Đơn Phương Không Vô Nghĩa

Chương 7: Đừng lôi những người không liên quan vào giữa chúng ta, thêm một lần nào nữa


Bạn đang đọc Đơn Phương Không Vô Nghĩa – Chương 7: Đừng lôi những người không liên quan vào giữa chúng ta, thêm một lần nào nữa

Ngày thứ hai, trên các bảng thông báo của Gallet đã dán thông tin về bài kiểm tra xếp lại lớp. Minh Hà cũng như Việt Hương, và số lượng “thường dân” ít ỏi đã may mắn chen chân được vào nơi toàn “hàng tuyển cao cấp” này, dĩ nhiên ghét cay ghét đắng những bài kiểm tra, vốn đã dày đặc hàng tuần. Nhưng khi đọc kỹ thông tin trên bảng một hồi, Hà lại cho rằng đây là một cơ hội hiếm có.
Gọi là kiểm tra trên quy mô toàn khối, thật ra chỉ là thủ tục “thanh lọc định kỳ” ba lớp tài năng A01, A02 và A03. Đây là dịp duy nhất để những học sinh lớp thường có cơ hội chen chân lên hàng ngũ A0, cũng như là dịp đào thải những thành phần lơ là.
Những học sinh A01 có điểm phẩy trung bình trên 9,0 được miễn thi. Riêng số này đã chiếm non nửa lớp.
Còn một thành phần cũng thuộc diện “không bắt buộc” thi, chính là học sinh các lớp thường (B). Vì dù không nói rõ ra, nhưng ai cũng biết kỳ thi này thật ra chỉ dành để “tu bổ” ba lớp học nhỏ lẻ trong toàn khối. Nên đối với lớp thường, chỉ có những thành phần đứng đầu mới dám ôm tham vọng.
Việt Hương tất nhiên chẳng thừa hơi. Kỳ trước cô cũng không hề tham gia thi, nên chẳng có lý do gì nấn ná, định kéo tay bạn dông thẳng, nhưng lại ngạc nhiên khi thấy Minh Hà cứ đứng ngó chằm chằm tấm bảng một lúc lâu.
“Này này, nàng ơi, đừng nói với tôi là nàng định đăng ký đấy nhé?”Việt Hương trố mắt.
“Có mất gì đâu?”Hà lẩm bẩm, mắt vẫn chưa rời khỏi tấm bảng.
“Thôi đi, đừng có điên! Vì tình yêu thì thiếu gì cách, tớ sẵn sàng làm quân sư. Đừng có chọn cái cách tốn công tốn sức, hạ sách n…” Hương la bài hãi, trước khi bị Hà bịt chặt miệng.
“Bé bé cái miệng cho tôi nhờ! Cậu nghĩ tớ là ai? Chuyển trường vì cái gì? Chỉ cần có 0,1% hy vọng, cái gì tớ cũng làm hết!”
Trần Minh Hà có …mười ngày để chuẩn bị.
Những ngày sau đó, Việt Hương vẫn quanh quẩn bên Nam và Hà trong mỗi giờ giải lao, khi hai người diễn bộ phim “anh bạn gia sư”. Rõ ràng chỉ là cảnh học nhóm bình thường, đối với Hương đáng sợ như một cảnh phim ma. Nam cũng nhận ra gương mặt cảm xúc đa dạng của Hương, chỉ thản nhiên:

“Cậu chơi với Hà không lâu bằng tớ, nên chưa hiểu được đâu.”
Ba ngày trước kỳ thi. Trên bảng thông báo đã dán danh sách và số báo danh học sinh đăng ký, bên cạnh là cột điểm trung bình. Hà có hơi xấu hổ khi lớp mình chỉ có Hà và một người nữa thi, trong khi bạn kia thuộc diện bắt buộc vì kết quả đứng đầu lớp, thì điểm của Hà phải nói là quá tệ, chắc chắn là tệ nhất trong những cái tên trên bảng.
Đáng ngạc nhiên là hai cái tên Vũ Trọng Khanh và Vũ Thủy Linh cũng xuất hiện.
“Trọng Khanh thì không nói, bỏ học thì có, bỏ thi thì không bao giờ, chắc là để khẳng định vị trí số một của cậu ta trong trường, không cho ai chen chân lên hết. Nhưng con bé Linh thì lạ nha…” Việt Hương quay sang Hà, đùa. “Hay là cô nàng lại tương tư một anh chân đất mắt toét nào ở lớp thường…”

Một tuần ôn luyện đã làm Hà sút đến hai cân, vậy mà ngay trước ngày quan trọng, đầu óc cô còn bị xáo trộn đáng kể.
Tầm một tiếng trước khi kết thúc buổi tập định kỳ của đội bóng, Như Nguyệt có vẻ hơi phân tâm khi nhìn đồng hồ vài lần, mặc dù bài tập lúc bấy giờ không mấy liên quan đến thời gian. Thắc mắc nho nhỏ của các thành viên chỉ được giải đáp sau lần thứ bảy, tám gì đó, cô trợ lý xinh đẹp rời mắt khỏi những chiếc kim đồng hồ trên cổ tay trái, ra tín hiệu dừng ột người trong đội.
Không ai khác ngoài Bảo Long.
“Cậu có thể ra cổng sau ngay bây giờ? Có người cần gặp.”
Những người khác vẫn đang mải mê ở sân tập, ngay cả thầy Quang. Nên gần như chỉ có Hà trên băng ghế chỉ đạo là có thời gian để quan tâm đến tình tiết này.
Đúng là ma xui, quỷ khiến, cũng nhờ có thế, mà lần đầu tiên trong hơn năm năm trời quen biết Long, cô mới thấy gương mặt vốn luôn điềm tĩnh của cậu ta sa sầm xuống. Như mây đen chợt kéo kín bầu trời, vẻ đáng sợ cô chưa bao giờ chứng kiến.

“Nếu như tôi không đi thì sao?” Long lạnh lùng. Toàn bộ gương mặt như đóng băng chỉ có bờ môi là chuyển động.
Ngồi ở vị trí của Hà chỉ có thể thấy được phần lưng của Nguyệt, cô cũng không dám di chuyển vì sợ hai người họ để ý đến mình đang… hóng hớt. Nhưng qua giọng nói Hà cũng có thể đoán được rằng người con gái kia, còn hơn cả bối rối.
“Tôi… tôi chỉ là người đưa tin thôi…” Phản ứng yếu ớt, có chút gì như nài nỉ.
Đoạn hội thoại ngắn ngủi kết thúc ở đó, bởi khi Hà đang dỏng tai nghe phần tiếp theo thì Long đã nhanh chóng tiến đến giá để đồ cạnh hàng ghế cô ngồi, giật phăng một chiếc khăn lạnh được chuẩn bị sẵn để lau mặt qua loa, rồi lầm lì chẳng nói chẳng rằng bước về hướng cuộc hẹn ngoài ý muốn.
Nguyệt còn lại một mình ở ngay vị trí cũ, thở hắt ra như trút bỏ được gánh nặng, quay lại công việc còn dang dở.
Đến nước này, nếu nói Hà không tò mò, tất nhiên là nói dối. Ông trời có lẽ biết thế nên trao cho cô cơ hội. Khi buổi tập kết thúc, mọi người đã ra về hết, thì Hà với chìa khóa phòng thay đồ và nhiệm vụ khóa cửa nhớ như in rằng Bảo Long vẫn chưa hề quay lại lấy đồ, cũng có nghĩa là cậu ta chưa hề về nhà, kể từ khi có hẹn.
Sau khi xua Hải Nam về một cách dễ dàng, cô cho rằng mình sẽ đích thân ngồi đợi ở sân tập. Nhưng năm, mười, mười lăm phút trôi qua. Hà sốt ruột không biết có nên gọi cho Long không, sau cùng quyết định rằng sẽ mang đồ vòng ra sân sau xem tình hình trước đã, dù không chắc rằng ai đó lại nói chuyện cả tiếng đồng hồ chỉ ở cổng trường.
Đó là một quyết định sáng suốt, bởi không cần phải đi đến tận cổng sau, khi đi men sau lưng dãy nhà chính, cô đã nghe vọng ra từ phòng trữ đồ thí nghiệm ở cuối dãy, nơi rất hiếm khi có người lai vãng, âm thanh của một cuộc trò chuyện, trong đó, giọng nói gay gắt chắc chắn là của Bảo Long, đã đẩy nó đến ranh giới của tranh cãi.
“Nếu ông cho rằng tôi vào học ở cái trường rác rưởi này, đồng nghĩa với việc phục tùng ông, thì lầm to rồi!”
“Bác chỉ muốn tốt cho cháu thôi. Bởi vì cháu là đứa có tài, bác không đành lòng để điều đó trở nên lãng phí.” Một giọng đàn ông trung niên điềm đạm.

“Ông lộ bản chất qua lời nói rồi đấy. Có tài? Tức là trong trường hợp ông không nhìn thấy bất cứ tiềm năng nào ở tôi, thì dù tôi có chết đầu đường xó chợ thì cũng không đáng quan tâm? Thật may mắn vì được- cho- là có tài.” Long bật cười. Giọng điệu không ngừng cay đắng.
“Bác không nói như vậy. Cháu lại nghĩ quá xa rồi…” Người đàn ông có phần chững lại. “Bác chỉ muốn tạo cho cháu điều kiện tốt nhất. Giống như…”
“Giống như thằng con ông.”
“Cháu nói linh tinh gì vậy? Không sợ làm đau lòng người lớn sao?”
“Giả tạo.”
“Bác không muốn tranh cãi. Bác cũng không hợp với việc tranh cãi, và bác tin là cháu cũng vậy. Lý trí của cháu đã bị lấn át bởi cảm xúc bồng bột. Bởi cháu còn quá trẻ. Thế nghĩa là, cháu từ chối?”
“Ông đã biết câu trả lời từ trước khi thuyết phục tôi. Và tôi cảnh cáo ông…” Ngưng một lát để tạo cho không gian sự yên lặng tuyệt đối, Long rành mạch. “Đừng lôi những người không liên quan vào giữa chúng ta, thêm một lần nào nữa.”
“Chừng nào còn những đứa trẻ khó bảo, thì ta còn có cách làm riêng của mình.” Nói đoạn, người đàn ông xô ghế đứng dậy, báo hiệu cuộc trò chuyện đến hồi chấm dứt, trong đó tiếng bàn tay nện xuống bàn đầy giận dữ của Long như một dấu chấm hết.
Hà vẫn đứng nguyên tại vị trí cũ, chưa có tâm trạng nào để di chuyển, lòng ngổn ngang cảm xúc. Nhác thấy bóng người trong bộ vest đen vừa xuất hiện ở sân sau và đang hướng về cổng phụ, cô vội núp vào một lùm cây. Đó không phải Long, mà chắc hẳn là người đàn ông mới rồi. Tầm tuổi trung niên đúng như giọng nói nghiêm trang có phần kiểu cách, ông có dáng người cao và đậm, bước đi nhanh nhẹn nhưng vẫn đường hoàng nếu không muốn nói là oai nghiêm. Ông lên một chiếc xe hơi sang trọng đang đậu sẵn bên đường, mà Hà có cảm giác đã nhìn thấy ở đâu rồi…
Nhưng điều đó không quan trọng, cô cần phải gặp Long ngay lúc này, dù có muốn hay không, để trả lại đồ đạc cho cậu. Nhưng trước khi Hà định vòng ra hành lang phía trước dãy phòng học để tìm Long, thì đã giật bắn mình bởi một giọng cộc lốc vang lên ngay sau lưng:
“Đưa đây.”
Hà quay lại, thấy trước mặt mình là một đứa con gái lạ hoắc, nhưng kiểu cách thì quen thuộc vô cùng. Cũng cái gương mặt non choẹt mà trang điểm dày ba lớp đó, cũng màu tóc nhuộm nâu vàng, uốn loăn xoăn đó, cũng váy áo đồng phục được tự may bó sát khoe những đường cong thật giả lẫn lộn đó, cũng móng tay dài ngoằng vẽ vời đính đá đủ kiểu đó, cũng túi xách nhiều phụ kiện đó… Vâng, trường học nào, danh giá hay cặn bã, đều có một vài cô nàng như thế, đều là những bản sao vô tính của “Mai Chi” (nếu độc giả quên rồi thì tác giả xin chú thích, Mai Chi là bạn gái của anh trai của nhân vật nữ chính). Những cô nàng chải chuốt sành điệu, sắc đẹp giả tạo muôn hình muôn vẻ, mà đặc điểm chung nhất là thái độ coi thường những người “không cùng đẳng cấp” biểu hiện rõ trên gương mặt.

À, chính là thái độ này đây. Đừng hỏi tại sao Hà lại thấy ác cảm với đứa con gái trước mặt ngay từ cái nhìn đầu tiên.
“Đưa cái gì?” Nữ chính của chúng ta cũng không vừa. Đừng đòi hỏi lịch sự từ người khác khi chính bạn… bất lịch sự. Hà tâm niệm. Cả bốn năm cấp hai học cùng M-A-I-C-H-I không phải… chỉ để học.
“Đồ của anh Long chứ gì. Còn phải hỏi nữa?” Cô nàng nọ hơi bị dội, nhưng vẫn lên giọng ta đây cứng cỏi.
“Anh Long? Thế EM là cái gì của anh Long? Bạn cùng lớp hả? Hay bạn gái?” Hà không có ý định thân thiện, dù chỉ một Hà. Tất nhiên, cô cũng giữ giọng nói của mình điềm đạm chứ chẳng hề chua ngoa đanh đá.
“Chị lắm chuyện thế nhỉ? Anh Long nhờ tôi đi lấy đồ, đến nơi thì cửa khóa, chạy khắp nơi hỏi han mới tìm được chị đấy! Được chưa? Giờ thì đưa đây.” Đứa con gái hừ giọng, nếu có lông mèo thì nó đã xù lên rồi.
“Chị đưa trực tiếp thì không được hả? Chị là bạn của anh ấy đấy.” Hà… chưa muốn buông tha. Điệu bộ chìa tay của con bé trước mặt khiến cho cô buồn cười, xem ra còn “non” hơn Mai Chi nhiều.
“Trời ạ! Bởi vì tôi sẽ về cùng anh ấy, nên đưa cho tôi thì tiện hơn, hiểu chưa hả?” Mặt hoa da phấn bắt đầu đỏ lên vì tức. “Và hơn tất cả là anh ấy không muốn gặp chị lúc này.”
“Thôi được rồi…” Hà nhượng bộ, chìa túi đồ đạc của Long cho đứa con gái.
Con bé ác nhơn, sau khi đạt được mục đích, ngúng nguẩy bỏ đi được ba bước, còn quay lại nhả bằng được một câu:
“Người đâu mà phiền phức, bảo sao ai cũng ghét!”
Hà không thèm chấp loại ranh con lớp mười. Chỉ hơi thắc mắc vụ “ai cũng ghét”. Ngoài đứa con gái kia, thì còn ai ghét mình? Không phải Bảo Long. Không thể là cậu ấy được. Hà không phải loại nhân vật nữ chính nhạy cảm dở hơi, dễ bị lung lạc, ngồi khóc lóc bởi một vài lời tung hỏa mù của nữ phản diện, nữa là nữ phản diện “ranh con”, nên cô nhanh chóng bỏ qua câu nói “mờ ám” đó. Cô cũng hoàn toàn thông cảm cho việc Bảo Long không muốn gặp mình lúc này, khi tâm trạng của cậu ấy đang không tốt, cũng hoàn toàn chẳng hề ghen tị với đứa con gái cong cớn có lẽ giờ này đang ở bên cậu ấy. Thể loại đó, sống chết gì, cũng không phải là dạng Bảo Long thích. Cô vẫn còn nhớ cái điệu lạnh tanh của Long khi Mai Chi từng xáp đến tán tỉnh cậu.
Điều làm Hà suy nghĩ rất nhiều, suốt cả ngày hôm ấy, cả đêm hôm ấy, choán đầy tâm trí cho đến tận ngày thi hôm sau, đó là câu chuyện giữa Long và người đàn ông nọ. Hà không mấy tò mò về tình tiết cụ thể, về sự thật ẩn giấu đằng sau đoạn hội thoại câu được câu chăng ấy. Nhưng lần đầu tiên trong sáu năm, Hà mới được trông thấy một gương mặt khác của người bạn mà cô cho là thân thiết nhất, người con trai tuyệt vời mà cô đã đem lòng yêu thích đến độ không thể chịu đựng nổi cái suy nghĩ phải rời xa cậu. Đằng sau quyết định có phần vô tình ngày ấy, có lẽ là cả một câu chuyện đau lòng, mà vì nhiều lý do cậu không thể nói ra. Trong lòng cô trào dâng một nỗi buồn thấm thía, chẳng phải vì tượng đài hoàng tử hoàn hảo của thời thơ ấu đã sứt mẻ, mà vì biết rằng mình chẳng thể giúp gì cho những khó khăn mà hoàng tử ấy hiện phải đương đầu.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.