lình vậy, tôi, tôi mới làm bài, lâu lâu hơi ngơ ra nhưng thật sự chỉ ngơ một lúc thôi.”
Trước tiên chưa tính sổ chuyện này, Bùi Tri Viễn kéo cổ áo cậu, nhấc bổng cậu lên như gà, “Ý của tôi là, nếu cậu không muốn đến trường học, tôi sẽ dạy cậu ngay tại nhà, lát nữa tôi sẽ nói với giáo viên.”
“Hả?” Vân Thanh lại sững sờ.

“Nửa tháng thêm kì nghỉ đông, học kỳ sau thì về trường.” Bùi Tri Viễn nói, “Đến thế còn rớt cấp Ba, coi chừng tôi vặt đầu cậu.”
Vân Thanh muốn nghẹt thở.

Bùi Tri Viễn buông cậu ra, cái đầu dưa nhỏ của cậu mới rề rề ngoảnh lại, thầm nghĩ mình không thể chịu thua dễ dàng như vậy được, bèn yếu ớt bác bỏ với bóng lưng của đối phương, “Tôi, tôi còn chưa đồng ý mà!”
Không nghe thấy hả? Không nghe thấy thì thôi.

Anh đến trường bàn bạc chuyện này, chủ nhiệm không thể hiểu được, “Cậu lo cho nhóc đó làm gì, bộ không định tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học sao, để ý tới nó chỉ tổ tốn thời gian, ba của nó còn chưa chắc cho nó học cấp Ba.” Chính vì lí do này, giáo viên trong trường mới không quan tâm tới cậu, Bùi Tri Viễn mới quyết định tự mình dạy kèm.

Bùi Lập Hành muốn dẫn cậu đến đường ngay, đã dày công dạy dỗ cậu hơn một năm, quãng đường cấp Hai sắp kết thúc, Bùi Tri Viễn không thể để công sức của ba mình uổng phí nên anh nhất định phải khiến cho Vân Thanh đậu cấp Ba.

Còn về những gì sẽ xảy ra trong tương lai, đến lúc đó rồi tính.

Dưới sự kèm cặp đầy áp lực của Bùi Tri Viễn, Vân Thanh ngoan hơn so với trước đây rất nhiều, số lần ngơ ngẩn lúc học cũng giảm đi.

Mỗi sáng mắt còn chưa mở đã bị Bùi Tri Viễn bắt lại đọc thuộc, từ vựng, thơ cổ, điển tích của Trung Quốc, bất cứ thứ gì giáo viên yêu cầu học thuộc, Bùi Tri Viễn đều cho học không thiếu một chữ.

Vân Thanh làm văn cực kỳ tệ, cậu không kiên nhẫn viết nhiều chữ đến thế, Bùi Tri Viễn dứt khoát trổ tài viết văn rồi cho cậu học thuộc, khi nào ậu bí ý thì cứ chép ra.

Ăn sáng xong bắt đầu giải đề ôn tập, Bùi Tri Viễn có thể ngồi bất động rất lâu, còn Vân Thanh không tập trung được, thỉnh thoảng đi pha trà, cắt trái cây để thả lỏng, cậu rất hưởng thụ quá trình pha trà bày đồ ăn vặt cho Bùi Tri Viễn, hệt như ngậm đắng nuốt cay ươm mầm nòng cốt của thế hệ sau.

Cậu không hề nghi ngờ khả năng của Bùi Tri Viễn, sau này chắc chắn sẽ là người xuất chúng, vậy nên cậu muốn nhân lúc này giữ gìn mối quan hệ với người ta, đợi đến khi Bùi Tri Viễn phát tài thì chạy đi nhờ vả.


Lúc Bùi Tri Viễn nấu cơm trưa, Vân Thanh sẽ tự đối chiếu đáp án, đánh dấu những câu sai và những câu không làm được, sau một giấc ngủ ngắn, Bùi Tri Viễn sẽ giảng bài cho cậu.

Mùa đông trong trường không được nghỉ trưa, còn Bùi Tri Viễn thì có, một là cậu thật sự không ngồi được lâu, hai là chứng buồn ngủ sau khi ăn của cậu nặng quá, bật lò sưởi, đắp chăn, nghiêng ngả trên ghế sô pha là ngủ ngay.

Mỗi ngày Vân Thanh chỉ học đến năm giờ, mấy đứa cùng lớn tan trường đứng dưới lầu gọi í ới, cậu sẽ mặc áo khoác thay giày rồi chạy đi chơi.

Bùi Tri Viễn cũng cần ôn thi, anh không thể lo cho cậu học mãi, sẵn thời gian này sẽ tập trung ôn bài.

Vân Thanh chơi một, hai tiếng sẽ về, thường hay bỏ nửa số kẹo và hạt rang trong túi, về nhà sẽ dâng cho Bùi Tri Viễn như của quý.

Bùi Tri Viễn không biết cậu đi đâu, cũng không biết cậu chơi gì ở ngoài.

Sau đó Bùi Tri Viễn mới biết, hóa ra cậu đi net.

Mấu chốt là cậu không có một cắc nào, Bùi Tri Viễn không cho tiền, nghe anh hỏi thì cậu khai thật, “Đầu tiên là mượn người ta hai xu, chơi máy đánh bạc thắng tiền rồi trả tiền lại, còn chơi được thêm hơn một tiếng.”
“Lần nào cậu cũng thắng?”
“Không hẳn.”
Bùi Tri Viễn nhạy bén, “Đừng nói là cậu còn nợ tiền người ta?”
Cậu thở khẽ lại, cúi đầu ngó mũi giày dính bùn đất của mình.

Bùi Tri Viễn không quở mắng cậu, chỉ hỏi nợ bao nhiêu, giúp cậu trả mấy chục tệ.


Vân Thanh bất chợt áy náy, Bùi Tri Viễn đối xử tốt với cậu, dạy cậu học cho cậu ăn cơm, cậu còn lấy tiền tiêu vặt của người ta.

Kể từ đó Vân Thanh ít ra ngoài lại, thỉnh thoảng có đi cũng không đem tiền theo, đứng trước quán net nhìn mọi người chơi game.

Một hôm có người rủ cậu, chưa tới mười phút đã quay về, mặt đỏ đỏ, mắt lờ đờ.

Bùi Tri Viễn tưởng cậu cần tiền mà ngại không dám nói, anh mò mẫm tìm được mấy đồng xu, “Cho này, ra ngoài chơi với mấy đứa đó đi.”
Vân Thanh nhìn nhưng không nhận, bước tới ngồi xuống trước mặt anh.

Bùi Tri Viễn nghi ngờ nói, “Làm sao đấy?”
“Không làm sao cả.”
“Vậy sao cậu đỏ mặt?”
Vân Thanh nằm nhoài lên bàn, lát lâu mới ngẩng lên, thầm thì với anh, “Bọn nó xem cái đó ở quán net.”
“Hả?” Bùi Tri Viễn bật cười, “Cậu chưa xem bao giờ?”
Con trai mười mấy tuổi xem cái đó rất bình thường, chẳng qua anh không ngờ Vân Thanh trong sáng bất ngờ, chẳng phải cậu là nhóc đầu gấu không sợ trời không sợ đất sao?
“Tôi nói anh đừng cười tôi.” Vân Thanh còn canh cánh trong lòng, “Bọn nó hay so kích cỡ với nhau, tôi không dám đi tè chung, cũng không dám cùng xem thứ đó, bởi vì ba tôi từng nói cái của tôi rất nhỏ.”
Bùi Tri Viễn vui lắm, anh giơ tay lên bảo, “Cậu tới đây, tôi xem thử.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.