Đọc truyện Đông Ấm (12 Chòm Sao) – Chương 63: Đồng cảm
Ngày nghỉ, Nhân Mã ra ngoài từ sớm và không để một ai biết mình đi đâu. Cậu bắt một chuyến xe buýt tại trạm học viện, và ngồi xuống cái ghế còn trống khoảng giữa xe. Tựa đầu vào cửa sổ kính, đôi mắt màu hổ phách bất cần như chán nản, lại pha lẫn gì đó không đoán được. Dù buồn ngủ, cậu không thể chợp mắt dù chỉ một giây.
Có lẽ vì rời khỏi kí túc khá sớm, Nhân Mã có thể cảm nhận được hơi lạnh trong không khí phả vào cậu. Đút hai tay vào túi áo khoác, Nhân Mã thở ra mấy cái. Cậu thường không chịu được cái lạnh, một trong số những thứ ít ỏi cậu vẫn chưa thay đổi.
Con đường phố với những hàng quán đang dọn, Nhân Mã nhìn thấy những con người tội nghiệp phải làm việc trong cả ngày nghỉ. Mỉm cười, cậu đưa tay che miệng ngáp một cái. Nhân Mã gần đây ngủ không đủ giấc.
Lo cho Sư Tử, cái con nhỏ cứ đi sớm về muộn, Nhân Mã còn nghĩ về một điều gì đó khác. Là Thiên Bình? Cậu cũng không biết.
Hai lời tỏ tình của Thiên Bình, lời tuyên bố theo đuổi cậu, Nhân Mã dường như không còn để tâm tới nữa. Như cậu đã nói, điều đó rất phiền.
Thiên Bình đối với cậu gần đây không mấy thay đổi. Vẫn cứ cạy khoé cậu, vẫn cứ nói chuyện như chẳng có chuyện gì xảy ra, vẫn cười và thỉnh thoảng mắng cậu vì những điều khiến cô nàng thấy xấu hổ. Nhân Mã biết, cô cũng khó xử, cô cũng sợ sệt, đó chỉ là vẻ bề ngoài khiến người khác không phải lo cho mình. Và có lẽ cô cũng biết, Nhân Mã hoàn toàn không thích mình.
Cô gái đó hoàn toàn đâu khác gì những cô gái đã từng tỏ tình với cậu, những cô gái đã từng theo đuổi cậu. Nhưng, ở Thiên Bình, đối với Nhân Mã lại có gì đó rất khác với bọn con gái kia.
Thực thì, tình cảm của cậu gần đây bỗng trở nên mơ hồ, đến mức chính Nhân Mã cũng không hiểu được bản thân mình nữa.
Nơi Nhân Mã đến, xe buýt phải dừng lại tại trạm. Trong thời gian đợi xe tiếp tục chạy, cậu đứng dậy khỏi ghế ngồi và bước xuống xe ngay sau đó. Nhân Mã cần mua vài thứ.
Sau một hồi tìm kiếm xung quanh, Nhân Mã thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy một tiệm bán hoa gần đó. Cậu đã quên mua trước khi đi, và thật không tốt nếu ở đây cũng không có. Nhìn những đoá hoa rực rỡ sắc màu, Nhân Mã nhờ người bán hàng gói lại giúp mình một bó ly ly trắng.
Trong lúc đợi người bán hàng, Nhân Mã đi sang tiệm trái cây ngay bên cạnh. So với một tên nhóc nghịch ngợm hiếu động, cậu cứ như một người khác hoàn toàn. Cách Nhân Mã chọn từng trái cây và đưa cho người bán, thật chỉ khiến người ta nhìn thấy ở cậu một cậu chàng hiền lành ôn nhu.
Một tay cầm bó hoa, tay còn lại xách chiếc túi trái tay, Nhân Mã có muốn sửa lại cái balo bị lệch đằng sau cũng khó. Thở dài một cái, cậu đành đi về phía chiếc xe buýt ban nãy đang đậu đằng kia.
Ngồi lại chỗ như trước khi rời khỏi, Nhân Mã đặt đống đồ của mình sang ghế bên cạnh một cách bất đắc dĩ. Chẳng phải cậu muốn giành chỗ cho riêng mình, nhưng hoàn toàn không còn chỗ trống nữa. Đành vậy!
Đeo tai phone vào hai bên tai, Nhân Mã lạnh nhạt nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe buýt khi chiếc xe bắt đầu lăn bánh. So với ban nãy, có nhiều hành khách hơn, và cũng ồn ào hơn. Đó là lí do cậu nghe nhạc, Nhân Mã vốn không thích tiếng ồn.
Sau khoảng gần một giờ ngồi trên xe buýt, chịu đựng sự xui xẻo khó chịu của mấy trận tắc đường vì đông đúc, Nhân Mã cuối cùng cũng đến được chỗ mình cần đến. Thở phào một cái, xách đống đồ lình kình của mình, cậu xuống xe sau khi mấy người kia đã xuống hết khi họ chen lấn lẫn nhau.
Nóng nực và bực bội, Nhân Mã đưa tay phẩy phẩy trước mặt mấy cái. Nhìn nơi trước mắt, cậu cười nhẹ một cái, thở hắt ra như để trút đi sự mệt mỏi vì ngồi trên chiếc xe buýt kia. Chân Nhân Mã bắt đầu bước đi, bước vào nơi đề chữ “Nghĩa trang thành phố”.
Bằng cách nào đó, mọi nơi nãy giờ Nhân Mã nhìn thấy đều thật đông đúc, kể cả nơi này.
Dừng lại nơi phần mộ dường như hoàn toàn tách biệt với xung quanh, đôi mắt màu hổ phách trở nên dịu dàng khi nhìn vào hai bức hình trên hai phần mộ đặt cạnh nhau trong căn nhà nhỏ xây riêng biệt.
“Con đến rồi, chào ba mẹ!”
Hai phần mộ kia chính là hai phần mộ của ông bà Nguyễn, cũng chính là người đã sinh ra Nhân Mã, ba mẹ cậu. Đây không phải lần đầu tiên Nhân Mã đến đây trong năm nay, nhưng hôm nay lại đặc biệt hơn cả. Hôm nay là ngày giỗ của ba mẹ cậu.
Phải, Nhân Mã là một đứa trẻ mồ côi. Nhưng cậu đã không còn quan tâm đến điều này nữa rồi.
Mẹ cậu lúc sinh thời rất thích hoa ly ly trắng, và cam là trái cây ưa thích của ba cậu. Đặt chúng lên hai phần mộ kia, Nhân Mã cẩn trọng nhổ từng bụi cỏ mọc gần đó. Đúng như cách người ta thường làm khi đi thăm mộ.
Ba mẹ Nhân Mã mất khi cậu sáu tuổi, họ chết ngay trước mắt cậu. Nhà cậu không giàu, nhà họ Nguyễn vốn không phải một gia tộc lớn hay gì đó tương tự. Tuy nhiên, ngay từ khi còn rất nhỏ, Nhân Mã đã nhận thức được sự ngưỡng mộ của một cậu nhóc dành cho người ba tuyệt vời của mình. Ba cậu là một cảnh sát. Trong mắt Nhân Mã, người ba ấy luôn là một anh hùng.
Nhân Mã chợt nhìn vào lòng bàn tay mình. Dù cho nó hoàn toàn sạch, dù cho nó chẳng chút nhơ bẩn, trong đôi mắt màu hổ phách lại phản chiếu đôi bàn tay bị màu máu vấy ướt. Nhân Mã nhớ chứ, nhớ rất rõ, trước mắt của cậu nhóc ấy khi đã bình tĩnh là gì. Và Nhân Mã cũng nhớ rất rõ, cậu đã không hề sợ hãi dù chỉ một chút.
“Con đã muốn quên, nhưng không được..”
Dù rất rõ sẽ không một ai lên tiếng trả lời mình, Nhân Mã vẫn nói trong khi mắt cứ nhìn chằm chằm vào đôi lòng bàn tay đang mở ra một cách lãnh cảm. Quên, cậu muốn quên chứ! Không ai lại muốn nhớ về một quá khứ đau thương như vậy, nhưng Nhân Mã lại không thể. Nếu quên, cậu sẽ quên cả ba mẹ mình, quên đi cái chết của họ. Nếu quên, cậu sẽ quên chính cả bản thân mình. Và hơn cả, là quên mất cuộc gặp gỡ lúc ấy.
…
“Đừng khóc.”
…
“Anh không phải quái vật, bởi vì anh rất tử tế!”
…
“Anh ơi, mình kết bạn nha!”
…
Nghĩ đến đây, Nhân Mã bật cười. Cuộc gặp gỡ đầu tiên giữa cậu và nó, một đứa bé còn không biết nơi mình đang đứng là đâu. Dù cho nó đứng ở nơi toàn máu là máu, nó thậm chí không biết thứ chất lỏng ấy là gì. Kết bạn, là nụ cười tươi sáng ấy đã cứu rỗi cậu, là nó đã chìa ra trước mắt cậu bàn tay bé nhỏ kiên định.
Bởi vì nó đã cứu cậu, Nhân Mã đã luôn tự hứa sẽ bảo vệ nó đến cùng, sẽ là cậu mãi không bao giờ phản bội nó.. nhưng tại sao gần đây mọi thứ cứ rối tung lên cả, chỉ vì sự xuất hiện của một cô gái.
“Ba mẹ, con lại làm tổn thương một cô gái nữa rồi. Con khốn nạn và xấu xa quá, phải không?”
Nhân Mã đâu có muốn nghĩ đến chuyện này, vậy mà tại sao nó cứ tìm tới cậu? Khuôn mặt đẫm nước của cô như ám ảnh cậu, Nhân Mã thực áy náy đến bực bội. Cậu rất không thích.
Ước gì, ba mẹ cậu ở đây. Ước gì, họ có thể xoa đầu cậu. Dù điều đó thực sự rất viển vong, Nhân Mã vẫn ước cứ như mình là một đứa trẻ con.
Với cái quá khứ, đôi bàn tay vấy bẩn của Nhân Mã không thể chạm tới bất kì ai, không bao giờ được phép. Nó là người duy nhất, sẽ không có bất kì một người nào khác. Điều băn khoăn của Nhân Mã, có lẽ chỉ là cậu quá mệt mỏi. Quá đủ rồi!
Nhân Mã không biết mình đã kể cho ba mẹ nghe bao nhiêu chuyện, cũng không rõ thời gian đã trôi qua bao lâu. Vì đây khu nhà mộ tách biệt chỉ có mỗi hai phần mộ của ba mẹ cậu, Nhân Mã hầu như không hề bị chú ý bởi bất kì ai.
Cậu nói, cậu kể, hệt như đang độc thoại một mình. Dù không một ai lên tiếng trả lời cậu, dù không một ai nhận ra nỗi niềm trong từng câu nói của Nhân Mã, cậu vẫn cảm thấy thoải mái hơn hẳn.
Nhân Mã đột nhiên thò tay vào túi và lấy ra một sợi dây chuyền. Sợi dây với mặt có hình dạng một miếng mề đai. Nghĩ một lúc, cậu lại bỏ nó trở lại vào túi.
Nhân Mã không hề bận tâm mình đã ở đây bao lâu, cho đến khi cậu vô tình nhìn vào đồng hồ đeo tay. Cậu đã đi rất sớm, và giờ đã là trưa rồi sao. Nhân Mã cảm thấy hơi đói một chút.
Cậu có lẽ nên về thôi.
“Con về nhé, lần tới con lại đến thăm hai người!”
Khẽ cúi đầu trước hai phần mộ của hai người sinh ra mình, đôi mắt màu hổ phách dịu dàng mỉm cười. Nhân Mã quay người bước ra khỏi khu nhà mộ ngay sau đó.
“Không có đâu!! Ba con không có chết mà!!! Không đâu!!”
Khi Nhân Mã bước đi trên con đường dẫn ra ngoài nghĩa trang, cậu chợt nghe thấy tiếng khóc chẳng biết từ đâu. Trong lúc cậu còn ngơ ngác, một cô bé đột nhiên từ đâu chạy tới chỗ cậu và vô tình va vào Nhân Mã. Nếu cậu không nhanh tay giữ lấy, cô bé chắc chắn sẽ ngã.
Lúc này Nhân Mã mới nhận ra, tiếng khóc mà cậu nghe ban nãy là của cô bé. Để mặc cho bị Nhân Mã giữ lấy, cô bé độ năm, sáu tuổi vẫn oà khóc nức nở một cách đáng thương.
“Ôi! Con đây rồi!”
Một người phụ nữ chạy tới ngay sau đó, vội vàng chạy đến bên con bé đang đứng cạnh Nhân Mã. Nhìn con gái, bà ái ngại nhìn cậu.
“Thật sự xin lỗi cháu..”
Nhân Mã nhận ra, hai mẹ con họ đều mặc đồ trắng, đầu đeo băng trắng và mắt đều thấm ướt hàng lệ.
“Con không đi..!! Người đó không phải ba con, ba con chỉ đi công tác mà thôi!!!”
Không hiểu sao, trong lồng ngực Nhân Mã lại dâng lên một sự đồng cảm.
Cậu cũng đã từng như vậy, khi đứng trước phần mộ ba mẹ mình lúc còn là một đứa nhóc trạc tuổi cô bé này.
Trong khi người mẹ đang khổ sở dỗ dành con gái mình, Nhân Mã chợt ngồi khuỵu một gối cho bằng tầm nhìn với đứa trẻ. Đôi mắt buồn bã ướt đẫm trân trân nhìn cậu, Nhân Mã khẽ xoa đầu cô bé.
Cô bé ngạc nhiên, giương đôi mắt đầy nước mắt nhìn cậu trong khi không ngừng nấc.
“Đừng khóc! Em rất tự hào về ba mình đúng không? Ba em, sẽ mãi ở trong tim em mà!”
Nhân Mã không rõ liệu cô bé có đủ để hiểu những gì cậu vừa nói. Bởi, đó cũng chỉ là cậu đang nói lại câu nói mười năm trước là dành cho cậu..
“Đừng khóc! Anh luôn tự hào và yêu quý ba mẹ mình mà. Em chắc chắn, họ sẽ mãi ở trong trái tim của anh!”
Người mẹ ngạc nhiên nhìn cậu trai đang xoa đầu con gái mình đầy dịu dàng, nghẹn ngào không nói nên lời.
“Anh trai… nói thật chứ…?”
Cô bé vừa nấc vừa hỏi lại, như muốn chắc chắn cho những điều mà cô bé tin tưởng. Cái gật đầu nhẹ của Nhân Mã khiến cô bé bất giác nở nụ cười.
“Mẹ ơi.. ba sẽ luôn ở bên mình.. phải không.. mẹ…?”
Người mẹ lúc này mới ôm chầm lấy con mình, bà siết lấy đứa trẻ trong lòng mà khóc nấc lên. Giọng cứ nghẹn lại, người mẹ chỉ biết ôm lấy con mình mà khóc.
Nhân Mã đứng dậy, không khỏi kinh ngạc khi ánh mắt người mẹ nhìn sang mình.
“Cảm ơn cháu.. thật cảm ơn cháu..”
Vô thức, khoé miệng Nhân Mã cong lên tạo thành hình bán nguyệt tuyệt đẹp. Vẫy chào mẹ con nhà nọ, cậu chợt thở ra một cái.
“Cảm.. Cảm ơn anh..!!”
Nhân Mã bất giác bật cười trong khi vẫn nhìn theo đứa trẻ trong vòng tay mẹ vẫn đang vẫy tay với mình. Cậu rốt cuộc đang làm gì vậy nhỉ.
Nhân Mã cảm thấy sự thoải mái len lỏi, thanh thản và dễ chịu.