Đọc truyện Đông Ấm (12 Chòm Sao) – Chương 44: Trái tim bé nhỏ
Trên hành lang trước lớp học giờ ra chơi nơi rất nhiều học sinh tụ tập, chân Ma Kết vẫn đều đều bước đi. Đôi mắt nâu tinh anh đờ đẫn và chán nản, dường như chẳng có một chút sức sống nào. Ở lại cái lớp nơi có cậu, cô không làm được..
Cả đêm hôm qua, Ma Kết không thể chợp mắt dù chỉ một chút. Cứ hễ mỗi khi đôi mắt này của cô nhắm lại, những hình ảnh đầy máu tươi của quá khứ đau khổ ấy lại hiện lên, hệt như một băng phim tua chậm. Cái kí ức Ma Kết chưa từng muốn nhớ nhưng lại nhắc bản thân không bao giờ được quên ấy, cứ như đang muốn dày vò cô, dày vò bản thân tội lỗi của Ma Kết. Cô đã có một người anh dịu dàng và ôn hoà, cô đã có một người bạn thân thiết đáng yêu và tốt bụng, nhưng chính cô lại là kẻ phá hoại tất cả những ngày tháng tốt đẹp ấy..
Ngay khi Ma Kết đã định bắt đầu một điều gì đó mới hơn, tốt hơn cho chính bản thân cô, thì ông trời lại mang đến cho cô một hình phạt khác. Tội lỗi khi cô dám từ bỏ và muốn quên đi, tội lỗi mãi không bao giờ rời bỏ Ma Kết, tại sao những chuyện này lại xảy ra.
Cứ mỗi lần nghĩ như vậy, Ma Kết lại không tài nào đối diện với Kim Ngưu được. Không phải cô ghét cậu, không phải bởi cậu là em trai của anh, mà bởi vì Ma Kết cảm thấy bản thân không xứng với cậu. Vì vậy, cô rời khỏi.
Rời khỏi khu học xá, bước đi trên sân trường nhộn nhịp, chẳng có bất kì thanh âm lọt vào tâm trí rỗng tuênh của Ma Kết. Vô thức, đôi chân cô hướng ra phần sân phía sau trường, nơi mà chẳng có bất kì học sinh nào đi đến. Ma Kết không hề nhận ra, tiếng bước chân khác đã đi theo mình nãy giờ. Có lẽ, do đầu cô chỉ toàn là những thứ mịt mù thôi cũng nên.
Kim Ngưu không thể ngăn bản thân chạy theo Ma Kết, và hiện tại cậu vẫn đang đi theo cô. Dù cho tâm trí tự nhủ phải dừng lại, hệt như câu chuyện lúc Thiên Yết kể, cậu không tài nào kiểm soát được bản thân. Bước theo cô, đuổi theo cô, khi Ma Kết rời khỏi lớp, hụt hẫng là tất cả những gì chi phối cậu. Chẳng biết từ bao giờ, Kim Ngưu trở nên luỵ như thế này..
Bản thân mình làm gì có tư cách đuổi theo cô ấy.. Chỉ tại mình mọi chuyện mới ra nông nỗi này..
Dù cho tự nói như vậy, Kim Ngưu vẫn im lặng đi theo Ma Kết. Sự chán nản và tĩnh lặng của cô khiến lồng ngực cậu đau nhói. Từng bước chân nặng nề của cô, khiến cho chính cậu cũng không thể thoải mái.
Cứ đi theo cô mãi như vậy, Kim Ngưu dần mất đi sự kiên nhẫn vốn có. Sự tránh mặt của cô, dù lỗi là ở cậu, vẫn khiến Kim Ngưu khó chịu. Cô tránh cậu, tránh nói chuyện, tránh gặp mặt, tránh tiếp xúc. Cứ chỗ nào có Kim Ngưu, Ma Kết lại nhanh chóng rời khỏi. Thử hỏi, cậu làm sao chịu được!?
“Đợi đã!!”
Khi Ma Kết vẫn đang bước đi, bàn tay cô chợt bị ai đó kéo ngược ra sau. Đôi chân khựng lại, đôi mắt nâu hơi mở to nhưng sau đó lại trở về trạng thái bình thường. Cô nhận ra giọng nói này, và Ma Kết không hề có ý định quay ra sau đối mặt với cậu.
“Cậu định tránh mặt tôi đến bao giờ?”
“Vậy… cậu định theo tôi đến bao giờ…?”
Ma Kết đủ thông minh để biết rằng, Kim Ngưu từ nãy đến giờ đã đi theo cô, dù cho cô không hề nhận ra đi chăng nữa. Bởi vì cậu ta đang ở ngay trước mặt cô.
Câu nói của Ma Kết khiến Kim Ngưu khựng lại trong vài giây, đôi mắt chợt nhìn sang hướng khác như muốn tránh khỏi đôi mắt chưa hề nhìn vào mắt mình. Môi mím chặt, cậu không hề định bỏ tay mình khỏi tay cô.
“Là… do tôi sao…?”
Khi đôi mắt Ma Kết mở to, sự tức giận chẳng biết từ đâu len lỏi trong cô. Bất chợt quay ngược ra sau, Ma Kết bực bội giật mạnh tay mình khỏi tay Kim Ngưu, khiến cho cậu vô tình không biết mình đã làm gì sai.
“Cậu bảo do cậu là ý gì hả?! Vì cậu là em trai anh Phi? Đừng có chọc cười tôi!!”
Chính Ma Kết cũng không hiểu lí do khiến cho bản thân tức giận, cô chỉ biết, lời người con trai này nói khiến lồng ngực cô đau nhói. Cậu ta muốn nhận lỗi nhưng lại không biết lỗi của mình là gì. Gì chứ?! Kim Ngưu làm gì có lỗi, điều này khiến Ma Kết không thôi được.
“Thiên Yết đã kể tới đó… phải không?”
Ma Kết nhìn thấy đôi mắt Kim Ngưu ngạc nhiên nhìn mình, dù cho cô không hề nhìn thẳng vào nó.
“Tất cả.. là do tôi.. Một người tôi đáng ra phải xem là anh, một người bạn yêu chính người anh đó của tôi… Và tôi lại là kẻ thứ ba xen vào giữa họ!! Chết tiệt!! Tất cả đều là do tôi một tay phá hoại hết!!!”
Vẫn đứng ngay trước Kim Ngưu, hai bàn tay gồng chặt, Ma Kết như hét lên. Từ đôi mắt nâu vốn đã ngấn nước từ lúc nào, cậu nhìn thấy những giọt lệ đang chảy xuống hai bên má. Chính Kim Ngưu, cũng đang nắm chặt lấy bàn tay của mình. Cậu hận bản thân không đủ can đảm để ôm lấy cô gái đang run rẩy kia. Cậu vốn làm gì có tư cách.
“Cậu nói đúng… Tôi… đã rất yêu anh Phi… không phải anh em, mà là thứ tình cảm nam nữ… Tôi yêu anh, rất yêu…”
Cậu biết mà, người con gái này, trái tim kia đã hoàn toàn chỉ hướng về mỗi anh trai cậu..
Kim Ngưu đang hy vọng điều gì cơ chứ..
“Nhưng Ly yêu anh, và anh cũng yêu Ly Ly rất nhiều.. Bởi vì tôi, bởi vì tôi không tự chủ được.. Chính tôi đã phá hoại tình yêu của hai con người tôi yêu quý nhất!!”
Ma Kết vẫn cứ nói, với gương mặt cúi gần và những giọt nước mắt không ngừng rơi.
“Cậu chỉ muốn ở bên người mình yêu… Đó không phải tội lỗi.”
Kim Ngưu không rõ mình muốn nói gì. Động viên cô? An ủi cô? Không, cậu chỉ muốn nói với cô, và nói với cả bản thân mình.
“Vớ vẩn!! Tôi chỉ vì bản thân mà phá hoại hạnh phúc người khác, đó mà không phải tội lỗi?!”
Những giọt nước mắt khi Ma Kết tức giận giương mắt nhìn Kim Ngưu khiến đôi mắt cậu mở to, rồi lại cụp xuống với sự đau nhói len lỏi trong lồng ngực. Cậu lại nói sai nữa rồi.
“Khi tôi tới tìm Mã Phi, tôi nhìn thấy.. anh ấy nằm gục trên sàn.. Khi ấy, tôi đã rất lo.. Ở bên anh ấy là điều duy nhất tôi có thể làm, chăm sóc anh ấy.. và nói dối với Ly Ly rằng Mã Phi đi làm xa..”
Kim Ngưu đột nhiên nhớ đến một chuyện. Chẳng phải thời điểm đó…
“Đó là khi, tôi bị chi phối hoàn toàn bởi cảm xúc bản thân. Và tôi đã không kiểm soát được, khi Mã Phi ôm chầm lấy tôi.. anh ấy.. nhờ tôi.. làm bạn gái của anh ấy..”
Anh hai muốn làm gì, Kim Ngưu không thể ngừng tự hỏi.
“Ma Kết có thể, trở thành bạn gái anh.. được không..?”
Ma Kết còn nhớ rất rõ, khi anh chợt cầm lấy tay cô và nói bằng giọng thều thào. Chính bản thân cô không thể nào tin được, cô thật sự đã mù quáng nghĩ rằng anh yêu mình, cho đến giờ cô mới nhận ra, đó chỉ là một lời nhờ vả. Nhưng Ma Kết đã sai, khi mềm lòng chấp nhận yêu cầu của anh. Tình cảm dành cho anh, cô không thể nào bỏ nó sang một bên được. Và chính cái quyết định sai lầm mà Ma Kết quên cả lý trí ấy, chính là hậu quả những việc đau khổ sau này.
“Đó là khi.. chúng tôi bắt đầu lừa dối Yến Ly.. Vẫn đưa ra những lời khuyên cho cậu ấy, nhưng đằng sau lại nói dối về những công việc làm xa của Mã Phi.. Anh ấy lúc đó không khoẻ, và thời gian của tôi hầu hết ở nhà anh..”
Những giọt nước mắt rơi theo từng câu nói, từng hơi thở của Ma Kết. Dẫu vậy không hiểu sao, cô lại không thể ngừng nói tiếp.
“Tôi cảm thấy bản thân thật xấu xa.. Tôi chẳng khác nào cướp đi người mà bạn thân tôi yêu nhất.. Nhưng mỗi lần cố rời khỏi anh, nụ cười dịu dàng của Mã Phi khiến đầu óc tôi trống rỗng!”
Là cô đang đổ lỗi cho anh, tất cả cho anh? Ma Kết căm ghét chính mình!
Vẫn như vậy, Kim Ngưu vẫn im lặng đứng một chỗ nghe từng lời mà Ma Kết nói. Dù cho trái tim cậu đau đớn khi cô nói về tình yêu dành cho chính người anh trai cậu rất yêu quý, Kim Ngưu lại không thể làm gì khác. Cậu không muốn bản thân gây thêm bất kì sự khó xử nào cho cô nữa cả.
“Chuyện gì đã xảy ra sau đó..?”
Đôi mắt nâu của Ma Kết trân trân nhìn Kim Ngưu. Dù không nhìn vào mắt cậu, cô dường như hiểu được biểu cảm kì lạ trên gương mặt kia. Đầu Ma Kết vẫn thường đau mỗi khi cố nhớ về chuyện đó, nhưng tất cả bây giờ chỉ còn mỗi sự bi thương, cùng với một kí ức màu máu.
“Chúng tôi đã không hề nhận ra.. Yến Ly đã biết tất cả.. Trước mặt chúng tôi, Ly Ly vẫn tỏ ra vui vẻ, cho đến khi…”
Kim Ngưu khẽ nhíu mày.
“Khi Yến Ly bắt đầu điên loạn…”
Ma Kết vẫn còn nhớ những vết sẹo trên cổ tay dưới chiếc vòng vải, vẫn còn nhớ những câu nói kì lạ khi Yến Ly nói ra bằng một nụ cười đáng yêu đến kì quái, vẫn còn nhớ cốc nước mà Yến Ly đã bỏ độc vào và khi Mã Phi hất nó ra trước khi nhỏ kịp cho vào miệng, vẫn còn nhớ khi nhỏ bước lò cò trên lang cang trường học. Tất cả như hằn sâu vào tiềm thức Ma Kết, hình ảnh của cô bạn thân trở nên kì lạ qua từng ngày. Cho đến ngày hôm đó…
“Lúc Mã Phi định nói với tôi gì đó, chúng tôi không hề nhận ra Yến Ly đã vào nhà bằng cánh cửa không hề khoá… Có lẽ trong mắt cậu ấy lúc đó, hình ảnh lúc chúng tôi nói chuyện… đã khiến cho sự đau khổ trong Ly lớn… lớn hơn gấp bội…”
“Tại… sao…? Cậu đã hứa mà… anh đã hứa mà… Tại sao?!!!”
Ma Kết cắn chặt môi, cố ngăn những tiếng nấc trong hơi thở dần trở nên dồn dập. Chân cô dần trở nên mềm nhũn, cô có lẽ sẽ ngã nếu bản thân không cố trụ lại.
Trong đầu Kim Ngưu hiện lên viễn cảnh đau thương đầy bi kịch mà chính cậu còn không nghĩ rằng tưởng tượng của bản thân bao gồm cả sự thật…
“Yến Ly.. đã chạy tới ôm chầm lấy Mã Phi và… nhỏ… nhỏ đâm anh ấy… Rồi khi anh Phi nằm trên sàn với máu không ngừng chảy… Ly… Ly… cậu ấy.. cậu ấy… con dao ấy… Ly… Ly đâm vào cổ mình… cậu ấy đâm…”
“Ma Kết!!”
Kim Ngưu vội chạy đến, đỡ lấy thân hình bé nhỏ không ngừng run rẩy kia, dù cho chính cô không hề nhận ra điều đó.
Đến lúc này, Ma Kết không còn đứng vững được nữa. Đầu đau như búa bổ, đôi chân mềm nhũn hẳn ra, những giọt nước mắt không ngừng chảy ra từ khoé mắt, rơi lã chã xuống nền đất sân. Trong vô thức, Ma Kết nhìn vào hai lòng bàn tay của mình. Trong mắt cô, chính hai bàn tay trắng nõn ấy trở nên thấm đẫm máu tươi, khiến đôi mắt nâu trở nên kinh hoàng.
“Máu.. lúc đó.. khi tôi chạy tới bọn họ… chỉ có mỗi máu… máu của anh Phi, máu của Ly thấm ướt hai bàn tay tôi… quần áo tôi…”
“Tôi sẽ lấy đi… mọi thứ thuộc về cậu… mọi thứ… bao gồm cả anh ấy… Có chết, tôi cũng không bao giờ tha thứ cho cậu..!!”
Tiếng rên rĩ đau đớn của Ma Kết, cô như muốn thoát khỏi vòng tay Kim Ngưu mặc cho cậu cố sức giữ lấy. Câu nói cuối cùng của Yến Ly lúc đó hằn sâu vào tâm trí Ma Kết, cảnh tượng đẫm máu tươi khi đó. Ma Kết chợt hét lên đầy sợ hãi, nước mắt lại lã chã rơi trong khi hai tay ôm chầm lấy đầu.
“Tôi căm hận cậu! Tôi sẽ khiến cậu sống không bằng chết!!”
“Không!!!!”
“Ma Kết!”
Trong vòng tay Kim Ngưu, Ma Kết không ngừng vùng vẫy, tay cô không hề ngừng đập vào ngực cậu đến đau. Nhưng lồng ngực Kim Ngưu lúc này, còn đau gấp bội. Tiếng khóc của người con gái này khiến tâm trí Kim Ngưu trống rỗng, cậu chỉ còn biết ôm chầm lấy cô mặc cho cô điên cuồng đánh đập.
Ít nhất lúc này, Kim Ngưu muốn trở thành người có thể ở cạnh Ma Kết. Cậu ích kỉ muốn xoa dịu đi nỗi đau trong trái tim nhỏ bé nhưng đầy vết thương của người con gái mà cậu đã vô tình mang tình cảm của mình gửi gắm..
“Mình.. sẽ ở bên cậu mà…”
***
Đứng đằng sau gốc cây gần đó, đôi mắt Yến Ly bình thản đến lạ, dẫu cho bàn tay siết chặt đến không còn giọt máu. Tiếng khóc của cô gái từng là người bạn thân của nhỏ, dường như không khiến sự hận thù trong lòng nhỏ vợi đi được phần nào.
Yến Ly chợt cười. Nhỏ có một phát hiện thú vị, thì ra, Lãnh Kim Ngưu là cậu em trai mà Phi Phi của nhỏ thường nhắc đến.
Yến Ly không thể ngừng căm thù Ma Kết. Đối với nhỏ, những giọt nước mắt kia hoàn toàn không thật. Đối với nhỏ, đứa con gái kia chỉ đang muốn được thương hại. Và đối với nhỏ, cô chỉ đang muốn tỏ ra tội nghiệp trước cậu bạn kia. Đôi mắt Yến Ly trở nên lạnh lẽo hẳn đi, nhỏ quyết không để chuyện này xảy ra.
“Giả tạo! Sẽ không bao giờ tôi tha thứ cho cậu… Lời hứa của chúng ta, không bao giờ tôi cho phép cậu quên, Kết Kết à!”
***
Đến tận khi nhỏ rời đi, Yến Ly không hề nhận ra có người đang nhìn về phía nhỏ, và nở một nụ cười nửa miệng. Anh biết mà, bọn họ rất thú vị.
“Phi Long, cậu đâu rồi?!”
Tặc lưỡi một cái, anh nhanh chóng quay đi, không quên nhìn về phía hai đứa trẻ kia mà nhếch môi cười.