Đông Ấm (12 Chòm Sao)

Chương 4: Bạn mới


Đọc truyện Đông Ấm (12 Chòm Sao) – Chương 4: Bạn mới

“Mình… bị lạc rồi thì phải…?”

Sau một hồi lâu đi lòng vòng sân trường, Sư Tử đành dừng lại nghỉ chân, và cùng lúc nhận ra một điều hết sức quan trọng… nó bị lạc…lạc, là lạc đấy!! Nhìn biển người xung quanh, ai cũng có bạn bè đi cạnh và vui vẻ trò chuyện với nhau, nó cực kì khó chịu và một chút tủi thân. Nó không thích việc bị lạc chút nào, không vui gì hết!!

Và ngoài điều đó ra, Sư Tử còn nhận ra một điều, điện thoại của nó đã bị chính chủ nhân quên lãng và để ở nhà. Vào lúc cần nhất thì lại chẳng thấy đâu. Ư, nó muốn quay lại chỗ ban nãy tìm những người còn lại, nhưng nó hoàn toàn chẳng biết chỗ mình đang đứng là ở khu vực sân nào nữa kìa… Kiểu này thế nào cũng bị Bạch Dương xạc cho một trận cho coi! Tại Song Tử hết!! Mà, ba người kia chắc cũng đang tìm nó chứ nhỉ… phải không… sao mà… nghi quá!!

Sư Tử vừa định rời đi, một cô gái chẳng biết từ đâu ngã vào người nó, khiến nó loạng choạng mém thì ngã. Khác với nó, cô gái ngã hẳn xuống đất, và dường như chẳng hề có ý định đứng lên. Khi Sư Tử định kéo cô bạn dậy, thì một ai đó lại đẩy nó ra, rồi xấn tới chỗ cô bạn kia.

“Chết tiệt, cái con nhỏ này!! Mày câm chắc?!”

Giọng nói chua ngoa của hai đứa con gái đang nắm lấy cổ áo của cô bạn kia xấc ngược lên thật sự rất khó nghe. Dù vậy, cô bạn nọ vẫn ngồi yên dưới đất mà không hề lên tiếng dù chỉ một lời, khiến cho Sư Tử đứng ngoài tức thay cô. Nó càng bực hơn, khi người ngoài làm như chẳng có chuyện gì xảy ra, vẫn thong thả bước đi, thỉnh thoảng lại quăng cho cô bạn một vài ánh nhìn thương hại giả tạo. Và hơn cả, cái đứa đang khoanh tay đứng một bên theo dõi như một bà hoàng khiến nó thấy thật chướng mắt!

“Con ranh này!! Còn không mau xin lỗi?!”

Một trong hai đứa con gái kia xấn tới, càng ấn mạnh tay nhỏ vào cô bạn kia hơn, đau đến mức cô bạn phải nhăn mặt. Dù vậy, nhỏ càng xông đến, toan tát vào mặt cô bạn đang cố chịu đựng kia. Đến lúc này thì Sư Tử hoàn toàn không nhịn được nữa. Nó đi tới trước ánh nhìn ngạc nhiên của hai đứa nữ sinh kia, mạnh bạo nắm lấy cổ tay đứa con gái định dùng vũ lực kia.

“Mày là con nào?! Buông ra mau!!”

“Mỹ Oanh, đủ rồi!”

Tiếng đứa nữ sinh nãy giờ chỉ đứng bên ngoài theo dõi khiến đứa con gái tên Mỹ Oanh đang định quay sang tấn công cả Sư Tử khựng lại. Đôi mắt và biểu hiện bất mãn hoàn toàn bị kiềm lại, nhỏ đành giật mạnh tay mình khỏi tay Sư Tử, rồi đứng dạt sang bên.


“Lâu quá không gặp, Sư Tử!”

Vừa nói một cách nhẹ nhàng, cô nữ sinh kia bước đến trước mặt Sư Tử – lúc này đã đứng chắn cho cô bạn vẫn còn ngồi sụp dưới đất – vừa mỉm cười. Đầu ngẩng cao, khuôn mặt xinh xắn với mái tóc nhuộm vàng và đôi mắt đầy kiêu ngạo và đanh đá, Sư Tử đương nhiên nhận ra đứa con gái kia hoàn toàn không ưa gì mình, và chính bản thân nó cũng chẳng ưa nhỏ.

“Hạ Mai, cậu lại gây chuyện?”

“Chỉ tại con nhỏ quê mùa đó đụng phải Hạ Mai mà không xin lỗi thôi,” Là giọng đứa nữ sinh còn lại ngoài Oanh, đang khoanh tay trước ngực đầy kiêu ngạo.

“Yến Ly!!”

Sau khi khẽ nhắc nhở Ly bằng giọng cao ngạo, nhẹ nhàng nhưng đầy khó ưa, Hạ Mai quay sang Sư Tử. Nhỏ chợt bước đến gần nó, đôi mắt vẫn đầy sự bỡn cợt. Hoàn toàn không thèm để tâm đến cô gái kia nữa, nhỏ dường như chỉ còn chú ý đến Sư Tử – đứa con gái mà nhỏ cực ghét!

Không chút sợ sệt, Sư Tử thản nhiên dùng đôi mắt màu nâu khói của mình nhìn thẳng vào mắt Hạ Mai. Nhỏ là hoa khôi nổi tiếng nhất của trường nó khi còn cấp hai. Bề ngoài sự thánh thiện của một cô nữ sinh là quán quân cuộc thi “Nữ sinh thanh lịch” năm lớp tám, Hạ Mai là người đứng sau hàng loạt cuộc bắt nạt trong trường. Một đứa con gái buông thả và ăn chơi, hoàn toàn không ra gì. Nếu người ta luôn sợ nhỏ và sợ phiền phức vì dính tới nhỏ, Sư Tử thậm chí chẳng thèm công nhận nhỏ.

“Dù cấp ba, cậu vẫn không thay đổi nhỉ,” Sư Tử nhếch môi. “Một đứa con gái lêu lỏng và thích bắt nạt kẻ yếu hơn mình?”

Dù cho bên trong sôi sục sự tức giận, Hạ Mai vẫn cố giữ cho mình bình tĩnh, cho cả Oanh và Ly – hai “cận vệ trung thành” nhất của nhỏ.

“Cậu không thể cẩn thận lời nói của mình sao? Điều đó thật không tốt chút nào cả!”

Sư Tử khẽ tặc lưỡi. Còn dám nói nhiều, rõ ràng biện hộ trả treo. Đứa con gái này, thực sự khiến nó khó chịu. Nó chợt liếc ra sau nhìn cô bạn một cái để chắc cô vẫn ổn, rồi tiếp tục đối mặt với tụi Hạ Mai.


“Vì cô bạn đụng trúng cậu sao? Thật trẻ con và giả tạo!”

“Nói nhiều,” Hạ Mai chợt cười. “Thương nhau như thế, vậy cậu chịu cái tát ban nãy cho cô ta nhé?!”

Bàn tay của Hạ Mai vung lên hoàn toàn bất ngờ, khiến Sư Tử thậm chí chẳng kịp trở tay. Tuy nhiên, khi nó tưởng chừng sẽ bị giáng một cái tát vào mặt, và cả cô bạn kia cũng ôm mặt lo sợ, thì bàn tay của Hạ Mai đã bị giữ lại. Chặt đến nỗi nước mắt của nhỏ bắt đầu ứa ra.

Khi Sư Tử ngẩng đầu nhìn cái bóng cao to đang che gần hết ánh sáng, nó nhìn thấy một khuôn mặt và đôi mắt quen thuộc đến khó chịu. Dù là cậu ta vừa ngăn Hạ Mai tát nó, việc nhớ ra lần đầu tiên gặp mặt không mấy tốt đẹp với cậu ta vẫn khiến nó không thấy thoải mái.

Hạ Mai hoàn toàn sững người, nhỏ cứ nheo mắt vì đau. Cổ tay của nhỏ bị nắm chặt đến tưởng như sắp gãy đến nơi. Cả Oanh và Ly cũng kinh ngạc, nhưng không hề dám chạy vào ngăn lại. Hạ Mai nhìn thấy một anh chàng điển trai là người giữ tay mình lại. Mặc cho cậu ta nắm tay nhỏ chặt đến đau rát, khuôn mặt dịu dàng của cậu khiến nhỏ tự dưng run một cái, trái ngược hoàn toàn với đôi mắt màu cafe hoàn toàn lạnh lẽo.

Khi đau đến không thể chịu nổi, Hạ Mai đành dùng sức mình cố giật khỏi tay cậu. Nhỏ cầm lấy cổ tay bầm tím của mình, mắt ngấn nước nhìn cậu rồi lại điên tiết nhìn Sư Tử. Oanh và Ly vội chạy đến, dẫn Hạ Mai đi, không quên lườm mỗi người một cái.

Nhóm Hạ Mai vừa rời đi, đám đông học sinh chỉ vừa mới tụ tập lại cũng giải tán. Mặc kệ người con trai vừa can thiệp cứu mình, Sư Tử quay ra sau đỡ cô bạn vẫn còn ngơ ngác không hiểu gì kia lên. Đáp lại cô, nó cười tươi.

“Này! Cậu không biết cảm ơn à?”

Song Ngư nói bằng giọng bực bội. Đương nhiên, suy cho cùng cậu đã cứu con mèo đó, và nó thậm chí chẳng thèm đoái hoài đến cậu, nói chi là cảm ơn. Điều này khiến cho Song Ngư có chút khó chịu.

“Tôi không nhờ cậu, tôi không nghĩ mình có nghĩa vụ phải cảm ơn cậu!”

Câu nói của Sư Tử khi nó vẫn đang loay hoay với cô bạn nọ khiến Song Ngư càng bực mình hơn. Biết thế cậu đã chẳng chạy từ tuốt cổng phía tây để vào tận khuôn viên sân trong này. Mà, tự dưng cậu chạy đến đây làm quái gì nhỉ?!


“Song Ngư… mày làm gì… chạy như ma đuổi… thế…?”

Bảo Bình vì chạy theo Song Ngư mà mệt muốn đứt hơi, vậy mà Kim Ngưu và con cá kia vẫn chẳng có chút mệt mỏi nào, cậu thật nể phục!!

Kim Ngưu dừng lại, cậu đưa mắt nhìn xung quanh. Ban đầu cậu thắc mắc tại sao thằng em họ này đột nhiên lại chạy đi, giờ thì hiểu sơ bộ một chút. Kim Ngưu chợt mỉm cười.

Song Ngư dường như chẳng hề để ý đến Kim Ngưu và thằng bạn thân Bảo Bình, khi tâm trạng cậu có chút không tốt. Đứa nhóc vô ơn, đứa nhóc ương bướng, đứa nhóc lùn tịt đáng ghét!! Biết thế cậu chẳng thèm chạy lại làm gì, chỉ vì nghe thấy tiếng của nó nên cậu mới… Con mèo con chết tiệt! Nhớ tôi đi, cậu cứ chờ đó!!

Bảo Bình nhìn Song Ngư thản nhiên bỏ đi mà từ ngạc nhiên chuyển sang tức muốn lộn ruột. Cái thằng của nợ này, nó muốn chọc cậu tức điên thì phải. Sau khi nhìn lại “hiện trường” lần nữa, Bảo Bình đành chạy theo, định bụng cho Song Ngư một trận cho hả giận, đồng thời lại vô thức liếc nhìn ai đó.

Riêng Kim Ngưu lại đứng lại khá lâu. Cậu nhìn Sư Tử, hơi nghiêng đầu, đôi mắt màu lam chớp vài cái. Là cậu nhầm, hay cô gái này hình như quen quen nhỉ, mặc dù Kim Ngưu không bận tâm cho lắm.

“Kim Ngưu!!”

Nhìn Bảo Bình đằng kia đang gọi mình, và Song Ngư cũng đứng lại dù khuôn mặt chù ụ khó chịu, Kim Ngưu hơi cười. Cậu dẹp bỏ suy nghĩ sang bên, nhanh chóng đi lại.

“Thật là!! Cậu phải chống trả lại cái đám đó mới đúng chứ!!”

Nói bằng giọng phản ứng kịch liệt, Sư Tử không ngừng thể hiện động tác minh hoạ. Lần đầu tiên nó gặp một người như thế này, chẳng phải là hiền quá mức hay sao?! Nhưng hiền quá thì lại bị ăn hiếp, thế càng không được!!

“Dù sao, cảm ơn cậu đã cứu mình,” Cô bạn mỉm cười dịu dàng. “Mình tên Cự Giải, chào cậu!”

Nụ cười thánh thiện đáng yêu của Cự Giải thật sự khiến con mèo con nào đó bị “đá” lên tận chín tầng mây. Dễ thương đến nghẹt thở luôn!!


“Sư Tử! Mình là Sư Tử, chào cậu!!”

Sự hoạt bát của Sư Tử khiến cho người vốn nhã nhặn và nhút nhát như Cự Giải có chút ngạc nhiên, rồi lại mỉm cười một cái. Sư Tử thật sự rất thú vị, dù cho chiều cao của nó thua Cự Giải tận một cái đầu hơn… Cấp ba mà cũng có người lùn như thế, đó là sự thật mà Cự Giải hoàn toàn không muốn thừa nhận chút xíu nào…

“Cự Giải!! Cậu đâu rồi!!? Cự Giải à!!”

Giọng nữ gọi lớn tên khiến Cự Giải lập tức chú ý, cô vội tìm kiếm rồi vẫy tay ra hiệu. “Thiên Bình, mình ở đây!! Ở đây này!!”

Thiên Bình chưa từng nghĩ đến chuyện bị lạc Cự Giải, hoàn toàn là tại đám fan chết tiệt cả!! Sau một lúc lâu lo lắng chạy đi tìm Cự Giải, sợ cô có chuyện gì, Thiên Bình như bắt được vàng khi nhìn thấy cô bạn thân. Mặc kệ mấy ánh mắt xung quanh lại bắt đầu dồn vào mình, Thiên Bình lập tức lách người qua đám đông để chạy lại chỗ Cự Giải.

“Cậu có sao không?” Vừa đi tới, Thiên Bình đã xổ một tràng. “Có trầy xước gì không? Có bị đau không? Có—?”

“Thiên Bình mình ổn,” Vừa cười trấn an, Cự Giải vừa dịu dàng. “Một vài chuyện rắc rối nhưng hiện tại thì mình ổn, rất ổn là đằng khác.”

Thiên Bình lúc này mới ngừng hỏi han, cô cười trừ một cái. Khi nhận ra cô gái đứng cạnh Cự Giải, Thiên Bình khẽ nghiêng đầu thắc mắc. Đoán được ý nghĩ trong đôi mắt tinh nghịch của Thiên Bình, Cự Giải lên tiếng.

“Đây là Sư Tử,” Rồi lại quay sang mèo con. “Sư Tử, đây là Thiên Bình, bạn thân mình!”

Hai cặp mắt ngây ngô nhìn nhau, rồi chợt cùng nhau bật cười. Sư Tử và Thiên Bình bắt tay nhau đầy nhiệt tình, nói chuyện vui vẻ như quen từ thuở nào. Khi tiếng trống báo hiệu giờ khai giảng vang lên, nó đi cùng hai cô bạn mới vào hội trường, vừa đi vừa trò chuyện.

Sao nó cứ cảm thấy như nó quên quên cái gì đó ấy nhỉ?

***

Trong khi học sinh bắt đầu kéo vào hội trường dự khai giảng, có ba con người nào đó vẫn còn loay hoay đi khắp tìm kiếm ai đó. Cho đến khi bị thầy giám thị nhắc nhở mới đành lủi thủi đi vào. Con cừu bông nào đó vừa thề sẽ cho mèo con một trận khi tìm thấy nó…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.