Bạn đang đọc Đơn Phương Không Vô Nghĩa – Chương 61: “Cậu có gì muốn nói với tớ không?”
Đêm hôm đó, cô thao thức nghĩ đến Bảo Long ngồi trên đường biên sân bóng vào lúc cuối ngày. Đầu mệt mỏi gục xuống, hai bàn tay đan vào nhau. Ánh nắng chiều đổ màu rực đỏ trên vai áo sơ mi trắng.
“Tớ cũng có mục tiêu của riêng tớ. Tớ cũng có việc mình muốn làm… Tớ không chạy đi khắp nơi tuyên bố rằng mình không bỏ cuộc, không có nghĩa là nó không quan trọng.”
Ước mơ của cậu là trở thành bác sĩ. Còn mong muốn nhỏ nhoi của tớ, là không phải trông thấy cậu buồn như thế.
…
Ngày ấy họ mười tuổi, bãi giữa sông Hồng vào độ cuối thu, cả một miền bông lau nhuộm trắng. Ba đôi chân trần chạy đuổi nhau trên cỏ…
Nay chỉ còn hai.
Tháng giêng không phải mùa hoa lau nở. Bãi giữa lúc này chỉ còn những tàn tích úa vàng. Gió thổi như muốn thử sức chịu đựng của thân cỏ yếu mềm xơ xác. Tuy vậy, Hà vẫn muốn hẹn Long ra đây, nơi đã in dấu quá nhiều kỷ niệm thời thơ ấu giữa ba người.
Lần đầu tiên Hà gặp Long trong trại hè thiếu nhi ở Phủ Chủ Tịch. Cả hai đã cùng chạy đuổi theo thằng bé kỳ quặc cứ hau háu dán mình vào song sắt hàng rào suốt cả buổi chiều sinh hoạt. Long và Hà, hai đứa trẻ mới có mười tuổi, nhỏ nhoi, non nớt như vậy, dám dắt tay nhau chạy băng qua đường, qua bao ngã tư, con phố. Chúng thà đứt hơi chết, cũng không để mất dấu thằng nhóc láo toét đã giật mất hộp bút chì màu là phần thưởng của Hà trong cuộc thi vẽ tranh.
Thằng nhóc kia giống như con nhái bén. Bộ dạng còm nhom mà chạy nhanh khủng khiếp, nhảy từ chỗ này sang chỗ kia. Nhưng Long và Hà cũng đâu có vừa. Đều là học sinh tiêu biểu không bao giờ vắng mặt trong hội khỏe Phù Đổng.
Qua không biết bao nhiêu đoạn đường mệt nhoài, nhảy không biết bao nhiêu chuyến xe bus. Hiện ra trước mắt họ là cánh đồng cỏ lau màu trắng. Đẹp như một ảo ảnh.
Long và Hà còn đang choáng ngợp, thì từ trong đám bông lau, hộp bút chì màu đã bay thẳng về phía Hà. Long đã rất nhanh tay chụp lấy, đưa trả lại cho cô.
Cùng lúc ấy, “tên trộm” thần kỳ bước ra. Gương mặt lem nhem nhoẻn cười. Mái tóc rối bù.
Thì ra, ngay từ đầu, nó đã không có ý định ăn cắp. Nó chỉ muốn đánh cược. Đây là một trò đỏ đen. Giống như những ván tá lả mà mẹ nó vẫn chơi thâu đêm suốt sáng. Cuối cùng, nó thắng. Phần thưởng là hai người bạn đầu tiên trong đời.
“Và kẻ trộm chính là Phạm Hải Nam.” Minh Hà nhún vai kết luận, khép lại màn hồi tưởng giữa cô và Bảo Long.
Long chỉ cười, vươn tay hái lấy một bông lau vàng úa.
Không rõ là trùng hợp hay duyên phận nó phải thế, lần nào Long và Hà hẹn gặp riêng, họ cũng lấy Hải Nam ra để làm mở bài, trước khi nói vào chuyện chính. Bất chấp việc mở bài chẳng liên quan tí gì đến thân bài.
Có lẽ bởi vì, ba người họ là vậy, mãi mãi không thể tách rời nhau được.
Cả ba đều không phải con nhà khá giả. Trong đó Minh Hà dù có cuộc sống đầy đủ no ấm nhất, vẫn không được thường xuyên đi các khu giải trí, được tham gia những trò chơi tốn kém. Vậy nên, cánh đồng cỏ lau này đã sớm trở thành căn cứ bí mật để ba đứa trẻ tha hồ chạy nhảy. Cũng như lần trước hẹn gặp Long ở trường cũ Đăng Khoa, sáng Chủ Nhật này, Hà cũng đã suy nghĩ, cân nhắc rất nhiều, mới quyết định chọn nơi này…
Để nói với cậu, người con trai mà cô vẫn trước sau như một, yêu quý nhất.
“Tớ biết hết rồi.” Hà quay sang Long, đôi mắt thoáng trở nên long lanh. Cô khó khăn hỏi. “Cậu có gì muốn nói với tớ không?”
“Sau này sẽ có rất nhiều khó khăn. Cậu có đồng ý ở bên cạnh tớ không?” Long ngừng lại sau câu hỏi, như muốn kìm lại cảm xúc, để có thể nhìn sâu hơn vào mắt cô, để có thể nói mạch lạc hơn, cho cô hiểu.
“Bởi vì tớ yêu cậu.”
“Được.” Cô gật đầu. Giọt nước mắt rơi xuống cũng là lúc nụ cười hạnh phúc hiện rõ trên môi.
…
Lúc ấy là giữa trưa, Hải Nam đã qua đêm trong phòng thu ở ngoại ô, giờ này mới đạp xe lóc cóc ra bến bus đi về. Nửa đường lại muốn rẽ qua nơi thân thuộc nhất, tận hưởng một chút không khí yên ả, trong lành.
Vừa dựng xe trên bờ cát, khung cảnh đầu tiên đập vào mắt cậu lại là một đôi nam nữ đang trao nhau nụ hôn, hạnh phúc ngọt ngào như lan tràn ra từng nhánh cây, ngọn cỏ.
Cậu thanh niên giờ đây đã trưởng thành hoàn chỉnh, không còn là “tên nhóc ăn trộm” xấu xí lem nhem ngày nào, nhưng mây đen trong ánh mắt vẫn chưa thể tan đi.
…
Bạn bè cùng lớp đón nhận cái tin Minh Hà và Bảo Long chính thức trở thành một đôi, dĩ nhiên không ầm ĩ quá khích như khi Hà quen Khanh. Bởi vì so với mức độ hoành tráng của “người thừa kế” Vũ Trọng Khanh, thì hoàn cảnh mồ côi tay trắng của Nguyễn Nhật Bảo Long dĩ nhiên không mấy hấp dẫn đối với các nữ sinh con nhà giàu. Tuy vậy, nói qua cũng phải nói lại. Từ ngoại hình đến tài năng, Bảo Long tỏ ra không hề thua kém “tình địch”, tác phong trầm ổn, chín chắn cũng đã sớm biến cậu thành một hình mẫu nam sinh được ngưỡng mộ ngay từ những ngày đầu bước chân vào Gallet.
Vậy cho nên, những ánh nhìn ghen tị, những lời xì xào bàn tán, nói xấu đủ điều, dĩ nhiên là thực đơn ăn sáng không thể thiếu, mỗi khi Hà tay trong tay đến trường cùng Long.
Bạn Minh Hà đã trải qua biết bao sóng gió với ex- boyfriend Vũ Trọng Khanh, đã quá quen với việc bị coi là một đứa con gái lẳng lơ, nhan sắc chẳng có bao nhiêu mà suốt ngày đong đưa trai đẹp, giờ đây hoàn toàn học được cách để ngoài tai mọi lời đơm đặt.
Bởi vì cô đang sống những ngày hạnh phúc bồng bềnh nhất. Không gì có thể san bằng. Khi mối tình đơn phương theo đuổi ròng rã bao năm, rốt cuộc cũng đã đơm hoa kết trái.
Hạnh phúc là một chuyện. Thi đại học là chuyện khác. Học kỳ hai của năm lớp mười hai, mỗi ngày đều trôi nhanh đến đáng sợ.
Những lúc này, Hà lại ghen tị với Khanh và Linh. Khanh đã sớm có một xấp giấy mời học của một loạt trường trong khối Ivy danh giá hàng đầu nước Mỹ. Còn Thủy Linh tối ngày đọc sách văn học bốn thứ tiếng, coi như khỏi thi cũng đậu vào khoa Văn của đại học Gallet.
Sau khi hiểu lầm được hóa giải, hai người họ rốt cuộc đang tận hưởng tối đa những ngày cuối cùng ở bên nhau trước khi Khanh lên máy bay. Vui vui thì kéo vào thư viện. Mà buồn buồn thì trốn học đi chơi. Đằng nào cũng là con trai và con gái của giám đốc học viện, muốn làm gì thì làm, chẳng thầy cô nào buồn truy cứu.
So với những kẻ đầu óc rất không bình thường như trên, thì Minh Hà đầu óc rất bình thường phải trải qua biết bao nhiêu khổ ải.
Thử thách đầu tiên, là yêu nhau chưa được bao lâu, hai người đã phải cố gắng tìm cách… tách ra để tập trung ôn thi. Mới đầu Long và Hà cũng đã định bắt chước một cặp thần tiên nào đó vẫn thường xuyên hẹn hò trong thư viện, tuy nhiên chỉ sau một ngày, họ đều nhận ra điều này đối với người trần mắt thịt là bất khả thi.
Đều là những thanh niên mới lớn, tình cảm trong lòng quá nhiều, nên cứ gần nhau là không thể kìm lại được những tiếp xúc thân mật như ôm, hôn, nắm tay… Mà mỗi lần như vậy là đầu óc hoàn toàn chẳng còn tâm trí đâu để học hành.
Lần đó, Hà đang ngồi trong thư viện liền bị Long ôm chầm lấy từ đằng sau, chưa kịp định thần đã nhận ngay một nụ hôn lên môi. Mặt đỏ bừng, lòng hạnh phúc lâng lâng, nhưng cô nàng vẫn làm bộ bực mình, nhắc nhở.
“Đây là thư viện bao nhiêu người đấy! Cậu không thể đợi được đến lúc tan học à?”
“Không.” Long thản nhiên. “Thông cảm đi. Thành thật mà nói, con trai mà. Khả năng kiềm chế chỉ có giới hạn thôi.”
“Vậy mới thấy, Vũ Trọng Khanh đúng là có một không hai.” Hà bật cười.
Tuy vậy, câu nói của cô lại khiến cho gương mặt Long thoáng biến sắc.
“Cậu ta thử làm như vậy với cái Linh xem…” Cậu âm u nói. “Đừng hòng tớ để yên!”
“Hay quá ha!” Minh Hà nhảy dựng, đứng hẳn lên khỏi ghế, cầm quyển từ điển đập bốp vào vai bạn trai. “Mình đụng con gái nhà người ta thì được! Người khác đụng vào em gái mình, liền không cho. Có ai vô lý như cậu không hả?!”
Rốt cuộc, sau ngày hôm đó, hai người tự thỏa thuận chỉ gặp nhau hai buổi một tuần. Thời gian còn lại hoàn toàn bế quan tỏa cảng để ôn thi.
…
Tình cờ, Long và Hà đến với nhau cũng đúng trong thời điểm rục rịch diễn ra hoạt động prom cuối cấp, được thường niên tổ chức vào cuối tháng ba.
Vào một buổi chiều muộn, hai ngày trước đêm dạ hội, Hải Nam như thường lệ gác lại một vài buổi tập với câu lạc bộ bóng đá để làm nhiệm vụ… chỉ đạo dàn dựng sân khấu. Tay áo sơ mi đã được xắn đến khuỷu, cậu ngồi chênh vênh trên chiếc thang kim loại, đích thân hì hục gắn logo chương trình lên phông nền.
Đúng lúc ấy, một đầu đinh “cấp dưới” le te chạy lại, tay ôm bản danh sách tiết mục văn nghệ.
“Trưởng ban! Ba tiết mục không kịp chuẩn bị, vừa nằng nặc xin rút. Năm nay chúng ta trống nhiều thời gian quá. Khối 12 hầu như không đóng góp cái gì cả, mọi người có vẻ đều bận học.”
Nam thở hắt ra, vứt một mảnh xốp vừa cắt xuống đất. Kỳ thực, mấy hôm nay tâm trạng của cậu quá tệ, nên cũng chẳng có mấy hứng thú giải quyết công việc bao đồng. Nhưng dù sao cũng lỡ lãnh trách nhiệm từ năm ngoái, Nam đành cân nhắc, không biết có nên đích thân biểu diễn một vài tiết mục lấp chỗ. Cậu cũng đã nghĩ đến Mỹ Kim, nhưng con bé đang trong thời gian debut nghiêm ngặt, việc tùy tiện hát live ở sân khấu trường có thể gây ảnh hưởng không tốt.
Đúng lúc ấy, Minh Hà, không biết đã có mặt ở sân khấu theo dõi từ lúc nào, liền ngập ngừng lên tiếng.
“Hay để tớ nhờ Nam Phương xem… Nam Anh nói hôm ấy, lịch diễn của Phương kết thúc vào lúc tám giờ tối. Cậu thử dồn tiết mục piano vào muộn muộn có được không?”
Dẫu sao, đây cũng là một cách để Phương trả tiền nhà cho Nam Anh. Cô đơn giản tính toán. Ngay lúc ấy, Hà hoàn toàn không để ý đến việc Phương là một nghệ sĩ tầm cỡ thế giới, không thể đơn giản nói đến là đến được.
Cô chỉ nghĩ đến việc làm cho Nam vui.
“Tùy, sao cũng được.” Nam hờ hững đáp, rồi quay lại với chiếc logo của mình.
Có lẽ trong cuộc đời mười tám năm của Hà, đây là một trong những khoảnh khắc hụt hẫng nhất.
Cô không phải không biết, Hải Nam thích mình. Riêng chuyện này thì, đến một nửa cái trường này thừa biết, chứ đừng nói là nhân vật chính không đến nỗi ngu ngơ như Minh Hà.
Nhưng Hà có thể làm gì chứ? Người cô thích, đơn giản là Bảo Long. Đã từng là Long, vẫn là Long và sẽ mãi là Long. Có tham lam lắm không, khi bất chấp tất cả, cô vẫn muốn giữ vững tình bạn đối với Nam?
Xét cho cùng, Nam thích Hà theo cách đó, đâu phải lỗi của cô. Cậu ta cứ như vậy cướp mất nụ hôn đầu của cô, cô cũng nhắm mắt bỏ qua, vì không muốn mất đi người bạn đã luôn ở bên mình mọi lúc.
Có một điều mà tác giả biết, Long biết, Nam biết, nhưng Hà không biết. Nguồn gốc sự buồn bực của Nam không đơn giản chỉ là ghen tuông.