Đồng Bệnh Tương Liên

Chương 12


Bạn đang đọc Đồng Bệnh Tương Liên FULL – Chương 12


Vân Thanh lấy được năm trăm tệ từ túi hành lý, cậu quyết định vào thành phố vào ngày Quốc khánh.

(*) 500 tệ: ~ 2 triệu VNĐ.

Đến thành phố mất năm, sáu tiếng, kế hoạch ban đầu là ngủ một giấc dậy là xong nhưng vì phấn khích quá nên cậu chết sống không chợp mắt được, sợ lúc tới điện thoại sẽ hết pin nên suốt cả buổi lộ trình cậu không dám dùng nó nhiều.

Nhịn suốt mấy tiếng, Vân Thanh xách túi xuống xe buýt, suýt thì bị bức xạ nhiệt đánh gục.

Thành phố lớn nhiều người, tấp nập, Vân Thanh bị dòng người xô đẩy.

Cậu đã tra kĩ càng các tuyến xe buýt, số ký túc xá cũng đã thuộc lòng, Vân Thanh đút xu vào rồi tìm chỗ ngồi, bắt đầu tưởng tượng hình ảnh khi gặp lại Bùi Tri Viễn.

Nhưng thực tế hơi bị lệch chút, cậu không xuất hiện như thiên thần giáng lâm mà là hệt ruồi mất đầu lạc trong trường.

Trường Bùi Tri Viễn sao lại lớn đến thế!
Vân Thanh cam chịu ngồi xuống ghế đá, tâm trạng vui vẻ tuột đi nhiều vì lạc đường, hưng phấn lùi bước nhường chỗ cho buồn phiền, uể oải, bụng đói cồn cào.

Đến khi cậu đi từ khu Nam sang khu Bắc, tìm thấy ký túc xá của Bùi Tri Viễn, bầu trời đã ngả sang màu cam sẫm.


Ánh nắng ấm áp từ phía chân trời rọi xuống, Vân Thanh thoáng thấy một bóng người từ xa đang đến gần.

Cậu đứng tại chỗ gọi to, “Bùi Tri Viễn!”
Không có nét mặt mừng rỡ như điên trong tưởng tượng, cũng không chạy tới trao cho cậu cái ôm ấm áp, Bùi Tri Viễn nói với người bạn bên cạnh vài câu rồi cất bước bình thường tới chỗ cậu.

Anh đến trước mặt cậu, nhận lấy hành lý, “Đến từ khi nào đấy, ăn tối chưa?”
Vân Thanh bỗng im lặng.

Bùi Tri Viễn hỏi tiếp, “Có phải đi đường mệt lắm không?”
Anh nhờ người bạn xách hành lý về ký túc xá, dắt cậu ra quán cơm ăn.

Lúc ăn không chỉ có mỗi hai người họ mà còn có người bạn khi nãy.

Vân Thanh cúi đầu ngồi bên cạnh, người đó bắt chuyện với cậu, cậu biết nhưng không muốn đáp lời.

Bùi Tri Viễn giải thích thay cậu, “Ngồi xe cả ngày vẫn chưa khỏe.”
Cơm nước xong về ký túc xá, bạn cùng phòng vẫn chưa về, Bùi Tri Viễn cầm khăn và quần áo, dẫn Vân Thanh đi tắm.

Mỗi tầng dùng chung phòng tắm vòi sen, cắm thẻ vào là có thể vặn nước nóng, Bùi Tri Viễn làm mẫu rồi ngoảnh đầu hỏi, “Hiểu chưa?”
“Không hiểu.” Giọng điệu cậu đầy khó nghe.

Bùi Tri Viễn khựng lại, “Thôi được, tôi làm cho cậu.” Trông thấy cậu đứng bất động thì anh hỏi, “Còn định chờ tôi cởi đồ cho?” Đối phương nghe vậy bèn giơ tay, tỏ rõ dáng vẻ “muốn anh cởi”.

Bùi Tri Viễn kiên nhẫn phục vụ tắm rửa cho cậu, tắm được một lúc mới nhắc tới, “Trong nhà có chuyện gì sao?”
“Không có chuyện gì hết.” Hai tay Vân Thanh xoa bong bóng, bây giờ cậu đã hết giận rồi.

“Người ta nói chuyện với cậu, cậu không đáp một tiếng?” Anh phê bình chuyện ăn cơm khi nãy, Vân Thanh vờ yếu ớt, “Lúc đó tôi không khỏe mà.”
Bùi Tri Viễn hỏi, “Giờ đã khỏe rồi?”
Anh giúp tôi tắm táp, còn chỗ nào không khỏe cho được.

Vân Thanh xoay lại đối mặt với anh, vén cái áo ướt đẫm của anh, “Tắm chung đi.”
Tắm xong Vân Thanh bò lên giường, mới đặt lưng xuống đã gọi Bùi Tri Viễn, “Bùi Tri Viễn, ngủ!”

Bùi Tri Viễn đáp, “Cậu ngủ trước đi.” Anh bưng thau nước từ ban công, vào phòng vệ sinh giặt đồ.

Vân Thanh dịch về sau, gối cũng chừa một nửa, “Vậy anh mau lên, bây giờ còn có chỗ cho anh, lát nữa là mất đó.”
“Cậu ngủ đi.” Bùi Tri Viễn nói, “Tôi ngủ ở giường của bạn cùng phòng.”
Người vốn dĩ đã nhắm mắt nghe thế thì trợn trừng, “Anh không ngủ chung với tôi?” Cậu nhìn ba cái giường còn lại, “Giường của họ bừa bộn như thế sao anh ngủ!?” Lúc hai người sống với nhau, anh không cho cậu ăn đồ ăn trên giường, cũng không cho mặc quần bò ngồi trên giường, Vân Thanh ngầm gán cho Bùi Tri Viễn có bệnh thích sạch sẽ.

Giường ký túc xá rất nhỏ, hai người chen chúc không thoải mái, Bùi Tri Viễn thoáng nghĩ, “Cậu ngủ giường của họ, tôi ngủ giường của tôi?”
“Không được!” Vân Thanh kiên quyết, “Tôi không những muốn ngủ giường của anh, mà còn muốn ngủ với anh, tốt nhất là anh nên mau quay lại, tôi ngồi yên ở đây chờ anh.”
Vân Thanh đúng là ngồi một chỗ chờ anh thật, lúc Bùi Tri Viễn giặt quần áo xong, người đó đang ngồi trên giường ngủ gà ngủ gật.

Bùi Tri Viễn tắt đèn trèo lên giường, giơ tay đẩy nhẹ trán cậu, cậu lập tức nằm phịch xuống.

Bôn ba cả ngày, Vân Thanh cực kỳ buồn ngủ.

Đêm khuya cậu mơ màng thức giấc vì nóng, thấy có một bàn tay đang phất quạt, gió nhẹ lướt qua gò má cậu.

Người sắp được đưa vào mộng đẹp gượng mở mắt, cậu trở mình đối mặt với Bùi Tri Viễn, “Sao anh còn chưa ngủ?”
Bùi Tri Viễn nằm nghiêng, anh hơi nhích về sau, khẽ khàng “ừm” một tiếng, “Ngủ đi.”
“Tôi không nóng.” Nói hai lời là cậu tỉnh hẳn, cậu cầm quạt từ tay Bùi Tri Viễn, phất cho anh, “Anh ngủ đi, tôi quạt cho.”
Đôi mắt đã quen với bóng tối, Vân Thanh trông thấy những cái giường trống không, “Họ không về à?”
“Quốc Khánh nên về nhà cả rồi.”
“Sao anh không về?”
“Có gì vui mà tôi về.”
“Anh về nhà còn có tôi mà!”

Anh đang buồn ngủ rồi, bị cậu hỏi mấy câu thì buộc phải tỉnh táo, Bùi Tri Viễn sửa lại tư thế nằm.

Vân Thanh rầu rĩ hừ một tiếng, “Anh chẳng nhớ tôi chút nào.” Lời này cậu nói hơn một lần rồi, vẫn chưa lần nào Bùi Tri Viễn đáp.

Cậu chưa từng nói những lời thẳng thừng như vậy, trước giờ cũng chưa có ai nói với cậu như thế.

“Ngủ đi.” Bùi Tri Viễn giục cậu.

Vân Thanh càng tủi thân, “Anh không mong tôi tới sao.”
“Không phải.”
“Anh đâu có vui.”
“Đâu có không vui.” Đương nhiên Bùi Tri Viễn vui lắm, nhưng anh không nói ra được, lời chưa kịp thốt đã biến thành câu giải thích, “Có lẽ là vì anh trai mệt rồi, anh trai ngày nào cũng có nhiều việc.”
“À…” Vân Thanh thu mình lại.

Bùi Tri Viễn còn định dỗ cậu vài câu, chợt nghe cậu thầm thì “nhưng mà tôi nhớ anh lắm”, trái tim anh lập tức mềm nhũn.

Muốn ôm cậu nhưng trời nóng quá, Bùi Tri Viễn tiếp tục phẩy quạt cho cậu, “Ngủ đi.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.