Đọc truyện Đông Ấm (12 Chòm Sao) – Chương 33: Thi
Một tuần học thi đến điên cuồng, học cả thầy cô lẫn bạn bè, đương nhiên không thể thiếu cả sách vở, hầu như mặt mày ai cũng lừ đừ vì phải thức khuya ôn bài, và cặp kính cận thì thậm chí hoàn toàn không tháo ra dù chỉ một giây. Cách ôn thi của học viện này, đúng hơn là cuộc chiến thành tích dường như luôn xảy ra vào các kì thi của lớp chọn, thật sự cực kì đáng sợ.
Ngày thi tiếng anh, cũng là ngày thu cuối cùng, lớp Toán tụi nó bị chia ra cả, thậm chí cả mười hai đứa tụi nó cũng bị chia tùm lum, mỗi phòng vài đứa.
Lúc bước vào phòng thi, Bạch Dương vẫn còn cầm chặt cứng cuốn đề cương anh mà Song Ngư tốt bụng soạn cho. Dù không chỉ mỗi mình nó, cả Cự Giải cũng có, nhưng Bạch Dương vẫn cảm thấy vui. Quyết không làm thất vọng cậu, nó nhất định phải mang về một điểm số hoàn hảo!
Song Tử cùng phòng thi với Bạch Dương, ngồi khác dãy và cách khoảng năm bàn, nhìn nó mặt hớn hở và tập trung cao độ, cậu không khỏi cảm thấy bực mình. Thường xuyên đi đi lại lại các nước, Song Tử không tin trình độ ngoại ngữ của cậu kém hơn Song Ngư, việc gì nó chỉ nhờ mỗi tên đó cậu thực sự không hiểu. Dù cho Song Tử không ghét Song Ngư, nhưng sự ganh tỵ là không tránh khỏi.
Chợt thò tay vào túi lấy ra một cái gì đó, đôi mắt Song Tử trở nên chán nản. Dù cho cậu đã rất cố sức sửa thứ này, kể cả không hoàn mỹ như ban đầu đi nữa, chẳng biết Song Tử có thể đưa cho nó được không. Bỏ lại vào túi, cậu có lẽ nên nhờ Nhân Mã thôi.
Xử Nữ ngồi cuối dãy của Bạch Dương, và cậu hoàn toàn không quan tâm đến mấy đứa bạn kia, dù cho ánh mắt thằng Song Tử thật sự khiến cậu để ý đôi chút. Nhưng mặc kệ, đối với Xử Nữ vẫn có thứ quan trọng hơn nhiều. Theo nguồn thông tin được cung cấp từ siêu quậy Thế Đạt, có vẻ như lớp Văn trau chuốt ôn tập rất nhiều, không chỉ văn. Kì thi cậu nhất quyết không thua!! Lớp Toán phải đứng nhất khối, vượt qua lớp Văn, thậm chí cả lớp Anh!! Đợi đó, Xử Nữ nói được làm được!!!
Khí thế hừng hực mang theo sát khí của ai đó khiến cả phòng thi tự nhiên ớn lạnh sống lưng, tính luôn cả Thiên Yết và Ma Kết ngồi gần đó…
***
Tiếng chuông hết giờ vừa vang lên, Cự Giải cũng vừa làm xong câu cuối cùng trong bài thi của mình. Đặt cây viết xuống, cô thở hồng hộc, chẳng khác nào vừa mới chạy việt dã vậy. Không chỉ mỗi Cự Giải, hầu như ai cũng vậy cả. Bài thi anh này, chỉ là giữa kì một nhưng lại dài và khó đến khiếp, thậm chí cả những học sinh lớp Anh trong này cũng khá cật lực. Vốn không giỏi tiếng anh, Cự Giải đương nhiên vẫn còn lo lắng tận khi cô đưa bài cho giám thị.
“Cự Giải! Làm được không? Được không?”
Đang thu dọn lại đồ đạc tứ tung trên mặt bàn thì Thiên Bình phía sau khều khều. Nhìn cô bạn, Cự Giải chỉ biết cười khì.
“Không biết nữa… khó quá… Cậu thì sao?”
“Đừng có nhắc mà!” Vừa nói, Thiên Bình vừa nằm dài ra bàn. “Mình chỉ giỏi tiếng anh giao tiếp thôi, nhưng toàn là ngữ pháp…”
Thiên Bình trông thật sự khổ sở, Cự Giải hoàn toàn không biết phải nói gì ngoài cười trừ động viên cô bạn thân. Nhìn sang Bảo Bình ngồi khác dãy đằng kia, cô vừa muốn hỏi vừa không. Ban nãy lúc Cự Giải vô tình nhìn sang, Bảo Bình đã hoàn thành bài của mình rồi, dù lúc đó còn tận hơn nửa giờ làm. Thật sự khâm phục mà, chả bù cho cô… Mà không biết, cậu thế nào rồi nhỉ.
***
Bốn đứa còn lại bị xếp cùng vào một phòng, và bằng một phép thần thông vi diệu nào đó, Song Ngư và Nhân Mã – hai tên vốn có chút không ưa nhau – lại ngồi cùng dãy, cùng bàn, thậm chí là cạnh nhau. Điều này vô tình khiến cái bàn cuối tràn ngập khí hắc ám từ lúc bắt đầu đến hết giờ, không khí thật quá tập trung!
Sư Tử và Kim Ngưu được xếp ngồi cạnh nhau, hiện tại đang thoải mái trao đổi kết quả cho nhau, và một chút cũng chẳng để tâm đến cái bàn cuối trong suốt giờ làm bài. Kim Ngưu và Sư Tử, ngoài mặt ngu ngu ngơ ngơ, nhưng ngoại ngữ lại tốt đến kinh hồn vì những lý do sâu xa nào đó ngoài khả năng điều tra. Bốn con người duy nhất thuộc lớp chuyên Toán cũng chính là bốn con người xong bài nhanh nhất.
Lúc này, Sư Tử đã lon ton nhảy khỏi chỗ ngồi và chạy xuống bàn cuối cùng. Nắm lấy tay Nhân Mã còn đang ngồi yên một chỗ, nó kéo cậu đi mất. Nó đói rồi!
Nhân Mã không nhịn được mà mỉm cười. Thật sự là chỉ ở bên mèo con, cậu mới có thể vui được.
Kim Ngưu cũng đã nhảy tót xuống bàn cuối từ lúc nào. Hai tay chống cằm nhìn thằng em họ đang im lặng cất đồ đạc, khoé môi cậu tự nhiên nhếch lên. Dù cho đôi mắt màu cafe kia hoàn toàn không thay đổi quá nhiều, nhưng cậu kể ra cũng ở cùng thằng nhóc này từ bé. Song Ngư, chắc chắn đang cố giấu đi sự thất vọng thoáng qua của mình. Vui thật nha, Kim Ngưu thấy thú vị!
***
Rời khỏi phòng thi là tụi nó lập tức tụ tập về phòng học của lớp Toán, hết thảy cả hai mươi tám đứa. Nhoi nhoi trong lớp học, không ngừng bàn tán xôn xao về môn vừa thi, tụi nó thật sự chẳng khác nào một cái chợ.
Bạch Dương ngồi trên ghế mà nằm dài xuống bàn. Đáng ghét, nó mệt chết đi được! Thật sự là tiếng anh nó dù thế nào cũng không nuốt nổi mà! Nhưng, Bạch Dương chắc chắn đã cố hết sức, và nó hoàn toàn không hề thấy thất vọng!!
“Cái gì cơ?!! Nói lại coi!!”
Tự nhiên đang nằm thì một câu nói của đứa nào đó lọt vào tai Bạch Dương, khiến nó lập tức bật dậy. Nắm lấy cổ áo của Bảo Bình giật ngược trong khi cậu còn chẳng hiểu mình có làm gì đụng chạm đến con cừu điên này hay không.
“Mày nói gì? Nói lại lần nữa!!”
Bảo Bình vốn cực kì gan dạ, nhưng con nhỏ này thực sự khiến cậu thấy sợ nha. Cậu làm gì, nhớ rõ ràng là chỉ đang dò lại bài thi theo những gì cậu nhớ được với Xử Nữ và những người khác thôi mà.
“Thì, tao dò câu cuối phần năm… là We are…”
“We are á?!!!”
Bạch Dương sau khi liên tục lắc mạnh Bảo Bình thì cũng buông ra, khiến cho ai đó vừa chóng mặt vừa ù tai và hoàn toàn chẳng theo kịp. Trong khi đó, Bạch Dương đã ngồi phịch xuống ghế từ lúc nào, và tức khắc tự nhiên ụp mặt xuống bàn rên ư ử.
Ma Kết nhìn con cừu đang tự kỷ mà không khỏi nhướng mày. Trong đầu tự nhiên hình thành một ý nghĩ, dù điên rồ nhưng với Bạch Dương thì chắc chắn có xảy ra. Nhìn tụi nó, Ma Kết chợt nói.
“Mình đùa thôi, nhưng đừng có nói là… cậu làm… We is… nha…?”
Tụi nó cả thảy hai mươi mấy đứa nãy giờ bu đầy xung quanh nhìn nhau, rồi đồng loạt bật cười lắc đầu, tay không ngừng xua xua. Không thể nào, không thể nào!
Nhưng Bạch Dương đột nhiên ngẩng lên, và lập tức truyền tụi nó sự nghi hoặc. Mặt mày nhăn lại như khỉ ăn ớt, đôi mắt đầy bất mãn, chân nó bất ngờ vung loạn xạ, đạp tứ tung, đạp luôn cả vào chân Kim Ngưu đang đứng gần đó và đương nhiên, không một lời xin lỗi nào.
“Khốn nạn!! Có biết đâu!! Chẳng phải are hay is đều như nhau sao?!!!”
Song Ngư ngồi gần đó lập tức nheo mắt nhìn nó. Nếu mấy ánh mắt kia là khinh thường, thì của cậu là chán nản. Song Ngư vô thức sờ vành tai trái theo thói quen, thở dài ngao ngán. Dù cậu hoàn toàn không giảng, chắc chắn nó phải biết chứ nhỉ!!
Hai mươi mấy đôi mắt khinh bỉ nhìn con nhỏ đang đạp lung tung mọi thứ theo cách mà người ta thường gọi là ăn vạ. Cái kiến thức cơ bản của mấy đứa tiểu học, thật sự là toàn bộ chất xám của Bạch Dương vứt sang toán hết rồi chắc!!
Trong khi tụi nó đang dần rời khỏi và để mặc Xử Nữ “hành hình” Bạch Dương, điện thoại của Sư Tử chợt rung lên. Nó luôn để chế độ rung, nhưng vốn thính giác cực nhạy nên có thể lập tức nhận ra ngay, dù vẫn có vài trường hợp ngoại lệ. Nhìn tên người gọi hiển thị trên màn hình, đôi mắt màu nâu khói có chút không thoải mái, nhưng vẫn đưa điện thoại lên tai. Vài giây sau, vừa bỏ điện thoại lại vào túi, cũng là lúc Sư Tử tách khỏi tụi nó và đi ra khỏi lớp.
Mặc dù lớp Toán khá nhộn nhịp và ồn ào, vẫn có hai đôi mắt lập tức nhận ra sự rời đi của một đứa. Và một trong hai đôi mắt ấy, chẳng hiểu sao lại bước theo nó.
***
Rời khỏi phòng học lớp Toán, bước đi trên hành lang, Sư Tử đương nhiên đi ngang qua lớp Văn. Nhìn vào cái lớp đóng kín cửa với không khí im lặng căng thẳng, nó thậm chí có thể nghe được những lời nói lạnh lùng của cô Xuân, giáo viên môn văn và cũng là chủ nhiệm lớp chọn Văn, một người nổi tiếng nghiêm khắc.
Chạy lên những bậc cầu thang, Sư Tử cố lách người dòng người lũ lượt đang túm tụm thành từng nhóm nói chuyện rôm rả, cuối cùng rời toà nhà học xá. Đi men theo con đường bên hông, Sư Tử ra đến sân sau khuôn viên trường. Đôi chân chợt dừng lại khi nhìn thấy người con trai đang đứng tựa vào thân cây đằng kia, nó hơi nhíu mày rồi bước tới.
Từ xa đã nhìn thấy nó khiến anh khá hài lòng, khoé miệng hơi nhếch lên, và đôi mắt màu nâu khói lạnh nhạt bình thản không khiến anh quan tâm lắm. Đẩy người khỏi thân cây mà đứng thẳng dậy, như mọi khi, đầu anh lại ngẩng cao một cách cao ngạo.
Chân của Sư Tử dừng lại khi khoảng cách giữa nó và anh lúc này là khoảng chục bước chân. Đôi mắt nhìn thẳng người con trai trước mặt, nó lập tức vào thẳng vấn đề.
“Việc gì phải gọi tôi ra đây, Phi Long?”
So với sự tinh nghịch hằng ngày, Sư Tử lại bình thản và lạnh nhạt hơn hẳn. Dù vậy, điều này khiến Long khá thích thú. Anh bật cười, vẫn khuôn mặt bỡn cợt ấy, nhưng đôi mắt lại có gì đó vừa tinh ranh, vừa dịu dàng với nét cười nửa miệng.
“Bé nghĩ sao?”
Nhìn cái cách mà Phi Long nhướng mày nhìn nó, Sư Tử từ đầu đã có thể đoán ra được ý đồ của anh ta khi gọi nó ra đây. Nói chuyện? Đừng tưởng nó không biết!
“Tôi không về!”
Nét cười trên khuôn mặt bình thản của Phi Long chợt dập tắt, thay vào đó là đôi mắt nâu sẫm nghiêm túc đến lạ, cao ngạo nhưng đầy khó chịu. Lại chống đối nữa sao!
“Sự bướng bỉnh của bé khiến thằng nhóc đó rất không thích đấy! Bé cũng biết, tên đó khi tức giận thì chẳng gì là không dám làm cả mà! Giống hệt bé!”
Đôi mắt màu nâu khói hiện rõ sự khổ sở. Tức giận? Không thích? Cứ làm như nó quan tâm! Anh ta thậm chí đâu thèm quan tâm đến tụi nó, luôn chỉ thích làm theo ý mình mà thôi!! Đó là điều khiến Sư Tử ghét người con trai đó!!
“Tại sao lại từ chối?”
Hơi ngạc nhiên nhìn Phi Long, Sư Tử không khỏi nghiêng đầu. Anh thở ra một cái, nói tiếp.
“Điều kiện bên đó tốt hơn, không phải sao?”
Sư Tử chợt nhếch môi cười. Phi Long có chút không hiểu, lý do cô bé này luôn cố chấp và thích làm theo ý mình. Người nhà này, thực sự chỉ thích làm khổ người khá bằng sự bướng bỉnh kiêu ngạo của mình, cả cậu ta, và cả cô bé này.
“Hay là… bé muốn thằng nhóc Tử Thiên…?
“Câm ngay!! Điều chúng tôi cần không phải điều kiện tốt, mà là anh ấy sẽ về với chúng tôi kìa!! Và tôi cấm anh, nói điều đó về anh Thiên!!”
Nhỏ nhẹ nhưng đầy bất mãn, Phi Long có chút ngạc nhiên. Anh chợt cười một cái. Đôi chân chợt bước tới, khiến Sư Tử theo phản xạ lùi về, cho đến khi đụng phải thân cây đằng sau mà dừng lại. Với chiều cao của mình, Phi Long hoàn toàn che đi ánh sáng của đứa con gái lùn tịt như Sư Tử, nhưng đôi mắt màu nâu khói đúng như cậu nghĩ, vẫn sáng lên ngọn lửa kiên định. Bàn tay chống lên thân cây giữ nó lại, khuôn mặt anh gần như kề sát nó. Dù vậy, hoàn toàn không có chút nao núng nào.
“Luôn chỉ biết xoay người khác như chong chóng, đúng là dòng máu của Hàn gia nhỉ?”
“Đừng có nhắc tới dòng họ trước mặt tôi, Phi Long!”
Bàn tay còn lại của Phi Long, chợt nâng cằm của Sư Tử lên, bắt nó nhìn thẳng vào mình.
“Anh ham vui, bé biết mà! Và anh có lẽ sẽ không ngại những gì mà thằng nhóc đó muốn làm đâu!”
Phi Long chợt kề sát tai Sư Tử, thì thầm.
“Giống như chuyện của Xử Nữ và hội học sinh…”
Hoàn toàn không có ý định lách ra, Sư Tử nhếch môi cười.
“Tôi biết anh ta là người đứng sau mà,” Nó chợt nhìn thẳng vào mắt Phi Long, kiên định. “Tránh xa lớp Toán ra, tránh xa cả bạn bè của tôi! Nếu không, đừng trách!”
“Thật sự mạnh miệng làm sao, bé con! Nhưng bé cũng biết, thằng nhóc chẳng sợ gì đâu, và anh sẽ là người thực hiện, bởi vì…” Phi Long chợt cười. “Nó vui mà!”
“Sư Tử?”
Thanh âm nhẹ nhàng kia, Sư Tử lập tức biết được là ai. Nó lườm Phi Long một cái, bàn tay thuận phía lập tức đẩy anh chàng ra. Nhưng cho đến khi chuẩn bị rời khỏi, Long vẫn còn thì thầm gì đó vào tai Sư Tử, dù cho nó hoàn toàn không quan tâm đến cho lắm.
“Sao cậu ở đây vậy, Thiên Yết?”
Thiên Yết vẫn còn nhớ nụ cười và ánh mắt của Phi Long khi bước qua cô. Thiên Yết thật không hiểu, anh ta và Sư Tử có biết nhau sao?
Khi nhận ra Thiên Yết không nói gì, Sư Tử có thể nhận ra ngay tức khắc, cô chắc chắn đã nghe được cuộc nói chuyện giữa Phi Long và nó, chỉ là không biết nghe được bao nhiêu mà thôi. Dù vậy, nó vẫn cười tươi rồi thong thả đung đưa mà lon ton bước đi như trẻ con.
“Ta về lớp đi Thiên Yết!”
“Tử Thiên là ai?”
Thiên Yết chỉ nghe được phần đầu cuộc nói chuyện, cho đến khi Phi Long ép Sư Tử vào thân cây thì cô không nghe gì nữa. Nhưng trong cuộc nói chuyện lạ kì ấy, cái tên Tử Thiên thật sự bằng cách nào đó, khiến Thiên Yết lập tức chú ý đến, tò mò thậm chí đến cất tiếng hỏi.
Đôi chân vốn đang nhảy chân sáo của Sư Tử khựng lại, nhưng vẫn chưa có ý định quay lại hay trả lời câu hỏi của Thiên Yết. Tận một lúc sau, nó mới quay lại, hai tay chắp ra sau mà cười tươi tắn.
“Một người bạn chăng? Thiên Yết thật tò mò quá nha! Hay là… người của Minh gia đều như vậy…?”
Đôi mắt đen của Thiên Yết kinh ngạc nhìn khuôn mặt cười ngây ngô của Sư Tử. Sao lại… Mà ban nãy, cô nhớ hình như Phi Long khi nói chuyện đã nhắc đến Hàn gia… Bằng cách nào đó, Thiên Yết như có chút ấn tượng không rõ.
“Mình đùa thôi mà!” Sư Tử chợt phụng phiụ, chạy lại kéo tay Thiên Yết. “Nhưng chẳng phải ta nên vào lớp sao? Ây dà, tụi nó sẽ lại làm ùm lên cho coi!”
Sư Tử không bận tâm lắm, bởi Thiên Yết hoàn toàn không phải loại người thích bô bô chuyện người khác cho thiên hạ biết.
Về phần Thiên Yết, lần đầu tiên, cô có cảm giác phải dè chừng Sư Tử. Con nhóc ngây ngô tưởng chừng chẳng biết gì về mọi thứ, lại khiến Thiên Yết không khỏi kinh ngạc. Cô cảm nhận được, nó chắc chắn đang che giấu điều gì đó.
***
Đến tận khi hai cô gái đang rời đi, người con trai với đôi mắt màu cafe mới khẽ thở dài. Vì nấp vào thân cây nơi cuộc nói chuyện diễn ra, cậu gần như nghe tất cả. Chẳng hiểu được, cậu bỗng cảm thấy khó chịu không thôi.
Mối quan hệ giữa nó và anh ta, cậu thật sự bận tâm không rõ lý do. Và, Tử Thiên là ai chứ…? Đặt tay lên ngực trái, người con trai ấy vô thức cắn chặt môi.