Đông Ấm (12 Chòm Sao)

Chương 54: Chăm sóc


Đọc truyện Đông Ấm (12 Chòm Sao) – Chương 54: Chăm sóc

Tay cầm cái tô nhựa nhỏ đựng cháo mua từ căng tin tới, Song Ngư trên đường tới phòng y tế. Nói thật thì cậu cũng chả hiểu sao lại tốt bụng tình nguyện đi mua cháo cho con nhỏ điên khùng chết tiệt kia, trong khi chính mình còn chưa có gì bỏ vào bụng. Mà dù cho người ta có nhường đường để cậu mua đi nữa, thật sự đông người ngộp chết! Mà, chuyện này nói sau cũng được, coi như Song Ngư không phải cái thằng đàn bà đi so bì với người khác mấy chuyện nhỏ nhặt!
Khi Song Ngư vừa mở cánh cửa phòng y tế, cảnh tượng bên trong khiến cậu không khỏi mở to mắt kinh ngạc, nhưng ngay sau đó sự khó chịu lập tức len lỏi trong lồng ngực. Cánh cửa vốn chỉ mới mở hé bị Song Ngư mở hết ra như muốn trút một cơn giận nào đó ngoài nhận thức của cậu.
Ban đầu có hơi ngạc nhiên, nhưng Phi Long lại nhếch miệng cười một cách thích thú. Đôi mắt màu nâu cafe đang lườm kia thực khiến anh lạnh cả sống lưng nha!
“Vậy, bé chóng khoẻ nhé!”
Sư Tử vẫn ngồi trên giường, tỏ vẻ như chẳng quan tâm đến lời nói của Phi Long. Khi bàn tay kia chuẩn bị xoa đầu nó, lập tức bị hất ra một cách mạnh bạo. Tuy nhiên, anh lại nắm lấy cổ tay nó, rồi mỉm cười với đôi mắt nhắm hờ.
Có người bực mình rồi!
Cơ mà, đừng mong nó thấy có lỗi!!
Sau khi xoa đầu nó mặc cho con nhỏ mặt mày sưng sỉa, Phi Long xoay người bước đi, anh dừng lại khi sắp bước qua Song Ngư vẫn đang đứng chỗ cánh cửa mở. Thằng nhóc này đang bực mình, và lí do khiến anh không khỏi thích thú khi hiểu ra.
Đến tận khi Phi Long rời đi, Song Ngư vẫn chưa hết bực bội. Cậu bước vào trong, cố gắng đóng cánh cửa nhẹ nhất có thể rồi đi đến ngồi xuống chiếc ghế đặt cạnh giường nó.
“Quen?”
“Ai bảo chứ, cái đồ khốn kiếp đó khiến tôi bực!”
Chẳng hiểu sao, nhìn nó bực mà khó chịu trong cậu lại giảm bớt! Cậu đột nhiên xoa đầu nó. Khi con nhỏ mắt mở to hết cỡ trân trân nhìn cậu, Song Ngư nhoẻn miệng cười. Và ngay sau đó cậu cảm thấy ê ẩm nơi bả vai. Bệnh mà sung thấy ớn! Đánh đau chết đi được!!
Trong khi Sư Tử còn đang nghĩ mung lung gì đó chỉ mình nó biết, Song Ngư chợt đưa ra trước mặt nó một cái tô nhựa. Cơn đói trong bụng cồn cào, Sư Tử mắt sáng rỡ, nhoài người tới định giật lấy. Tuy nhiên, trước khi tay nó kịp chạm lấy cái tô cháo kia, Song Ngư lại đưa về sau rồi giơ tuốt trên cao.
Không thèm với theo, nó biết rõ có cố cũng chẳng được gì, tất cả những gì Sư Tử làm là lườm nguýt cái tên đang nhoẻn miệng cười kia.
“Muốn gây sự?”
“Tôi nói tôi mua cho cậu bao giờ nhỉ?”
Tên khốn! Sư Tử không khỏi rủa thầm. Và đáp lại ánh mắt thách thức của nó là khuôn mặt vênh váo của Song Ngư, như kiểu “Tôi thách cậu dám ý kiến đấy!” vậy. Thật là bực mình nha!!
Trên đời Sư Tử, nó cực kì căm ghét cái loại người mà ăn ngay trước mặt nó, chưa kể còn dám ăn trong khi nó phải ôm cái bụng đói. Không chỉ ghét, nó hận, nó thù!!

Làm vẻ không quan tâm nhưng Song Ngư lại cứ chú ý đến mấy cái biểu cảm trên mặt Sư Tử, cứ thay đổi một cách buồn cười khiến cậu thật sự thích thú. Chọc nó vui thật!
Nhưng vốn là cậu đâu có mua cho mình.
“Ê!!”
“Gì?!”
Rõ là nó đang bực, rất bực, bực đến mức cạch mặt thế mà cứ gọi léo nhéo bên tai. Cháy nhà chắc!
Khi Sư Tử khó chịu nhăn mặt quay sang, nó có thể cảm nhận được có gì đó vừa bỏ vào cái mồm mở ra định mắng chửi của nó. Nong nóng, nó chớp mắt mấy cái.
“Cảm ơn đi, vì thằng này đã nhọc công chen chúc ở căng tin mà mua đấy!”
Cứ làm như tôi quan tâm, đó là điều tự nhiên xuất hiện trong đầu nó. Nhưng dẹp sang một bên, cháo thật sự rất ngon nha!
Song Ngư có chút bực trước thái độ lơ đi của nó. Còn định nhân từ đưa nó tô cháo coi như chấm dứt trò trêu chọc, cậu hoàn toàn từ bỏ ý định đó. Một lần nữa, khi Sư Tử định với lấy, tô cháo lại Song Ngư giật lại khiến nó mém xíu thì té lộn nhào.
“Cái tên kia, cậu muốn gây sự hả?!!”
“Bệnh mà còn như vậy, cậu có phải con gái không đó?!”
Khi Sư Tử tức giận định nhào tới đập cho Song Ngư một trận, nó đột nhiên cảm thấy cả người chẳng còn chút sức lực nào, đầu lại đau như búa bổ. Nếu Song Ngư không kịp đỡ lấy, có lẽ nó sẽ ngã xuống mất.
Đôi mắt mở to màu nâu khói chợt cụp xuống bên dưới phần tóc mái, môi nó khẽ mấp máy gì đó như chỉ nói bâng quơ cho riêng mình.
Thoáng bên tai, Song Ngư chợt nghe thấy gì đó.
“Cậu vừa nói cái gì?!”
Thay vì trả lời Song Ngư, Sư Tử lại làm vẻ mặt như chẳng có gì. Chẳng nhẽ cậu lại nghe nhầm. Tai Song Ngư rất thính, cậu không tin thứ vừa vang bên tai chỉ là tưởng tượng của cậu.
“Có mỗi cậu nói thì có! Đưa cho tôi mau!!”
Mèo con lại xù lông lên nữa rồi kìa!
Làm như chẳng để tâm đến sự tức giận của Sư Tử, Song Ngư cười nửa miệng như muốn chọc nó tức thêm. Tay múc một muỗng cháo, cậu chợt đưa ra trước mặt nó, trong khi Sư Tử còn chớp mắt chẳng hiểu gì và nhíu mày nhìn cậu cảnh giác.
“Tôi đâu có bị đau tay, cóc cần! Lỡ cậu bỏ độc giết mèo thì sao!”

“Một là ăn, hai là nhịn! Chọn!!”
“Đừng có mà ra lệnh cho tôi, cái đồ cá rút xương chết tiệt đáng ghét thối tha!!”
Nói thì nói, đồ ăn và cái bụng rỗng của nó phải đặt trên tất cả, đương nhiên là trừ cái tự trọng ra và việc này có lẽ không liên quan đến tự trọng. Bực thì bực, bực đến nỗi chỉ muốn vặn cổ cái tên trước mặt dù cho người nó vẫn còn lả đi đi nữa, Sư Tử như muốn ngoạm lấy cái muỗng trong tay Song Ngư.
Nhìn nó, cậu không khỏi phì cười.
“Ban nãy cậu ngủ mớ đấy, con gái con đứa!”
“Im! Tôi nói gì?”
Song Ngư cũng không hiểu sao lại gợi chuyện.
“Gì mà.. Tử Thiên gì đó.. ai vậy?”
Đôi bàn tay vốn đang nghịch cái gối của Sư Tử chợt khựng lại, đôi mắt nâu khói thản nhiên như vừa thoáng tia kinh ngạc không rõ, và nó không hề có ý định nhìn sang cậu. Đôi mắt ây đột nhiên trở nên thật ấm áp, như đang nói về một điều gì đó chứa đầy tình yêu.
“Đó là người quan trọng nhất đối với tôi, là một nửa linh hồn, và là lẽ sống duy nhất của tôi.”
Cậu đã tưởng, nó sẽ xù lông và mắng cậu thay vì trả lời cậu như lúc này.
Nụ cười của Sư Tử, không phải nụ cười nghịch ngợm thích trêu chọc người khác như thường ngày, nó chứa đầy sự dịu dàng mà chưa từng một lần cậu nhìn thấy ở nó. Dù vậy, nụ cười của nó không dành cho Song Ngư, mặc cho ở cạnh nó lúc này chỉ có mỗi mình cậu. Và điều đó khiến một cảm giác hụt hẫng khó tả dâng lên sâu trong lồng ngực cậu.
Cậu nên làm gì đây, để khống chế cái cảm xúc khốn kiếp này.
“Nữa đi, tôi chưa no! Mau mau!!”
Một cách thản nhiên, Sư Tử như vừa vứt đi cái nét mặt dịu dàng thoáng ban nãy và trở lại cái sự khó ưa của một con nhóc đáng ghét. Vậy mà, cái câu ra lệnh của nó lần này lại chẳng khiến Song Ngư thấy khó chịu.
“Mèo con! Mèo con!! Mèo con!!!”
Tiếng cửa bật mở không đủ khiến người trong phòng giật mình, kể cả tiếng la hét inh ỏi đã nghe thấy từ đầu hành lang.
Mấy đứa tụi nó chen chen chúc chúc cái cửa phòng y tế bé tí trông thật khó coi! Tuy vậy, mọi hoạt động đều dừng lại khi cảnh tượng trước mặt đập thẳng vào mắt tụi nó.
Chàng ngồi cạnh giường nàng, tay cầm muỗng cháo chuẩn bị đúc cho nàng ăn. Ôi, ngôn tình hiện thực kìa bây!

Tuy nhiên, sự xuất hiện đột ngột của mấy đứa lớn họng tụi nó chỉ làm hoạt động của “chàng và nàng” dừng lại vỏn vẹn vài giây. Dường như chẳng để tâm đến chục đôi mắt đang nhìn chằm chằm mình, Song Ngư điềm nhiên đúc muỗng cháo đang cầm vào cái mồm mở ra kia của Sư Tử. Hai đứa nó một chút ngại ngùng cũng không có, cứ bình thản như chẳng có chuyện gì xảy ra. Đơn giản, hai đứa nó có làm gì sai mà phải thấy tội lỗi!
Đôi mắt màu nâu khẽ run lên, bàn tay Bạch Dương hơi siết chặt. Cố rũ bỏ đi mấy cái suy nghĩ vớ vẩn trong đầu, nó lấy lại vẻ tươi tỉnh của mình và chạy nhanh lại chỗ Sư Tử. Vòng tay ôm lấy con nhỏ, Bạch Dương như muốn siết cổ nó đến nơi.
“Đứa trâu như mày mà cũng bệnh, tại hạ bái phục, bái phục!”
“Quá khen, quá khen!”
Nhìn hai đứa nó đang chơi trò “kiếm hiệp cổ trang” khiến tụi nó không khỏi phì cười. Nhào lại chỗ giường bệnh của Sư Tử, tụi nó không thương tiếc thẳng tay đẩy Song Ngư vốn đang ngồi gần đó ra, khiến ai đó không khỏi nhíu mày bất mãn.
Đôi mắt đen của Song Tử dù vui vẻ nhéo hai má Sư Tử, cậu vẫn cứ để ý đến biểu hiện của Bạch Dương nãy giờ. Nó đang buồn, dù ít, cậu đâu phải ngốc đến nỗi không nhận ra, rằng người nó thích là ai. Và điều này khiến Song Tử cảm thấy khó chịu không lý do.
Nhân Mã ngồi xuống cạnh Sư Tử, thản nhiên chạm trán mình vào trán nó. Đúng là nó bị sốt thật, vậy mà cậu lại chẳng hề để ý tới. Nhân Mã thấy bản thân vô dụng quá, lại còn thua Song Ngư một bước, càng khiến cậu đâm ra bực bội.
“Mà thằng kia, sao tao gọi cả chục cuộc mà chẳng có động tĩnh gì là sao hả?!”
Ban đầu, Song Ngư còn thắc mắc, cậu cứ chớp mắt lia lịa như còn chưa theo kịp. Mãi tận một lúc lâu sau, ai đó mới nhớ ra được. Cậu nhìn cái màn hình hiển thị cả chục cuộc gọi nhỡ của Xử Nữ trong điện thoại mình mà cười một cách thản nhiên.
“À, tao để chế độ im lặng mà quên luôn!”
Mặt Xử Nữ đen kịt lại, khí lạnh bắt đầu phát ra, nhưng điều đó dường như vẫn chưa đủ cho Song Ngư sợ dù bên ngoài trắng bệch. Thằng này thật sự là ăn gan hùm đấy nhỉ, dám chọc tức cậu cơ đấy!
“Haha! Giờ anh mày mới biết mày là cái thứ mê gái bỏ bạn nha!”
Vừa phát ngôn xong, Kim Ngưu lập tức cảm thấy ánh mắt thằng em họ khó chịu đang lườm nguýt mình như muốn ăn tươi nuốt sống. Cậu chỉ đùa thôi mà, thằng này nó cứ làm quá! Mà chẳng phải cũng là sự thật còn gì, ở lại tận ba tiết chăm sóc bé Mèo cơ đấy.
Nhìn nét mặt của Song Ngư, Cự Giải cảm thấy khó chịu không thôi, thêm chút chán chường len lỏi. Trong đầu cô tự nhiên xuất hiện một suy nghĩ, nếu người bệnh là cô chứ không phải Sư Tử, liệu cậu có ở lại chăm sóc cô như cách cậu chăm sóc mèo con hay không. Đó là câu hỏi mà Cự Giải chưa bao giờ muốn tin vào câu trả lời, giống như cách mà đôi mắt của Song Ngư trở nên dịu dàng hẳn ra mỗi khi cậu nhìn Sư Tử, và chỉ mỗi mình nó mà thôi.
Cô phải chăng đang ganh tỵ?
Nét buồn trên gương mặt thanh tú của Cự Giải phản chiếu trong đôi mắt màu sẫm của Bảo Bình, khiến cậu không khỏi khó chịu. Dù cho Song Ngư là bạn thân nhất của cậu, cậu thật không nghĩ nó tốt đến mức rất nhiều cô gái phải lòng. Có một điều khiến Bảo Bình luôn bận tâm, dù cho Cự Giải nói rằng cô thích Song Ngư, nhưng là thích chiếc mặt nạ hay bản chất thật mà cô chưa từng biết đến sự tồn tại của nó của Song Ngư? Dù là thế nào, vẫn đủ khiến Bảo Bình cảm thấy bực dọc.
Đúng lúc đó, có tiếng chuông vang lên.
“Tụi mình nên về lớp thôi!”
Xoa đầu Sư Tử với một nụ cười, Ma Kết quay sang nói với tụi nó. Tiết sau dù gì cũng là tiết Lý, cái tiết mà dù ghét nhưng tụi nó không thể bỏ được. Cái ông thầy đó, hở cái lại đem tên ghi vào sổ đầu bài mà trừ điểm rồi lại trừ điểm. Phát mệt!
“Mình đi nữa!”
Sư Tử cũng muốn theo tụi nó lên lớp. Ừ thì nó không thích tiết Lý, nhưng cái nó cần là lớp Toán kìa. Nó nhớ lớp, nhớ Ái My, nhớ Thu Hà, nhớ Thế Đạt, nhớ Anh Tuấn, nhớ nguyên cái lớp nhí nhố! Học thì nó đâu có rảnh mà bận tâm, nhưng cứ xa lớp một tí mà Sư Tử nhà mèo lại nhớ quá xá!!
“Không được, em phải ở lại! Xem này, vẫn còn nóng!”
Tuy nhiên, ý định đó lập tức nhận được sự phản bác “nhiệt tình” của Song Tử. Tay sờ trán nó, cậu hơi nhíu mày. Con bé này mà chỉ cần lơ là một chút là lại bỏ mặc bản thân không thèm để ý tới, và Song Tử hoàn toàn không muốn điều đó xảy ra. Bệnh thế này còn đỡ, lỡ như…

Song Tử lắc mạnh đầu, cậu nhất quyết không để chuyện đó xảy ra với cô em họ yêu quý của cậu, như cách điều đó đã cướp đi của cậu một người thân của cậu, và của nó.. Nhất quyết không bao giờ!!
“Nhưng ở đây không vui!”
Một cái lườm cho Song Ngư đang đứng đằng kia, và một cái nhìn thách thức đáp lại nó trên khuôn mặt cao ngạo khó ưa của cậu khiến Sư Tử thêm bực.
“Song Ngư có về lớp không?”
Câu hỏi của Thiên Yết không khiến Song Ngư quá lưu tâm. Cậu không mấy đắn đo mà trả lời ngay.
“Mình ở lại, lên lớp chán lắm!”
Thiên Yết khẽ gật đầu, nhưng trong bụng lại cười thầm. Cái người như Song Ngư mà theo cô biết lại quan tâm đến một con nhóc oan gia, thật thì cái lí do kia chỉ là nguỵ biện mà thôi thì có!
Nói gì thì nói, Thiên Yết căn bản vẫn là một tín đồ ngôn tình và phim Hàn xẻng đó nha! Cô giấu thôi!
“Mình cũng cúp!”
Đôi mắt màu nâu cafe của Song Ngư chạm phải đôi mắt màu hổ phách của Nhân Mã. Hai đôi mắt tưởng chừng bình thản nhưng lại đang lườm nhau không thương tiếc.
Còn lâu Nhân Mã mới để Song Ngư ở lại mình hắn với mèo con như đầu giờ ban nãy!
Biểu hiện của Nhân Mã không khiến cái đám nhí nhố cảm thấy lạ gì. Tính ra thì riết cũng thành chuyện bình thường ở phường.
Thiên Bình không thể ngăn đôi mắt đen của mình nhìn Nhân Mã. Ánh mắt kiên định nhưng vẫn chứa sự thất vọng, cô vẫn còn cảm thấy mắt cay cay như vẫn còn đọng lại từ ngày hôm qua. Cô thấy khó chịu, và một cách đau đớn, hơn cả chính là sự ganh tỵ. Thiên Bình ước gì mình cũng bệnh như Sư Tử. Nhưng, chắc gì cô được chăm sóc như nó như vậy..
“Như vậy.. sẽ rất phiền…”
Câu nói đó, đến tận bây giờ vẫn còn ám ảnh Thiên Bình, khiến tim cô nhói đau mới lần nghĩ đến. Cả đêm hôm qua, những giọt nước mắt của cô lần đầu tiên rơi vì một người con trai.
“Bé mèo, mình có cái này!”
Vừa nói, Thiên Bình vừa đưa cho Sư Tử một tờ giấy. Trước khi con nhỏ kịp hỏi, cô nói bằng giọng vui tươi.
“Buổi biểu diễn của câu lạc bộ hợp xướng, Sư Tử nhất định phải đến nha!”
“Thiên Bình, nó còn bệnh..”
“Mình đến, mình sẽ đến, nhất định đến, có chết cũng đến! Thiên Bình sẽ hát hay lắm ha!!”
Mặc kệ lời khuyên ngăn của Thiên Yết, Sư Tử vui vẻ nhận lời.
Thiên Bình lại mềm lòng nữa rồi, nụ cười hớn hở như trẻ được quà của nó, cô không thể nào giận được.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.