Đồng Bệnh Tương Liên

Chương 24


Bạn đang đọc Đồng Bệnh Tương Liên FULL – Chương 24


“Thầy Bùi, hẹn gặp lại!”
“Ừ.”
“Thầy Bùi, tạm biệt thầy.”
“Mai gặp nhé.”
Bùi Tri Viễn vừa thu dọn cặp công văn vừa chào tạm biệt nhóm học sinh đang tan lớp.

Lúc học sinh đã đi gần hết, thiếu nữ Lâm phụ trách hậu cần ló đầu vào từ ngoài cửa nói, “Thầy Bùi, hôm nay là sinh nhật của thầy sao? Em xem tài liệu nhân sự thấy có viết.”
Bùi Tri Viễn đáp, “Không phải đâu.

Gia đình đăng ký trễ, sinh nhật thầy tháng trước qua rồi.”
“Hóa ra là vậy, bọn em còn tưởng đúng là sinh nhật của thầy, đang tính xem bằng không thì đi ăn chung một bữa.” Thiếu nữ Lâm nói, “Chúc thầy tháng trước sinh nhật vui vẻ.”
“Cảm ơn.”
Bùi Tri Viễn về văn phòng ghi giờ công, xách đồ quẹt thẻ tan làm.

Thật ra hôm nay đúng là sinh nhật anh, nhưng anh không thích tổ chức tiệc sinh nhật, càng không thích tụ tập với những người không thân quen, vậy nên anh nói dối.

Lúc ngồi chờ ở trạm xe buýt, anh cầm điện thoại ra xem, không thấy có cuộc gọi nhỡ nào.

Lần trước Vân Thanh cho anh một phen long trời lở đất, thức tỉnh vấn đề giáo dục của anh.

Anh đã dạy Vân Thanh phải mạnh mẽ và độc lập trong cuộc sống, nhưng chỉ việc đón một gia đình mới và chịu một chút đối xử bất công đã khiến cậu tủi thân khóc thút thít.


Ấy thế mà đối đầu với lời từ chối chẳng hề khéo léo của anh, Vân Thanh kiên cường hệt người máy, cót két mấy tiếng rồi trở lại bình thường.

Mà bạn nhỏ lớn xác sống sờ sờ hay tìm anh lá mặt lá trái ấy.

Bạn ấy chưa bị kích thích, anh đã bị rồi.

Nghĩ đến đây, điện thoại anh đổ chuông.

Nhìn màn hình, không phải ông thần con đó.

“Sao hôm nay mày rảnh thế.”
“Sinh nhật người anh em của tao sao không rảnh cho được, đừng nói nhiều, đợi mày ở quán Xuân Hương.”
“Ừ.” Anh cúp máy, gọi xe đến đó.

Bạn hồi cấp ba đều đã có tương lai riêng, chỉ có mỗi Chu Tuần là sống chung thành phố với anh, Chu Tuần vượt hơn nửa nội thành đến ăn cơm chung, chỉ riêng điều này đã khiến Bùi Tri Viễn rất cảm động, không ngờ vào phòng riêng anh còn thấy người ngồi quanh bàn chật ních.

“…!Mọi người đến đây từ khi nào vậy?”
“Hãy cảm động đi chú em!”
Mọi người lần lượt đứng dậy trao cho anh cái ôm.

Nhận ra tầm mắt của Bùi Tri Viễn, Chu Tuần nói thẳng, “Đúng rồi đấy, tao chỉ định tổ chức nhỏ thôi, nhưng bọn nó nể mặt mũi tao quá, tao cứ nghĩ hai đứa bọn mình là được rồi, nhưng đến sáng nay tao nhận từng máy một của bọn nó đòi đi chung.”
Người đàn ông mua vé máy bay bay đến đây nối lời, “Em trai mày ấy, hai hôm trước ngày nào cũng tới tìm tao, gọi hai tiếng anh trai anh trai luôn miệng, ai mà đỡ được, em ấy mời tao tới sinh nhật của anh trai nên tao xin nghỉ hai tiết tới đây, mặt mũi thằng Chu không lớn thế đâu.”
Chu Tuần nói, “Cút cút cút.”

Những người khác cũng vậy, tất cả đều nghe máy từ Vân Thanh.

Danh bạ chật kín của cậu, bây giờ đã có đất dụng võ.

“Gọi bọn tao tới mà em ấy không tới hả?”
“Bận học ở quê rồi.” Bùi Tri Viễn nói.

“Không tới cũng được, em ấy còn nhỏ, một mình đi xa không yên tâm.”
“Ừ.” Bùi Tri Viễn đáp.

Nhưng thật ra người đó đã từng đến một mình, không hỏi han gì đã chạy thẳng tới chỗ anh.

Chợt nhớ lại nét mặt lạc lõng của cậu vào chiều hôm ấy, Bùi Tri Viễn hối hận vì mình đã không cho cậu một cái ôm, hôm đó cậu còn hỏi anh không hoan nghênh cậu hay sao, Bùi Tri Viễn cũng không thẳng thắn thừa nhận rằng mình nhớ cậu.

Tình cảm bộc trực và nồng cháy của chàng trai chưa hề nhận được sự đáp lại từ anh dù chỉ một lần.

Khi đó Vân Thanh thổ lộ rất nhanh, bây giờ chuyện đến nước này anh ngẫm lại, cậu đã cảm thấy như thế nào?
“Sao mày còn chưa thay điện thoại.” Giọng của cậu bạn kéo tâm tư anh về.

“Giờ ai cũng dùng điện thoại thông minh hết rồi, xem video hay gọi điện đều rất tiện, vài người tao quen đang làm ứng dụng, không thì bọn mày cũng làm đi, không chừng tiền đổ đầy túi.”
Mọi người hùa theo, còn quay đầu nói Bùi Tri Viễn, “Trước hết đổi cái điện thoại cố đế của mày đi rồi nói tiếp.”
Bùi Tri Viễn bật cười, “Ừ.”

Vân Thanh ngồi đọc sách bên bàn, thỉnh thoảng ngó điện thoại, tiếng chuông điện thoại vừa đổ là quăng sách đi ngay, cậu cầm điện thoại chạy về phòng ngủ, ngồi quỳ trên giường, thủ thỉ, “Có chuyện gì?”
Dù sao cậu đã dốc hết tâm sức như thế, đương nhiên muốn được khen.

Bùi Tri Viễn nói, “Tôi nghĩ có người đang chờ tôi gọi điện cho người đó.”
“Em đoán người đó là em trai anh.”
“Vậy thì phiền em chuyển lời cho em trai tôi, cảm ơn em ấy đã chuẩn bị bất ngờ cho tôi, hôm nay anh trai rất vui.”
“Đã chuyển, người đó nói anh vui là được.” Vân Thanh đạp đạp chăn, “Thật ra người đó cũng muốn tới chung vui, mà sợ tới rồi anh trai người đó sẽ mất hứng, vậy nên người đó không tới để anh trai vui.”
Dù cậu nói bằng giọng điệu dí dỏm, lọt vào tai Bùi Tri Viễn anh chỉ thấy đau lòng.

Anh nghiêm túc nói, “Sẽ không đâu.”
Vân Thanh bò dậy, hối hận suýt chút nữa đập giường, “Vậy thì lẽ ra anh nên nói anh mong em đến từ lâu chứ!”
Lời tiếp theo chưa kịp ra khỏi miệng, cậu đã sửa thành, “Ở nhà cũng không sao, em nằm ngoan ngoãn ở nhà.”
Vân Thanh nằm trở về.

“Anh sợ em hả Bùi Tri Viễn, dù em có đi cũng không làm gì được anh.”
“Sợ dọc đường em bị lạc, không dưng tôi mất một đứa em.”
“Anh nên vui mới đúng.” Vân Thanh vươn mình nằm ngửa, hít một hơi thật sâu, “Đáng ra em nên tới, trước mắt nhiều người như thế, anh không thể đuổi em đi.”
Không có ai cũng không đuổi em đi đâu, Bùi Tri Viễn thầm thở dài.

Anh không quen nghe Vân Thanh nói chuyện thế này, cứ như anh đang bắt nạt cậu.

Tính ra ai mà bắt nạt cậu được chứ, đến Bùi Tri Viễn còn bó tay hết cách với cậu.

Hành động của Vân Thanh cho thấy, em có thể là em trai khi anh muốn, nhưng đừng quên là em thích anh.

Vân Thanh, đây là người nhà duy nhất của anh, anh chỉ có thể ngoảnh mặt làm ngơ với hành động của cậu.


Suy cho cùng thì Bùi Tri Viễn mới mười chín tuổi, không thể xử lý tốt mọi việc được, mà chuyện anh không thạo nhất chính là Vân Thanh.

Anh nói chuyện điện thoại một lúc lâu bên ngoài, Chu Tuần đứng ở cửa phòng gọi anh, “A Viễn tới đánh mấy ván đi, Hạo Tử đi vệ sinh rồi.”
Người ở đầu dây bên kia nghe vậy vội vàng lên tiếng, “Chờ chút, em có chuyện quan trọng nhất chưa nói!”
Bùi Tri Viễn chờ.

“Chúc anh sinh nhật vui vẻ.”
Bùi Tri Viễn cười mỉm, “Cảm ơn.”
Anh quay về cửa phòng, Chu Tuần hỏi, “Gọi điện thoại với ai lâu thế?”
Anh đáp bâng quơ, “Vân Thanh.”
Chu Tuần thắc mắc, “Vân Thanh gọi mà còn ra ngoài nghe, ai không biết còn tưởng bọn mày nói cái gì đen tối.”
Vô tình khiến người nghe phải ngơ ngẩn.

Chu Tuần cầm điện thoại huých vai anh, “Mày xem em trai mày, chẳng ai bận bằng em ấy.” Trên màn hình là tin nhắn Vân Thanh mới gửi: [Không được thắng tiền của anh trai em! Hôm nay là thọ tinh của anh ấy.]
Bùi Tri Viễn bật cười, “Đừng bận tâm mấy lời đó của em ấy.”
Nếu Vân Thanh đến bữa tiệc này, có khi cậu sẽ dứt khoát gian lận giúp anh, cho anh quân bài anh muốn, những người khác sẽ coi như không thấy mà tấm tắc rằng A Viễn, sao tay mày thơm thế.

Bất kể là với Vân Thanh hay bạn bè, anh đã quen với vai trò anh cả, nhưng thật ra anh cũng được mọi người nuông chiều, thỉnh thoảng anh còn không hề hay biết điều đó.

Người chiến thắng lớn nhất trong đêm, Bùi Tri Viễn, đã đặt khách sạn cho mọi người qua đêm và cũng trả tiền vé trở về cho họ.

Một người bạn ở cực kỳ xa từ chối không nhận, “Ầy, không cần mày mua, cũng chả phải đặt cách tới thăm mày.

Không phải hôm Quốc khánh mày không về nhà sao, tao nghĩ dù sao thì cũng đã về đây rồi nên tiện đường thăm ba mẹ.”
Bùi Tri Viễn chần chừ, Chu Tuần nhanh nhảu xen vào, “Mày về nhà hả? Vậy tao cũng về một chuyến, về lấy hai cái áo ấm.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.