Đọc truyện Đông Bắc Tầm Bảo Chuột – Chương 56: Thân Phận Thật
Bên kia, Liệt Dương não thắt nút cuối cùng cũng phản ứng lại, không biết đột nhiên nghĩ ra điều gì, chợt xông lên phía trước, tóm lấy cổ áo của Khúc Diễm: “Thanh Mông mất tích có phải cũng là do ngươi?”
Khúc Diễm lạnh lùng nhìn lại Liệt Dương, không hề phủ nhận.
Liệt Dương đột nhiên tức giận vô cùng, đấm một cái lên mặt Khúc Diễm.
Sau cú đấm, Khúc Diễm đưa tay lên gạt sự khống chế của Liệt Dương, giọng trước sau như một lạnh lùng: “Đều là đường cùng, gánh vác càng nhiều người mắt xanh thì càng bị ruồng bỏ, bọn chúng hóa bướm cần người mắt xanh, cho nên người mắt xanh chỉ có thể giãy giụa trong thế giới băng lạnh này, ngươi cho rằng có thể sống sót trong mùa đông thật sự sẽ được quan tâm chăm sóc sao? Đó chẳng qua chỉ là gông xiềng, mà Thanh Mông, chẳng qua cũng chỉ là đi tới một nơi khác, nơi không có gông xiềng, không phải nhìn những khuôn mặt xấu xí kia!”
“Những lời này ta đồng ý! Giống như hiện tại, mặc dù có thể chọn hóa bướm, nhưng ta thà sống một mình trong thế giới băng giá này với người yêu, cũng không chọn hóa bướm mà quay về, có lẽ cách nghĩ này khá là cực đoan, nhưng có một số việc nếu không tự mình trải nghiệm, ngươi mãi mãi sẽ không bao giờ hiểu được cảm giác của người trong cuộc.
Chúng ta không có tư cách oán hận, dù sao thì chúng ta cũng sinh ra ở đây, nhưng chúng ta lại có thể lựa chọn cách sống cho riêng mình.” Nam tử mắt xanh dương tay ôm cô gái tóc dài giọng bình thản tiếp lời.
Căn phòng đột nhiên chìm trong im lặng, Thư Tầm không biết cách nghĩ của Khúc Diễm và nam tử mắt xanh có đúng hay không,nhưng quả thực nếu như lời hắn nói, người ngoài cuộc không cảm nhận được sự tuyệt vọng, Thư Tầm nhớ lại cảnh tượng trong camera giám sát, sau một đêm đứng, nam tử ôm thi thể trước khi quay người rời đi hãy còn hơi cười chế giễu, cười giống như là thiên sứ mà Chúa đã gửi xuống để cứu lấy chúng sinh, thiên sứ lại bị giết bởi loài người hoảng loạn, mà thiên sứ không hoàn thành nhiệm vụ cũng mất khả năng trở về vương quốc của các vị thần, cô đơn, gục ngã.
Nam tử mắt xanh thấy vậy liền chủ động phá tan sự im lặng, “Mặc dù không biết các người từ đâu tới, nhưng rõ ràng, ít nhất cũng không gây cản trở cho ta, mùa đông đã tới, đã không còn nơi để mà quay về, đóng băng tuyệt đối do bướm xanh kết băng lại, không trải qua ngàn năm, sẽ không tan rã, các người còn muốn biết điều gì, thì cứ hỏi, cho dù đã sử dụng cả thuốc LP, dù sao thì thể chất cũng không giống nhau, theo như suy đoán của ta, các người cũng không cách nào sống sót quá lâu dưới sự đóng băng tuyệt đối này, dù sao thì nó cũng cực kỳ khắc nghiệt, khắc nghiệt đến nỗi không thể dung nổi những người khác biệt chủng tộc như các người sống sót quá lâu.”
“Nó? Là cái gì?” Thư Tầm trực tiếp đánh vào trọng điểm, lên tiếng hỏi.
Nam tử mắt xanh cười cười, “Có thể gọi là ý thức thế giới, hoặc là nói ý thức của lam phách thạch anh, nơi cực sâu vỏ quả tinh cầu này, toàn bộ đều là do lam phách thạch anh cấu thành, đó cũng là nơi sinh sản và trở về của bướm xanh, lam phách thạch anh có ý thức của mình, điểm này các người hẳn cũng đã phát hiện ra, thay vì nói bướm xanh xưng bá tinh cầu, chi bằng nói lam phách thạch anh chọn lựa bướm xanh, bướm xanh mới có thể thành như vậy.”
Thư Tầm bứt một cọng tóc, tiếp tục hỏi: “Thế giới này có phải có 3 thế lực xâm lấn hay không?”
Nam tử mắt xanh im lặng một chút.
“Ta không thể cho ngươi một câu trả lời chính xác, ta cũng có trực giác về điều này, nhưng không tìm thấy chứng cớ xác thực.”
Đối với câu trả lời này, Thư Tầm hiển nhiên hơi cảm thấy thất vọng, trong suy đoán của Thư Tầm, nếu tìm ra cuối đường mùa đông không phải là điều kiện thông quan, hơn nữa theo như trước mắt thấy, hóa giải cuối đường mùa đông cũng không có khả năng, vậy điều kiện thông quan rất có khả năng là tìm ra kẻ xâm lấn.
Nhưng cảnh tượng theo dõi ở Vi Thị cùng với hình vẽ của Thanh Mông đều khiến Thư Tầm có một phỏng đoán, kẻ xâm lấn thế giới này không phải chỉ có một, có điều bây giờ xem ra, cho dù cùng là người mắt xanh, phương hướng giác tỉnh không giống nhau, thế giới nhìn thấy đồng dạng cũng tồn tại sự khác biệt, ít nhất thì thứ Thanh Mông nhìn thấy cũng nhiều hơn, mà Thư Tầm cũng không đoán ra được nguyên nhân tạo ra sự khác biệt này.
“Nếu đã không còn nghi vấn gì khác, vậy thì tạm biệt thôi, hi vọng các người có thể tìm thấy câu trả lời.” Nam tử mắt xanh đứng dậy chuẩn bị rời đi, giọng ngược lại chân thành hơn một chút.
“Ngươi tiếp theo muốn đi đâu?” Bạch Nha không nhịn được cất tiếng hỏi, sau đó nói tiếp, “Tinh thần lực của các người đều rất cao, có lẽ đã đoán ra thân phận của chúng ta, trong quy định giữa các ngôi sao, chỉ cần không ảnh hưởng đến sự tiến hóa của tinh cầu khác, các người có thể lựa chọn việc tới một thế giới hoàn toàn mới để mà sinh sống.”
“Không, trước ngày kết thúc bận rộn, không kịp xem kỹ thế giới này, bây giờ vừa đúng lúc có đủ thời gian đi ra ngoài xem xét một chút.” Lần này lên tiếng không phải là nam tử, mà là cô gái tóc dài khí chất dịu dàng.
Cô gái quay đầu liếc nhìn Khúc Diễm trầm mặc, cười nói.
“Anh không đi sao?”
Khúc Diễm hơi ngước đầu lên, trong mắt một mảnh lạnh lùng.
Thư Tầm như cũ khó nén nổi tức giận, hừ một tiếng quay đầu đi, nhưng khắc sau vẫn là lạch bạch lạch bạch đi đến trước ba lô nhỏ của mình, từ trong đó lấy ra một lọ thuốc cùng một miếng lam phách thạch anh, lại cũng không có đi tới trước mặt Khúc Diễm, mà là cố chấp nhìn hướng về Khúc Diễm.
Thấy hành động của Thư Tầm, Khúc Diễm nét mặt trống rỗng mấy giây, sau đó mỉm cười trong mắt, cơ thể hơi phát ra màu xanh, sau đó trong nháy mắt hóa thành một ảo ảnh bươm bướm màu xanh nhạt, biến mất trên nền đất, đồng thời, bên ngoài căn phòng, vang lên tiếng bước chân có quy luật mà quen thuộc, Noãn Đông trước sự ngạc nhiên của mọi người từ từ đi vào, sau đó đứng trước mặt Thư Tầm, đưa tay xoa xoa đầu nhỏ của Thư Tầm, dùng âm thanh hòa tan vạn vật nói.
“Ngươi thắng rồi.
Ta chọn tin tưởng thêm một lần, ngươi thực sự là một nhân vật đặc biệt.” Đặc biệt là luôn khiến cho người khác, những người tim đã chết vìhéo mòn, có thể manh nha lên tia hi vọng, trong thế giới tăm tối lại thắp lên những điều tốt đẹp, đây có phải là thiên tính và bản lĩnh độc đáo của đứa trẻ không?”
Thư Tầm đem ống thuốc và lam phách thạch anh đặt vào lòng bàn tay Khúc Diễm, đôi mắt to pha lẫn sương mù, lại ưỡn thẳng ngực nhỏ của mình, giống như là muốn để mình trông được quật cường thêm một chút, ồm ồm lên tiếng, nói.
“Tiểu đội giải tán!”
Tiếng cười ấm áp tràn đầy từ tính của Khúc Diễm thật thấp vang lên, sau đó dần dần to lên, chỉ khắc sau liền đứng dậy, thật thấp nói tiếng tạm biệt.
Đôi tình lữ mắt xanh rời đi rồi, Khúc Diễm cũng theo sát mà rời đi, trong căn phòng bầu không khí chán chường vẫn chưa hết, đặc biệt là những người có bộ não không đủ dùng đã rối rắm thành một đám, Liệt Dương mặc dù trong đầu có vô số nghi vấn, nhưng lại không biết bắt đầu hỏi từ đâu, trong phòng khách, trừ Thư Tầm và Dạ Tiền mặt liệt ra, tất cả mọi người đều ở trạng thái trầm tư.
“Tầm Đoàn Tử! Sao ngươi để cho hắn rời đi dễ dàng như vậy? Trò chơi lâu như vậy, còn chưa bị người ta xoay vần, có một loại cảm giác như là bị dân bản địa đè bẹp vậy.” Liệt Dương rối rắm hồi lâu, dường như mới phản ứng lại việc Khúc Diễm đã rời đi, đột nhiên có chút tức giận khó giữ được bình tĩnh, thiết nghĩ đây là lần đầu tiên hắn chơi dùng sức mạnh để đè bẹp người khác mà lại bị thảm như vậy.
“Có điều sau đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Noãn Đông, không, Khúc Diễm vì sao lại từ ngoài cửa đi vào?”
Hiển nhiên, người rối rắm về điểm này không hề ít, sau khi Liệt Dương hỏi xong, đám người đem ánh mắt tập trung lên người Thư Tầm, không còn cách nào khác, hiện tại mà nói trong số bọn họ, người có đầu óc tỉnh táo chỉ còn lại Thư Tầm và Dạ Tiền, mà bọn họ không có gan kêu Dạ Tiền giải thích nghi vấn cho bọn họ, cũng sợ nghe không hiểu đáp án ngắn gọn đơn giản của Dạ Tiền.
Thư Tầm trở lại bên cạnh lò lửa, ngồi trên phiến đá ấm áp, chống cằm nhỏ mà trả lời.
“Noãn Đông chính là dân bản địa, hơn nữa lại là một dân bản địa mắt bình thường đã giác tỉnh năng lực kỹ thuật đặc biệt, ta nghĩ nguyên nhân hẳn là có mối liên hệ nhất định nào đó với Thanh Mặc, Thanh Mặc cũng làm trong công tác khai phá ra nguồn năng lượng mới, công việc thường ngày nhất định cũng tiếp xúc với lam phách thạch anh, giống như là ba mẹ của Thanh Mông làm công tác nghiên cứu khoa học đã khiến cho Thanh Mông giác tỉnh dị năng vậy, Thanh Mặc đã khiến cho Khúc Diễm giác tỉnh dị năng, nhưng theo như suy đoán trước đó, ba mẹ của Thanh Mông chức vụ phải cao hơn Thanh Mặc, cho nên dị năng mà Khúc Diễm giác tỉnh không hề hoàn toàn, cộng thêm việc không phải là người mắt xanh, nên dị năng giác tỉnh chỉ sợ ngay cả bản thân anh ta cũng không hay biết.
Sau khi mùa đông đến, Noãn Đông rời Vi Hồ ra ngoài tìm sự cứu giúp, nhưng lại phát hiện cả thế giới đều chìm trong mùa đông, lần nữa khi trở về Thanh Mặc đã chết rồi, lại chết ở cửa ngôi biệt thự, ngay cả mắt cũng không nhắm lại, Khúc Diễm khi đó thiết nghĩ đã tuyệt vọng cùng cực, cảm xúc bị xáo trộn mạnh mẽ cũng khiến cho anh ta dần dần ý thức được dị năng của mình, sau đó, bắt tay vào hành trình tìm dịch tễ lam phách, trên đường đi đã gặp chúng ta, đã tương kế tựu kế hòa giải thăm dò, dựa vào kinh nghiệm của bản thân cùng với sự hướng dẫn vô tri vô giác, cuối cùng cũng tới được duyên hải.”
Mặc dù đã đoán ra được phần lớn những sự việc đã trải qua, nhưng trong lòng Thư Tầm như cũ vẫn còn có nghi điểm không giải thích được, ví dụ như Khúc Diễm vì sao lại muốn xóa đi mọi dấu vết về sự tồn tại của mình ở ngôi biệt thự, cảm giác giống như là hắn ta đã biết trước được việc sẽ có người tới biệt thự vậy, ví dụ như lần đầu dùng phiến đá ấm áp để thăm dò bọn họ, khiến cho bọn họ tưởng nhầm hắn ta là huyễn tộc, giống như là đã xác định được họ là những kẻ ngoại lai, nhưng lại không biết thân phận thực sự của họ.
Liệt Dương hiển nhiên không nghĩ tới phần nghi ngờ của Thư Tầm, thậm chí não vẫn như cũ trong trạng thái rối rắm.
“Vậy dị năng của Khúc Diễm rốt cuộc là cái gì? Mục đích của hắn là gì? Làm Thanh Mặc sống lại? Vậy hôm qua trực tiếp đem tễ thuốc lam phách đi là được rồi, vì sao còn muốn mình uống?”
“Dị năng của Khúc Diễm có lẽ là giấc mơ sẽ trở thành sự thật, hẳn cũng muốn dùng trong giấc ngủ, sự vật trong giấc mơ sẽ xuất hiện ở ngoài đời thực, giống như là con thỏ có thân hình cực lớn kia vậy, hẳn chính là con thỏ mà Khúc Diễm và Thanh Mặc cùng nuôi nấng, sau cùng bị đám người nào đó khu vực biệt thự ăn mất, do đó Khúc Diễm mới nói bọn họ đã thất tín.
Ý thức của bộ não đã đem hình tượng con thỏ cường hóa ra, giàu tính công kích, là trong tiềm thức hi vọng con thỏ có thể bảo vệ được cho Thanh Mặc, điều này cũng cho thấy, khi ta lần đầu gặp con thỏ, Khúc Diễm vừa mới rời khỏi Vi Hồ chưa lâu, nhưng tinh thần lực của Khúc Diễm cực cao, rất ít khi mất kiểm soát, lên tàu phá băng có lẽ là sơ suất của hắn.
Bản thân hắn dường như cũng ý thức được, cho nên để triệt để giác tỉnh dị năng, hôm qua mới uống hết tễ thuốc lam phách, bởi vì hắn muốn thật mạnh để có thể đoạt lấy tễ thuốc từ trong tay chúng ta, đồng thời cũng phải sống sót được dưới cái nhiệt độ cực lạnh của đóng băng toàn phần này, như vậy hắn mới có thể trở về bên cạnh Thanh Mặc, làm Thanh Mặc sống lại.
Có điều, giống như bản thân hắn đã nói, hắn không muốn tin tưởng bất cứ ai, cho nên muốn ra tay sau khi chúng ta đã ngủ hết, mà không phải xung đột chính diện, lại cũng không muốn đôi tình lữ đột nhiên tới kia phá đám, Khúc Diễm tâm tư kín đáo, tinh thần lực cực cao, đương nhiên đã có phòng bị từ trước, cho nên Khúc Diễm trong phòng mặc dù do hắn khống chế, nhưng cũng chính là ảo ảnh do hắn dùng giấc mơ tạo ra, để đề phòng sự việc thay đổi không kịp trở tay, vẫn lưu lại cho mình một cơ hội.”
Tâm tư Khúc Diễm kín đáo tới mức đáng sợ, hắn dường như không để lộ chút sơ hở nào khi đồng hành với bọn họ, những chủng tộc đã tiến hóa, đồng thời cũng khoác lên mình một thân phận cường giả chắc chắn, để cho bọn họ không dễ dàng mà hoài nghi, hắn tỉ mỉ bố trí từng đường đi nước bước, thực ra với trí tuệ của Khúc Diễm, sao có thể không đoán ra được, cho dù hắn không dùng cơ thể thực sự để xuất hiện, thì Thư Tầm cũng đem tễ thuốc cùng nguyên thạch đưa cho hắn, nhưng sau cùng, lại vẫn là chọn cơ thể thực sự để trở lại căn phòng, đem tễ thuốc và lam phách thạch anh mà Thư Tầm đưa cho mang đi.