Đọc truyện Đông Ấm (12 Chòm Sao) – Chương 67: Hiểu
“Bác sĩ.. làm ơn cứu anh ấy.. bác nhất định phải cứu được anh ấy!!”
“Mèo con, bình tĩnh lại!”
…
“Bác sĩ, em trai tôi sao rồi? Thằng bé không sao cả đúng không? Tôi hỏi bác sĩ có đúng không?!!”
…
“Nhưng.. Sư Tử không ở đây…”
“Mình.. mình có cùng nhóm… cùng nhóm với Nhân Mã… mình có thể…”
…
Những tiếng nói vang vọng trong tâm trí Nhân Mã đến tận khi cậu tỉnh dậy. Chớp mắt mấy lần, cậu thật sự không tin mình còn sống.
“Tỉnh rồi! Nhân Mã tỉnh rồi!!”
“Kim Ngưu! Mau gọi bác sĩ!”
Đảo mắt một vòng, người đầu tiên cậu nhìn thấy là tụi nó. Cô chị họ Bạch Dương thường ngày đanh đá chua ngoa của cậu, tự nhiên không nói không rằng nhảy bổ đến và ôm lấy cậu. Nhân Mã có thể nhận ra nó đang khóc.
“Cái thằng này.. mày biết chị lo thế nào không?!!”
Nhìn Bạch Dương bù lu bù loa, Nhân Mã không nhịn được mà phì cười. Biết là đối với nó cũng có chút xem cậu là gia đình, Nhân Mã chưa bao giờ nghĩ có thể đến mức này. Thực thì có một chút xíu vui vui.
Nhân Mã không biết bản thân đã bất tỉnh bao nhiêu lâu, cũng không nhớ rõ lắm chuyện gì đã xảy ra với mình. Mãi một lúc sau, cảnh tượng ấy mới lần nữa hiện lên trong tiềm thức cậu.
Ngồi dậy cùng với sự giúp đỡ của Song Tử sau khi được bác sĩ kiểm tra kĩ càng, Nhân Mã chợt đưa tay sờ khắp người. Cậu nhận ra, mình mặc đồ bệnh nhân. Nếu vậy, thứ đó…
“À, cậu tìm sợi dây chuyền đúng không?”
Ma Kết nhìn thấy đôi mắt hổ phách còn thoáng mệt nhìn mình đầy kiên định. Không chút lúng túng, cô chỉ cười nhẹ mà trả lời.
“Mình nghĩ là Thiên Bình giữ nó đấy.”
Vài ngày trước khi Nhân Mã được đưa vào phòng cấp cứu, sau khi Song Ngư đưa Sư Tử đi, một cô y tá bước ra đưa cho tụi nó một sợi dây chuyền nào đó bảo là trong quần áo của Nhân Mã. Bạch Dương và Song Tử lúc đó phải làm vài thủ tục, nên tụi nó đưa cho Thiên Bình giữ.
Nhân Mã bỗng trở nên trầm mặc, hai bàn tay đan vào nhau siết chặt đến không còn giọt máu. Người giữ sợi dây của cậu, tại sao lại là cô cơ chứ?
“Mà, tao ngủ bao lâu rồi?”
Khi Nhân Mã vừa hỏi vừa ngẩng đầu nhìn tụi nó, cậu nhìn thấy Bảo Bình đưa lên năm ngón tay. Năm ngày, cậu đã ngủ tận năm ngày. Đến giờ, Nhân Mã vẫn còn cảm thấy đầu mình đau nhức. Bị xe tông cảm giác thật chẳng thoải mái chút nào.
“Mèo con…”
Câu hỏi, nhưng tụi nó biết Nhân Mã không định nói hết câu. Dù sao, tụi nó cũng hiểu điều mà cậu muốn nói đến là gì.
“Vừa về rồi.”
Thiên Yết còn nhớ, suốt năm ngày nó luôn luôn chăm sóc Nhân Mã. Cô không hiểu chuyện gì đã xảy ra lúc đó, và mèo con chỉ bảo đơn thuần là do nó bất cẩn ngã ra giữa đường khiến Nhân Mã phải cứu nó. Thiên Yết đủ thông minh để hiểu còn có lí do khác. Tuy nhiên như mọi khi, cô không tiện hỏi và cũng không hề có ý định hỏi.
Ngược lại, Thiên Bình thì không. Những gì mà cô bạn ấy làm là nhốt mình trong phòng, cả đi học cũng không màng đến. Song Tử và Xử Nữ đã phải rất cật lực để lo hết mấy show diễn bị huỷ do sự vắng mặt của Thiên Bình. Một Thiên Bình tuyên bố yêu và theo đuổi Nhân Mã, lại không một ngày đến chăm sóc cậu. Thiên Yết thật sự không hiểu được ý nghĩ của Thiên Bình nữa.
“Một mình sao?”
Sau khi đếm số lượng của tụi nó hiện giờ, Nhân Mã nhận ra người duy nhất còn thiếu là ai. Cả Bạch Dương và Song Tử cũng ở đây, điều này khiến cậu dù biết nhưng hoàn toàn không muốn thừa nhận.
“Là Song Ngư đưa Sư Tử về. Cậu ấy ngủ thiếp đi nên chắc không biết đâu!”
Cự Giải hai bàn tay bất giác siết chặt trong khi khuôn mặt vẫn tươi cười trả lời câu hỏi của Nhân Mã. Cô rất muốn ngăn lại, rất muốn kiếm một lí do khác để người đưa Sư Tử về không phải Song Ngư. Tuy nhiên, khi đã tiếp xúc với cậu, dù không đủ lâu nhưng đủ Cự Giải hiểu ra một điều, khi Song Ngư đã muốn làm gì, sẽ không một ai cản được.
Nhưng, khi nhìn cậu không chút ngần ngại cõng nó đang ngủ say vì mệt trên lưng mình, tim cô đau, đau lắm chứ.
Nhìn vào đôi mắt màu nhạt của Cự Giải, Nhân Mã chợt nghiêng đầu. Mặc dù cậu không quan tâm lắm, nhưng hình như cô đang thất vọng về điều gì đó thì phải.
“Mà ranh con, đói không?!”
Lườm nguýt Kim Ngưu đang thản nhiên khoát vai cậu, Nhân Mã nhướng mày tỏ vẻ không hài lòng. Thằng này nghĩ nó lớn hơn cậu bao nhiêu, vài tháng? Mà suy cho cùng, thì cậu đói thật.
“Mày mua?”
Có vài thằng dù bệnh sắp chết đi nữa vẫn có thể nói cái giọng bề trên kiêu ngạo. Kim Ngưu nhận ra một điều, cái thằng Nhân Mã này giống hệt thằng em họ nào đó của cậu. Cả hai thằng trời đánh!
“Ơ…”
Tiếng nói trong trẻo vang lên khi cánh cửa phòng bệnh chợt mở ra. Lúc tụi nó đồng loạt quay sang xem thử, tụi nó nhìn thấy người con gái với đôi mắt đen đầy ngạc nhiên và lúng túng.
Thiên Bình không hề biết tụi nó ở đây, càng không nhận ra cậu đã tỉnh. Cô đã định tới đây, chỉ một lúc rồi về ngay. Dù cho biết rõ tụi nó cùng không ở nhà, vậy mà Thiên Bình lại chẳng nghĩ rằng tụi nó ở cùng Nhân Mã. Cô thật điên rồi.
“Mình.. mình…”
Sự khó xử của Thiên Bình, tụi nó dù thắc mắc nhưng không dám hỏi. Năm ngày Nhân Mã bất tỉnh là năm ngày tụi nó không nhìn thấy Thiên Bình. Nhốt mình trong phòng, ăn cũng không dù cho tụi nó có khuyên răn hay la mắng như thế nào. Năm ngày, lần đầu tiên tụi nó lại nhìn thấy Thiên Bình.
Vẻ mặt hốc hác, đôi mắt thoáng sưng cùng làn da đã từng trắng mịn trở nên nhợt nhạt và xanh xao. Cô đã khóc. Rất nhiều.
“Để tụi tao đi mua đồ ăn cho mày!”
Câu nói của Xử Nữ khiến tụi nó sực tỉnh. Sau khi quay qua quay lại nhìn nhau liên tục, tụi nó mới hiểu ra ý của lớp trưởng. Chỉ trừ một người.
“Tại sao? Mà việc gì cả đám phải đi luôn? Tao không muốn.”
Ma Kết hít sâu vài cái như tự nhắc bản thân bình tĩnh. Đến cả con ngốc như Bạch Dương còn hiểu, cả thằng nhây như Bảo Bình còn nhận ra, thử hỏi có phải anh chàng này quá ngốc, ngốc đến đáng thương?
Trong khi Kim Ngưu còn ngơ ngác không hiểu gì, cậu bỗng cảm thấy lạnh sống lưng. Sao tụi nó cứ lườm cậu không thương tiếc.. Nhân lúc đó, Ma Kết túm lấy cậu mà lôi đi mất.
Khi cánh cửa phòng vừa đóng lại, Cự Giải tiện tay đẩy lưng Thiên Bình vào trong trong khi cô vẫn lúng túng không biết nên đi hay ở lại.
Căn phòng bệnh mấy phút trước còn nhộn nhịp và ồn ào tiếng cười, giờ lại im lặng và thoáng mùi căng thẳng. Thiên Bình không thích thế này một chút nào.
Nhân Mã lúc này đang đưa mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, cũng là vì cậu muốn tránh chạm mắt với Thiên Bình. Nhân Mã vốn bản chất nóng tính, cậu sợ mình không tự chủ được mà nổi giận với Thiên Bình. Mà căn bản, là cậu không muốn nhìn thấy cô. Một chút cũng không.
“Cảm ơn, vì đã cứu tôi.”
Nhẹ nhàng, nhưng Nhân Mã không tài nào có thể xưng hô như bình thường với Thiên Bình, như chẳng có chuyện gì xảy ra. Chính cô cũng biết rất rõ điều đó.
Lúc đó là Nhân Mã bất tỉnh, nhưng bằng cách nào đó cậu vẫn có thể nghe thấy. Nhóm máu của cậu khá hiếm, đến cả Bạch Dương còn không trùng. Người duy nhất Nhân Mã biết có cùng nhóm với cậu là Sư Tử, cho đến khi nhận ra cả Thiên Bình cũng không ngoại lệ. Nghe Song Tử nói mới biết, khi đó mèo con đi xử lí vết thương.
Thiên Bình thoáng giật thót lên, ngây ngốc ngẩng đầu nhìn Nhân Mã. Bàn tay đặt trước ngực bỗng nắm chặt, cô mím lấy môi mình.
“Tôi.. xin lỗi…”
Nhân Mã cảm thấy sự tức giận dần dâng lên trong tiềm thức, thậm chí là thù hận. Cậu cố hít thở sâu, đôi mắt cứ mở ra đóng lại liên tục trong khi hai bàn tay đã siết chặt lấy từ bao giờ.
“Tại sao?”
Câu hỏi kia khiến tim Thiên Bình như bị dao cứa vào. Đau lắm! Làm sao cô có thể trả lời được chứ…
“Xin lỗi.. là tại tôi… tôi—“
“Tôi hỏi cậu là tại sao!! Giải thích đi!! Nói rằng những gì tôi nhìn thấy lúc đó là không đúng!!!”
Lúc này, Nhân Mã không thể ngăn mình quay sang nhìn Thiên Bình. Đôi mắt màu hổ phách lạnh lùng đã từng rất dịu dàng và vui vẻ, nay lại tràn ngập sự giận dữ. Hai bàn tay nắm chặt, những giọt nước mắt từ bao giờ đã thấm ướt hai má Thiên Bình không đủ để khiến Nhân Mã cảm động.
“Cậu không nói được?! Điều này, nó khiến cậu vui sao?! Cậu mãn nguyện lắm sao?!!”
Nhân Mã còn nhớ rất rõ, khi cậu xuống xe để mua vài thứ làm quà cho tụi nó, chính là lúc cậu nhìn thấy một đám đông. Vì hiếu kì mà đi lại, vì tò mò mà chen vào. Cậu không rõ cảm giác của mình lúc đó thế nào, khi nhận ra Thiên Bình và Sư Tử, đang cãi nhau. Đúng hơn, là cô tức giận với nó, vì cậu, những chuyện liên quan đến cậu.
Khi Nhân Mã còn khó chịu khi Thiên Bình nói với nó rằng cậu thích nó và kinh ngạc với biểu hiện khó tin trên khuôn mặt Sư Tử, thì cậu lại nghe thấy người ta bỗng hét lên.
Thiên Bình, đã đẩy Sư Tử ra giữa đường xe chạy. Chính mắt cậu đã nhìn thấy.
“Tôi.. tôi không biết cậu ở gần đó… không hề… tôi…”
Câu nói vừa phát ra từ miệng Thiên Bình, cô không biết nó khiến cậu càng thêm giận dữ. Nói vậy chẳng khác nào, nếu cậu không ở đó, ai mà biết chuyện gì sẽ xảy ra.
Thiên Bình không khỏi giật mình khi Nhân Mã đột nhiên dùng tay đấm mạnh vào tường. Nhân Mã lúc này, cậu khiến cô thấy sợ. Rất sợ. Dù cho tội lỗi của Thiên Bình, cô biết là không thể tha thứ đi chăng nữa.
“Tôi đã không muốn tin cậu có biết không hả?!! Người bạn mà tôi quý trọng gây nguy hiểm cho người mà tôi yêu, thử hỏi là cậu thì cậu có chấp nhận không?!! Hả?!!!”
Thiên Bình không hề biết, Nhân Mã đã khổ sở thế nào. Cô hoàn toàn không biết.
Cậu đã từng nghĩ, lẽ nào mình đã rung động trước Thiên Bình. Lẽ nào với sự nhiệt huyết của cô, trái tim cậu đã bị đánh động..
Nhưng, giờ thì không, không còn nữa.. không bao giờ còn nữa…
Đủ rồi! Quá đủ rồi..!
“Xin lỗi…”
Đó là điều duy nhất Thiên Bình có thể nói lúc này. Làm sao cô có thể nói là do Hạ Mai xúi cô, hoàn toàn không có cơ sở. Chẳng phải đều do cô làm cả sao? Đẩy Sư Tử và gây nguy hiểm cho Nhân Mã, chẳng phải đều do bàn tay này và sự ích kỷ của cô mà ra.. Thiên Bình còn có thể đổ lỗi cho ai nữa.
“Cậu sẽ không bao giờ hiểu được, mèo con đối với tôi quan trọng như thế nào…”
Câu nói kia khiến đôi mắt Thiên Bình bỗng chốc mở to. Hai bàn tay bất giác siết chặt.
“Cậu cũng đâu có hiểu.. không bao giờ hiểu được… tôi yêu cậu như thế nào…”
Nhân Mã vô thức siết chặt lấy tấm chăn trong khi hai mắt nheo lại khi đã quay đi. Cậu cũng không biết, mình đang nghĩ gì nữa. Nhưng lúc này đây, Nhân Mã chỉ biết, cậu không muốn nhìn thấy Thiên Bình.
Khi Thiên Bình ngẩng đầu, cô chợt nhìn thấy bàn tay Nhân Mã đang rướm máu. Có lẽ vì ban nãy đấm vào tường. Thiên Bình không thể ngăn mình chạy tới chỗ cậu.
“Tay cậu…”
Tuy nhiên, bàn tay cô chỉ vừa mới chạm vào bàn tay kia thôi, Nhân Mã đã không chút thương tiếc hất mạnh nó ra. Thiên Bình bị đẩy lùi về sau, trái tim lại không ngừng nhói đau. Bàn tay ấy, cô siết chặt trước ngực mình trong khi nước mắt không ngừng rơi.
“Cậu làm ơn…”
“Đi đi..”
“… có thể nhìn tôi thay vì.. Sư Tử không…?”
“Tôi bảo cậu ra ngoài cơ mà!!!”
Tôi muốn ở một mình.. làm ơn…
Thiên Bình đã khóc, cô biết chứ. Trái tim cô, lồng ngực cô, mọi thứ đều đau đớn không thôi. Ai bảo, cô quá yêu cậu làm gì…
Tất cả những điều này, tất cả những điều tốt đẹp của một tình yêu học trò đầu đời, đều do Thiên Bình một tay phá hoại cả…
Chầm chậm bước lại chỗ giường bệnh, Thiên Bình nhẹ nhàng đặt lên chiếc tủ nhỏ bên cạnh sợi dây chuyền của Nhân Mã. Nhìn cậu, cô còn không có tư cách. Im lặng, Thiên Bình đưa tay quệt đi những giọt nước mắt không ngừng rơi và xoay người bước ra khỏi phòng.
Căn phòng lúc này chỉ còn mỗi Nhân Mã. Cậu ngồi yên, khi đã chắc chắn Thiên Bình rời đi, Nhân Mã mới quay sang cầm lấy sợi dây chuyền của mình. Bàn tay cậu đặt trên trán, siết chặt sợi dây bên trong. Nhân Mã cắn chặt lấy môi. Cậu dường như cảm thấy má mình có gì đó ươn ướt chảy xuống.
Mình phải làm gì? Tim mình.. đau quá…!! Chết tiệt.. Đáng ghét…