Đồng Bệnh Tương Liên

Chương 28


Bạn đang đọc Đồng Bệnh Tương Liên FULL – Chương 28


Mấu chốt là Vân Thanh đã quên sạch, cậu không biết chuyện gì đã xảy ra vào đêm qua, sáng hôm sau tỉnh dậy thấy Bùi Tri Viễn đang ôm mìnhn thân mật thì chỉ nghĩ mình đã chiếm hời lớn rồi.

Sau đó cậu theo đuôi anh hệt con sâu, Bùi Tri Viễn đi đâu cậu đi đó, hàng xóm trông thấy thì ghẹo, “Ôi bám người thế, anh em ruột cũng không thân bằng hai đứa.”.

Vân Thanh thầm lẩm bẩm trong lòng, “Không phải đâu, con muốn làm vợ Bùi Tri Viễn.”
Bùi Tri Viễn mua những thứ cần thiết để đi đưa đèn, còn xếp đầy hộp pháo hoa cho Vân Thanh.

Chạng vạng hai người về quê đưa đèn cho Bùi Lập Hành, Vân Thanh thầm ước rằng Bùi Tri Viễn sẽ thích mình, không được thích người khác, nhất là Vãn Tình, ngoài chị gái đó ra cậu không biết tên ai khác nên không ước được, nếu không cậu sẽ liệt kê từng người từng người một, ước xong cậu kính cẩn dập đầu lạy ba cái.

Bùi Tri Viễn hỏi, “Em đang thì thầm cái gì đấy?”
Cậu giả ngu đáp, “Không có gì.”
Bùi Tri Viễn đốt tiền giấy xong, rải pháo nổ sau mộ rồi đốt, quỳ lạy trước bia mộ Bùi Lập Hành, anh thật sự không thể nói thẳng thắn chuyện này được.

Vân Thanh như con đỡ đầu của Bùi Lập Hành,.anh không chắc liệu Bùi Lập Hành có chấp nhận chuyện này không.

Anh tự ngẫm: Hẳn là mình có thể được thích em ấy.

Từ trước đến giờ Bùi Lập Hành luôn là một người văn minh, là một người ba tuyệt vời và hoàn hảo của anh, dù mẹ của Bùi Tri Viễn đã qua đời từ rất sớm nhưng anh không cảm thấy mình khuyết thiếu phần tình thương nào, đó là nhờ Bùi Lập Hành đã dành cho anh cả phần của vợ.


Bùi Lập Hành là một người chồng giàu tình cảm, ông nuôi con một mình mà không tái hôn, ông là một người đàn ông nội liễm, không nói chuyện tình yêu, nhưng ông cũng dạy cho Bùi Tri Viễn cách yêu.

Chỉ cần chân thành, thật lòng, không phải nảy sinh tình cảm để giải sầu, anh tin rằng Bùi Lập Hành sẽ vui vẻ đồng ý cho anh.

Đây là câu trả lời mà anh rút ra.

Lúc về trấn trời đã đen kịt, thấy có mấy người đốt pháo ở nhà, Vân Thanh cũng vội vàng dọn pháo ra.

Trước kia có rất nhiều người đốt pháo, chẳng hạn như những đứa con nít vùng lân cận, hay học sinh của Bùi Lập Hành, mấy đứa nhỏ ở xa chạy tới chơi, vì nhà mấy đứa đông người nên không muốn mua pháo hoa rầm rộ.

Bùi Lập Hành biết chuyện này nên chuẩn bị rất nhiều pháo.

Bây giờ không còn ai tới, những đứa lớn lên từ nhỏ với Vân Thanh vì không đi học nên đi làm sớm, bây giờ cũng đã thành người lớn, không chơi pháo hoa nữa.

Vân Thanh chơi chẳng được bao lâu đã thấy chán, cậu trông thấy có mấy bạn nhỏ láng giềng đang trộm nhìn mình, mấy đứa ấy còn chưa cao tới eo Vân Thanh, muốn đến chỗ cậu mà không dám.

Vân Thanh gọi mấy đứa tới, cầm hộp pháo hoa nhìn mấy đứa nhỏ đang dòm nó bắt thèm, “Gọi một tiếng anh trai đi, đứa nào gọi thích nhất anh cho đứa đó.”
Thế là những tiếng “anh trai” vang lên như ve kêu.

Vân Thanh chia pháo hoa xong, cậu phủi phủi tay đứng dậy, bước đến chỗ anh trai của mình, “Bùi Tri Viễn, về thôi.”
Bùi Trì Viễn hỏi, “Không chơi nữa?”
“Đó là đồ chơi của con nít, em lớn rồi.”
Cậu nhận ra Bùi Tri Viễn đang có tâm sự kể từ khi nhìn cậu bắn pháo hoa đến giờ.

Không phải là buồn, chỉ là không thoải mái.

Trẻ lớn có các hoạt động dành cho trẻ lớn, chẳng hạn như chơi mạt chược hay tabletop game.

Mùng bốn mùng năm, bạn Bùi Tri Viễn đến chơi, Vương Di đến giúp hai anh em chiêu đãi khách, Vân Thanh vừa cắt rau vừa thầm thì hỏi chị, “Chị có để ý ai không? Để em đưa số điện thoại của người đó cho chị, bạn của Bùi Tri Viễn đều là sinh viên đại học, tốt hơn nhiều so với những người mà người khác giới thiệu cho chị.”
Vương Di vừa lúng túng vừa buồn cười, “Chị không lọt vào mắt người ta nổi đâu.”
“Sao mà không lọt, chị đẹp thế này, còn khéo tay, có thể nấu ăn, may quần áo, còn biết làm móng, làm tóc…!Nhiều lắm, kể không hết, dù sao chị giỏi lắm!”
Chu Tuần không biết đến từ lúc nào, anh ta đứng ở cửa phòng bếp cười trêu Vân Thanh, “Anh bạn đầu bếp của chúng ta bận bịu quá nhỉ, thế đã nấu được món nào chưa?”
Vân Thanh đáp, “Anh chờ xem, đảm bảo ngon hết chỗ chê!”

Vương Di nhìn Chu Tuần, rồi hấp tấp nhìn đi chỗ khác, quả thật khác xa với những người được giới thiệu bởi người nhà, không chỉ có vẻ ngoài ưa nhìn mà còn có khí chất riêng, nhìn là biết là người có ăn học, đầu đầy thi thư.

Vân Thanh thấy chị đỏ mặt, đợi Chu Tuần đi rồi mới hỏi, “Anh ấy thế nào? Em thân với anh ấy nhất!”
Vương Di cuống quýt, “Không được không được, nấu ăn đi!”
Nói Vân Thanh đến phụ, nhưng cậu chỉ biết xử lý nguyên liệu, khi xong đâu vào đấy thì Bùi Tri Viễn đeo tạp dề bắt tay vào nấu ăn.

Ba người đứng trong phòng bếp hơi chật, Vân Thanh vô dụng nhất bị chen ra ngoài, Vương Di và Bùi Tri Viễn tiếp tục bận rộn.

Vương Di nghĩ đi nghĩ lại vẫn không kiềm lời được, “Bùi Tri Viễn, chị thế này còn học đại học được không?”
Bùi Tri Viễn đáp không nghĩ ngợi, “Có thể, chị có thể tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học dành cho người lớn.”
Vương Di muốn nói tiếp nhưng không mở lời được, đành bảo mình chỉ hỏi chơi thôi.

Bùi Tri Viễn dọn đồ lên nói tiếp, “Tài liệu lớp mười hai em còn giữ ở đây, chị muốn thì có thể đem về, nhưng những kiến thức đó có thể khá khác với đề thi, nếu cần sách giáo khoa mới, em có thể mua rồi gửi cho chị”.

Bùi Tri Viễn sắp xếp cho chị xong xuôi chỉ trong chốc lát.

Vốn dĩ chị chỉ hỏi vu vơ, sợ người ta sẽ chê cười, không ngờ lại nhận được câu trả lời nghiêm túc như vậy.

Vương Di ngượng ngùng cười, “Chị không biết học kiểu gì đây, đã bao năm rồi không đọc sách.”
Bùi Tri Viễn đáp chắc nịch, “Chẳng phải Vân Thanh đang đi học đó sao, chị có thể học chung với em ấy.”
Vương Di thoáng do dự, trịnh trọng trả lời, “Chị sẽ nghĩ thêm.”
Bùi Tri Viễn nói, “Ừm.”
Thấy bàn trong bếp chưa được dọn, anh xoay người mở cửa kính phòng bếp nói vọng ra, “Vân Thanh, dọn bàn đi, chuẩn bị ăn cơm.”

Vân Thanh đáp một tiếng, vội vàng dọn ghế, đương nhiên có chứa chút tâm tư, cậu kéo Chu Tuần tới cửa phòng bếp, chỉ vào chỗ ngồi đối diện phòng bếp, “Anh ngồi ở chỗ này.”
Còn hai ghế trống, một cho Bùi Tri Viễn, một cho Vương Di.

Đến khi dọn gần hết đồ ăn lên bàn, cậu kéo Vương Di từ bếp ra, để chị ngồi cạnh Chu Tuần, “Chị ngồi ở đây.”
Mới vừa ngồi xuống, người bên cạnh đã hỏi chị, “Chị uống nước trái cây hay Coca?”
Vương Di nhẹ đáp, “Nước trái cây.”
Chu Tuần rót một ly để trước mặt chị.

Lúc Vân Thanh bước từ phòng bếp ra, Chu Tuần đưa ly Coca tới, Vân Thanh cầm để qua một bên rồi nói, “Em muốn uống bia.” Chưa dứt lời, Bùi Tri Viễn đã vỗ đầu cậu, “Cái gì mà uống bia.”
Vân Thanh la lối, “Em muốn uống bia giải sầu!”
Cả bàn lập tức cười rộ.

Chu Tuần hỏi, “Bạn nhỏ có chuyện gì phải mang sầu?”
Vân Thanh liếc nhìn Bùi Tri Viễn, can đảm nói tiếp, “Người em thích khó theo đuổi quá, làm em buồn muốn chết!”
Tiếng cười trong phòng càng lớn.

Có người hỏi “em thích ai đấy”, Vân Thanh không trả lời, chỉ nửa úp nửa mở nói, “Không nói cho mọi người biết đâu.”
Người đó quay đầu nhìn Bùi Tri Viễn, “A Viễn, mày trông nom em trai mày như thế nào để giờ em ấy yêu sớm đấy hả? Xem thường bọn tao độc thân à!”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.