Đọc truyện Đông Ấm (12 Chòm Sao) – Chương 94: Lạc lõng
Như mọi năm, những ngày đầu chỉ học nửa buổi. Chiều, Song Ngư rời khỏi học viện một lúc. Cậu tự nhiên muốn đi thăm một người.
Bảo Bình lẽ ra đã đi theo, nhưng lại bảo vì Cự Giải đang kèm cho mình vài môn nên không thể đi. Song Ngư nhướn mày, trong lòng dâng lên sự khinh thường người anh em thân thiết kia. Hai người này rõ ràng là có gì mờ ám lắm.
Song Ngư vốn không hề có ý định mang theo con Leo đâu, chỉ là khi cậu đang định ra ngoài thì nhìn thấy nó. Trước khi bị kỉ luật vì mang theo động vật, Song Ngư đành bỏ nó vào cặp mình, rốt cuộc lại vì bất đắc dĩ mà mang theo. Cũng tại Sư Tử hôm nay không có ở kí túc.
Cơ mà ra ngoài, Song Ngư có chút thắc mắc. Nghĩ đến đây, cậu chợt nhớ đến chuyện ban sáng, mày theo đó mà nhíu chặt lại. Nó lúc đó khiến cậu đến giờ vẫn thấy lo. Dù cho chân đỏ rát lên vì bị bỏng, nó chẳng hề tỏ vẻ gì là đau cả. Và chính Song Ngư cũng biết, nó không đùa. Nó hoàn toàn không cảm thấy đau đớn.
Dù cho nó cười khì và bảo không có gì, cậu vẫn thấy lo. Con mèo đó đúng là chỉ giỏi khiến người khác bận tâm.
“Gâu!”
Trong lúc Song Ngư còn lơ đễnh nghĩ ngợi lung tung, tiếng kêu của Leo khiến cậu sực tỉnh. Lúc này cậu mới biết là đã tới nơi.
Bước xuống khỏi xe buýt, Song Ngư lập tức bỏ Leo vào cặp mình, đồng thời dùng tay chặn trước miệng ra hiệu im lặng. Chẳng biết có hiểu hay không, con cún kia cứ thè lưỡi rồi đưa mắt ngây thơ nhìn cậu. Song Ngư chẹp miệng, vỗ vào trán mình một cái.
Song Ngư chắc chắn sẽ bỏ nó lại học viện nếu được, cũng tại bọn kia viện cớ không chịu mang về mà thôi! Khốn thật..
Mà, mang nó qua Mĩ lúc nghỉ hè Song Ngư còn lén làm được, thì chuyện này chắc cũng chẳng nề hà gì hết trơn.
Nơi Song Ngư đến, là bệnh viện thành phố.
***
“Cái con này! Mày im coi!”
Song Ngư muốn giết chết Leo quá đi mất! Tự nhiên quậy tưng trong cặp cậu, thể nào ở trong đó cũng rối cả lên hết cho mà xem.
“Song Ngư phải không con?”
Cái tiếng gọi tên khiến Song Ngư hơi giật mình một chút mà quay ra sau. Phản chiếu trong mắt cậu là người phụ nữ trung niên hiền từ với mái tóc vàng óng quý phái và đôi mắt lam ngoại quốc. Sang trọng nhưng không khiến người ta cảm thấy ngột ngạt.
“Bác gái?”
Bà Lãnh hơi cười, chậm rãi bước về phía Song Ngư.
Người này là mẹ của Kim Ngưu và Mã Phi, cả đôi mắt cũng là anh em họ thừa hưởng từ người mẹ ngoại quốc này. Song Ngư luôn nhận ra bà đẹp như thế nào, nhưng chưa bao giờ để tâm đến điều đó.
Vì gia đình tan vỡ của Song Ngư, cậu từ nhỏ đã được nuôi dạy ở gia đình của Kim Ngưu. Bác trai và bác gái xem cậu như con trai, cả ông nội cùng dành cho cậu tình thương hết cả. Dù, điều đó thực không đủ để cảm hoá Song Ngư vốn lãnh cảm và vô tâm.
“Sao bác lại ở đây?”
Gia đình họ Lãnh đều định cư ở Mĩ và thường rất ít khi về đây. Nhưng cũng vì chuyện của Mã Phi mà thường xuyên lui qua lại hơn.
“Bác vừa về nên muốn đi thăm thằng Phi một lúc, còn con?”
Đáp lại câu hỏi kia, Song Ngư chỉ đơn giản cười nhẹ.
“Gâu!”
Tiếng kêu động vật ngắt quãng bầu cảm xúc, Song Ngư bực bội đánh mạnh vào cái cặp của mình, hận không thể mang nó ra mà chém giết. Đồ con vật phản chủ, nó định nổi loạn chắc!
“Con nuôi chó sao, Tiểu Ngư?”
“Dạ, ờ thì.. Im!! Mà thôi mình lên đó đi bác!”
Nhìn Song Ngư vật lộn với con cún đang cố chui ra khỏi cái cặp, Lãnh phu nhân không nhịn được mà mỉm cười.
Cậu không hề biết, lí do Leo sủa là vì nó cảm thấy gì đó rất thân thuộc ở đây,
Cô chủ của nó.
Cậu chủ của nó chẳng biết gì hết.
***
Bước đi trên hành lang, Lãnh phu nhân và Song Ngư không ngừng trò chuyện một cách vui vẻ. Nói đúng hơn, cậu chỉ đơn giản trả lời những câu hỏi của bà với một nụ cười hiền lành như cách cậu luôn làm.
Đối với đứa trẻ bất hạnh này, Lãnh phu nhân từ nhỏ đã rất yêu thương Song Ngư, đứa cháu trai là con của em trai chồng bà. Thực ra, cái tính cách thực sự lạnh nhạt của Song Ngư, bà biết rất rõ. Có lẽ, khoảng thời gian đó rất khổ sở với thằng bé, đó là điều mà bà luôn nghĩ. Tuy nhiên, khi Song Ngư thường cười hiền và những cử chỉ ôn nhu, cũng là cậu chưa bao giờ có ý định mở lòng mình.
Đã hơn mười năm rồi còn gì.
“Dạo này con ổn chứ, Tiểu Ngư?”
Song Ngư tay thò vào cặp chơi đùa cùng Leo, nhưng điều đó không có nghĩa cậu không nghe thấy câu hỏi của bà. Đáp lại, cậu chỉ cười và gật đầu nhẹ một cái.
“Đã thích ai chưa?”
Cái giọng nói nhẹ nhàng trầm ấm của người phụ nữ khiến Song Ngư ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn lên, vô tình chạm phải ánh nhìn đôn hậu kia. Song Ngư bặm chặt môi, mặt chẳng hiểu sao tự nhiên ửng đỏ, trông đáng yêu như một cậu nhóc con khiến bà phải nín cười.
Song Ngư không hề biết đến thói quen khó bỏ của mình, rằng mỗi khi vui thì tai lại giật. Lúc này cũng y hệt như vậy.
“Cô bé xinh không? Mau nói bác nghe nào!”
Trong đầu Song Ngư chợt loé lên một suy nghĩ cùng khuôn mặt đáng ghét của ông anh họ. Chắc chắn là Kim Ngưu mách lẻo!!
“Cũng.. cũng.. mà thôi đừng nói đến nữa ạ!!”
Lãnh phu nhân che miệng cười hiền từ.
Mải nói chuyện, hai người họ bước tới căn phòng bệnh lúc nào chẳng hay. Nhìn cô y tá quen thuộc thường trực phòng này vừa bước ra vừa che miệng cười tủm tỉm, Lãnh phu nhân hơi thắc mắc mà gọi lại. Cô y tá nọ vừa cười vui vẻ vừa nói bằng giọng thích thú.
“Hồi sáng nhóc Kim Ngưu có đến thăm cậu Mã Phi, với hai cô gái nào cháu không rõ. Nhưng mà có một cô gái từ sáng giờ cứ ở cạnh giường chăm Phi, nửa bước cũng không rời!”
Khi cô y tá bước đi, vui đến mức bỏ qua cả tiếng chó sủa vừa nghe đâu đó, Song Ngư mới chuyển ánh mắt sang nhìn Lãnh phu nhân, người cũng đang rơi vào tình trạng không hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện.
Trong đầu Song Ngư chợt hiện lên hình ảnh một cô gái, cậu khẽ nhíu mày.
Lãnh phu nhân vì tò mò muốn biết cô gái lạ mặt ở cạnh con trai mình mà đi đến mở cửa. Trong căn phòng bệnh trắng đơn giản, hình ảnh người con gái đang ngủ gật bên cạnh Mã Phi khiến cả bà và Song Ngư thoáng ngạc nhiên. Nhưng vì nhìn từ đây, họ đều không nhìn thấy rõ mặt cô ta.
Song Ngư đặt cặp mình xuống bàn và đi đến bên giường, hơi nghiêng đầu nhìn thử. Khi nhận ra là cô gái trầm lặng của lớp Văn, cậu có phần khó hiểu. Đúng lúc này, đôi mắt nhắm nghiền chợt mở ra.
“Cậu..”
Yến Ly đụng phải ánh mắt lạnh nhạt của Song Ngư. Nhỏ đưa tay dụi dụi mắt rồi đứng dậy khỏi ghế. Lúc này, hình ảnh người phụ nữ trung niên đẹp một cách quý phái thu vào đôi mắt đen của nhỏ. Hình như, Ly từng nhìn thấy bà ấy trong một bức ảnh của Mã Phi hồi trước..
“Là cô!!”
Thái độ của Lãnh phu nhân lập tức thay đổi, từ dịu dàng đôn hậu trở nên lạnh lùng và giận dữ. Khuôn mặt cô gái này, có đến chết bà cũng không quên. Cô gái đã gây trọng thương cả thể xác lẫn tinh thần con trai bà!
Đến lúc này, Yến Ly mới nhớ ra. Bà ấy.. là mẹ của Mã Phi…
Nhỏ chợt cảm thấy sợ hãi.
“Cháu—“
Trước khi Yến Ly kịp thốt ra lời nào, đầu nhỏ đã bị đánh nghiêng sang một bên. Má nhỏ nóng ran lên, tay chạm vào lại bỗng đau rát. Dù vậy, đôi mắt mở to nhanh chóng sụp xuống, cả sự kinh ngạc cũng không còn.
Nhỏ biết, đây là hậu quả cho những việc làm tồi tệ và nông cạn của nhỏ.
“Cô còn mặt dày dám xuất hiện ở đây?! Cô hại con trai tôi chưa đủ hay sao?! Nó đã bị bệnh, lại còn bị cô đâm đến nằm liệt giường!!!”
Dù Lãnh phu nhân hiền hậu và sang trọng thế nào, bà cơ bản cũng chỉ là một người mẹ. Bà biết đau, bà biết giận, bà biết thù hận những kẻ làm đau con của bà.
“Bác gái à.”
Song Ngư đến bên Lãnh phu nhân, tay giữ lại trước khi bà trở nên kích động quá mức. Cậu nhìn sang Yến Ly. Nhỏ vẫn cúi gầm mặt, đôi mắt bị tóc mái che khiến cậu chẳng đọc được cảm xúc gì từ nhỏ.
“Cháu.. xin lỗi…”
“Xin lỗi?! Cô không phải một người mẹ, cô không hiểu tôi đã đau thế nào đâu!! Con tôi vì yêu cô mà ở lại đây thay vì về Mĩ trị bệnh, và giờ là tất cả những gì mà thằng bé nhận được!!!”
Trong vòng tay giữ lại của Song Ngư, Lãnh phu nhân bắt đầu rơi nước mắt. Những giọt nước mắt của một người mẹ.
Yến Ly siết chặt tay mình. Nhỏ đã làm gì vậy chứ, nhỏ…
“Cô biến cho khuất mắt tôi!! Đừng bao giờ xuất hiện ở cạnh Mã Phi thêm lần nào nữa!!!”
Đôi mắt Yến Ly nhất thời mở to hết cỡ. Đôi mắt vốn đã đỏ hoe trở nên sốt sắng. Quên cả người phụ nữ kia hận mình thế nào, quên cả mọi thứ đã khó khăn đến thế nào, nhỏ vô thức chạy tới trước mắt Lãnh phu nhân.
“Cháu xin bác mà phu nhân! Làm ơn! Gì cũng được, phu nhân mắng chửi cháu thế nào cũng được! Phu nhân hành hạ cháu ra sao cháu cũng chấp nhận!!”
Nước mắt nhỏ rơi, không phải vì cái má bị tát, mà là chính lồng ngực nhỏ lúc này.
Tim nhỏ đau.
“Cháu xin bác, đừng.. đừng bắt cháu rời khỏi anh ấy!! Xin phu nhân, bác làm ơn…!!”
Bàn tay bị Yến Ly nắm lấy đột nhiên hất mạnh trong tay nhỏ, khiến nhỏ vì mất thăng bằng mà ngã ra sau. Tay đụng vào cạnh bàn đau rát, Ly biết mình vẫn không có tư cách nào để tức giận.
“Tôi bảo cô biến đi! Song Ngư, đem cô ta khuất mắt bác!!”
Song Ngư ở bên cạnh khẽ thở dài. Cậu nhìn sang Yến Ly, chậm rãi bước đến bên nhỏ.
Yến Ly nhìn bàn tay đang vội kéo nhỏ đi mặc kệ nhỏ có đồng ý hay không.
Mà,
Nhỏ đâu còn sự lựa chọn nữa đâu chứ.
***
“Cậu sẽ đuổi tôi đi sao?”
Sau khi quệt đi mấy giọt nước mắt thấm ươt khuôn mặt mình, Yến Ly hỏi thản nhiên, dù giọng vẫn còn khàn đi vì khóc. Nhỏ không cho phép mình yếu đuối quá lâu.
Song Ngư nhìn đứa con gái đứng trước mặt mình. Mã Phi là anh họ cậu, chuyện này cậu đã biết từ lâu. Kể cả Yến Ly, lần đầu gặp mặt cậu đã nhận ra nhỏ. Song Ngư chỉ là nghĩ đó không phải chuyện cậu cần bận tâm tới.
“Vậy là cô chấp nhận bỏ cuộc?”
Yến Ly vì câu nói của Song Ngư mà quay sang nhìn cậu. Cái cười khẩy của Song Ngư khiến nhỏ thấy khó chịu.
“Tình yêu của cô đơn giản vậy ư?”
“Im đi!”
Bỏ cuộc? Từ đó, chưa bao giờ có trong từ điển của nhỏ. Nhưng…
Ánh mắt của Yến Ly khiến Song Ngư thấy thích thú. Ánh mắt thách thức cậu.
“Bác gái không thường xuyên ở đây đâu!”
Đôi mắt đen láy vô thức mở to nhìn tên con trai trước mắt. Vẫn màu cafe lạnh nhạt nhưng không lạnh lùng, vẫn màu cafe như chẳng hề để tâm tới, lại khiến nhỏ cảm thấy được an ủi phần nào.
“Không cần cậu nhắc!”
Khốn nạn.. nhỏ lại khóc nữa rồi. Chỉ là, tim nhỏ cảm thấy đau.
Đây không phải lần đầu tiên, nhưng là lần mãnh liệt nhất. Yến Ly,
Nhỏ ước gì mọi thứ lại trở về như trước.
Nhìn Yến Ly vừa bước đi vừa đưa tay lau lau khuôn mặt, đôi mắt màu cafe lại trở nên lạnh nhạt như chẳng có chuyện gì xảy ra nãy giờ.
Đôi khi, Song Ngư cũng căm ghét bản thân mình. Kể cả những chuyện như vậy, trái tim cậu cũng không dao động như những người khác thường làm.
Như cách mà cậu thường tự bảo chính mình,
Một con quỷ không hiểu được cảm xúc con người.
Nhìn vào cánh cửa mở hờ, Song Ngư nhìn thấy Lãnh phu nhân đang ở cạnh giường bệnh con trai mình. Cậu chớp mắt một cái, tay đóng cửa lại thật nhẹ nhàng.
Tuy nhiên, trước khi cánh cửa được đóng lại, Leo lại từ đâu chui ra. Nó nhảy lên người Song Ngư mặc cho cậu có đồng ý hay không, cái đầu cứ cạ cạ vào tay cậu.
Ôm lấy con chó nhỏ, Song Ngư quên mất đây là hành lang bệnh viện.
Lắc lắc quả chuông trên cổ Leo, Song Ngư hơi cười.
Mẹ.. sao?
Song Ngư tự nhiên cảm thấy lạc lõng quá.
Cảm giác này, là thứ mà người ta gọi là cô đơn chăng.
***
Cùng lúc đó, trên sân thượng của bệnh viện. Giữa những đợt gió thỉnh thoảng thổi qua, cô gái đưa tay giữ lại mái tóc ngắn bị gió thổi bay. Đưa đôi mắt nhìn lên bầu trời xanh kia, cô gái nhỏ bất giác giơ cao tay, hệt như muốn chạm vào những đám mây kia. Hơi cười, ước gì có thể nắm được chúng nhỉ?
“Chỉ một chút nữa thôi.”