Bạn đang đọc Đơn Phương Không Vô Nghĩa – Chương 5: Là cô gái hôm trước, đúng không?
Năm phút trôi qua.
Giờ thì Nam lại là người khó xử. Cô nàng mong manh yếu đuối này hóa ra cũng chẳng vừa. Muốn cho ông anh “hờ hững cũng như không” một bài học. Bình thường, tài xế của gia đình họ cứ đến tầm năm rưỡi chiều là đến đón. Lần này, cô quyết tâm …đi trốn, đến tối mới lẳng lặng quay về “cho anh ấy sợ”.
“Tớ muốn thực hiện chuyện này lâu rồi. Nhưng không biết làm sao. Xe của bác tài xế đậu ngay cổng trường, ló ra là bị phát hiện ngay. Cổng sau thì giờ này đã khóa. Mà ra được rồi thì đi đâu cho đến tối. Từ trước đến giờ tớ chẳng bao giờ được ra ngoài một mình cả… Ở Việt Nam được một năm rưỡi rồi nhưng đường xá vẫn chưa thông thuộc…”
Tôi xin cô. Nam không đội nón. Nếu có đội thì chắc cũng tháo xuống vái vái cô nàng trước mặt. Loại tiểu thư bị cách ly khỏi thế giới bằng những bức tường biệt thự hay khung cửa sổ xe hơi, nay lại muốn sổ lồng. Chưa hết, vấn đề là không ai khác ngoài Nam lại bị nhắm làm… đồng phạm. Cách đây hai năm, cậu cho rằng mình đã nếm đủ rắc rối cho cả một đời người, những ngày tháng sau này hẳn sẽ được bình yên. Suy nghĩ đó xem ra khá ngây thơ rồi.
“Đó không phải là phương án tối ưu đâu.” Nam khổ sở diễn giải. “Bác tài xế gì đó cũng sẽ bị liên lụy. Hơn nữa, cậu không biết đường thì về thế nào chứ. Tớ đưa cậu về để quản gia, bảo vệ, hay đàn em gì gì đó của anh cậu cho vào bao tải đem ra sông Hồng dìm chết hả? Sao cậu không nói chuyện tử tế, đặt vấn đề thẳng thắn với anh cậu có hơn không?”
“Đối với anh ấy, quan trọng chỉ là làm vừa ý ba mà thôi.” Linh chớp mắt ươn ướt, nhìn Nam cầu khẩn.
“Tớ xin cậu đấy, hay là cậu chỉ cần giúp tớ ra khỏi trường mà không cần đi cổng chính thôi, rồi tớ sẽ tự xoay xở. Về bác tài xế thì đừng lo, tớ chỉ cần đứng ra nói thì anh ấy không dám làm gì đâu.”
Nói thì nói vậy. Nam biết thừa là để cô tiểu thư “cá chậu chim lồng” này ở ngoài một mình, lớ ngớ không xảy ra chuyện mới là lạ. Mà cái nhà này đúng là quái dị, con trai còn đang tuổi đi học, rốt cuộc bận công chuyện đến đâu mà bữa cơm gia đình cũng bỏ bê. Công tử nhà giàu, không phá gia chi tử đã là hiếm thấy, có lý gì phải gia nhập thương trường, thực tập học hỏi quá sớm như vậy… Mặc dù biện pháp hơi… tiêu cực. Nhưng nếu nhờ thế mà “đánh động” được thiếu gia nhà kia, thì cũng đáng thử lắm. Xét cho cùng Nam đã từng ở trong hoàn cảnh gần giống với cô gái trước mặt, nên thông cảm phần nào. Nghĩ tới lui một hồi, cậu nhượng bộ.
“Thôi được, tớ sẽ giúp cậu ra ngoài. Không đi xe của nhà cậu. Tuy nhiên cũng không được đến tối mới về. Cậu phải về ngay, tớ sẽ chỉ cho.” Rồi như sợ Linh phản đối, Nam lật đật bổ sung. “Không thấy cậu là bác tài cũng đủ nhặng xị lên rồi, thể nào cũng gọi điện cho ông anh quý hóa, khiến cho anh ta sợ. Vậy thôi, đâu nhất thiết phải để đến tối cho to chuyện.”
“Thế cũng được.” Linh mau mắn gật đầu, vẻ mặt cô tươi lên thấy rõ.
Bị dính vào một chuyện không đâu, Nam ngại muốn chết nhưng đã đâm lao phải theo lao, liền rút điện thoại ra định bảo Hà về trước, rồi mình sẽ mang sách đến trả sau. Nhưng điện thoại hết pin. May-mắn đến thế là cùng. Nhìn đồng hồ thì nửa tiếng đã trôi qua kể từ lúc Nam lên lấy sách. Không thấy Hà lên tìm, nhiều khả năng cô nàng đã giận mà bỏ về trước.
“Thế này không ổn, tớ lên lấy sách hộ bạn, để người ta đợi nửa tiếng rồi, có khi chúng ta phải xuống tìm cậu ấy trước đã.”
“Là cô gái hôm trước, Minh Hà, đúng không?”
“Ừ.”
“Cậu lấy của tớ mà gọi.” Cô chìa ra chiếc Iphone trắng có vỏ hình những phím đàn màu hồng phấn.
Không bắt máy.
Nam thở dài.
“Thôi được rồi, dù sao chúng ta cứ theo kế hoạch, để tối tớ mang đồ trả cô ấy rồi trình bày sau.”
…
“Ôi trời, đã hơn nửa tiếng rồi! Mải nói chuyện với cậu, tớ quên mất Nam, cậu ta làm cái gì trên ấy vậy!” Hà thốt lên khi nhìn đồng hồ trên màn hình di động, cô để ý thấy cuộc gọi nhỡ của một số lạ, nhưng không cho rằng nó liên quan đến sự “mất tích” của Nam.
“Muộn thế rồi sao? Tớ cũng quên mất.” Long thật thà. “Chúng ta có nên lên tìm cậu ấy không?”
“Đi chứ! Sách vở của tớ…” Đang nói dở, đột nhiên Hà lại nhớ cách đây một tiếng, khi Hà nhắc lại chuyện Nam vẫn hay trốn việc dọn dẹp sau khi tập luyện. Người ta chạy trước là để hai người có không gian… Trời ạ! Đừng nói rằng cậu ta xuống tới nơi, thấy Hà và Bảo Long đang ngồi nói chuyện, liền lẳng lặng chuồn về. Nghĩ đến đây Hà đỏ mặt, chớp mắt đã đổi ý.
“Hừm! Tớ bực mình rồi! Chắc lại gặp em nào, đứng tán tỉnh quên thời gian. Cứ về nhà đi, tối nay cậu ta khôn hồn thì phải mang sách vở đến nhà tớ, lúc ấy mới xử lý.”
Thấy gương mặt đang vênh lên bực bội của Hà, Long chỉ cười. Hai người sánh vai nhau băng ngang qua sân trường vắng tanh, điềm nhiên đi lướt qua chiếc xe hơi sang trọng đang đậu trước cổng trường, cho đến khi người tài xế già đang vừa ngó quanh, vừa nhìn đồng hồ.
“Cậu Bảo Long!”
Dường như nhận ra chủ nhân của tiếng gọi, Long quay lại một cách không mấy hào hứng, nhưng khi nhìn thấy nét mặt lo lắng của người tài xế, cậu chủ động hỏi:
“Có chuyện gì vậy?”
“May quá gặp được cậu! Lớp học giờ này mới được về sao? Cậu có thấy cô Linh nhà này không? Tôi đợi hơn hai mươi phút mà chẳng có ai ra khỏi cổng.”
“Tan trường cách đây hơn nửa tiếng rồi. Chưa kể hôm nay chỉ có ba tiết học, còn lại là sinh hoạt CLB không bắt buộc ở lại. Có khi nào cô ấy về trước, hay Khanh đến đón rồi không? Bác gọi điện chưa?” Long đặt vấn đề, bán tín bán nghi.
“Cậu biết tiểu thư nhà này mà, cô bé tự về thế nào được chứ? Mà chính cậu Khanh vì không quay lại trường được nên mới cử tôi đi đón, chẳng thể có chuyện đến trước được. Tôi gọi điện thì cô Linh không bắt máy. Còn cậu Khanh thì thú thật tôi… chưa gọi.” Khi nói ra câu cuối, giọng bác tài xế hơi thấp xuống, có chút lúng túng.
“Để tôi gọi thử xem.” Bảo Long rút di động từ trong cặp sách.
…
“Cậu lại có điện thoại kìa! Cái nhạc chuông gì mà nẫu ruột.” Nam càu nhàu. Điệp vụ hiện tại quá nan giải khiến cậu ta quên cả khách sáo với cô nàng mới quen.
“Kệ đi. Bác tài xế đấy.” Linh trả lời khi mặt xanh như tàu lá, và mồ hôi lấm tấm trên gương mặt. Chẳng là Nam đang tìm cách giúp cô bé… trèo tường ra ngoài. Nhưng với một cô nàng chân yếu tay mềm dưới mức trung bình như Linh thì đây quả là một nhiệm vụ gần như bất khả thi.
Bao quanh học viện là bức tường gạch đỏ kiên cố, dù đối với những học sinh thanh lịch gương mẫu này thì ý tưởng trèo tường trốn học hầu như là không có. Chỗ thấp nhất cũng cao tầm hai mét. Chiều cao của Thủy Linh chỉ là 1m57. Nam lôi ra chiếc bàn cũ trong nhà kho của trường, kê bên cạnh tường, kê cả ghế bên cạnh bàn để Linh trèo lên. Bàn cao chừng 65cm, cộng vào thì Linh đứng kiễng lên bàn cũng chỉ nhỉnh hơn bức tường một cái đầu, trèo ra là chuyện hết sức khó khăn, hơn nữa cô còn mặc váy đồng phục. Nghĩ ngợi một hồi Nam khiêng cả cái ghế đặt lên bàn, rồi bảo Linh đứng cả lên đấy. Lúc này thì chiều cao đã tăng đáng kể, Linh có thể dễ dàng trèo qua bức tường. Nhưng có lẽ vì cao quá nên cô nàng sợ xanh mặt. Chưa kể vấn đề phát sinh, chênh vênh giữa hai bờ tường thì dễ mà xuống mặt đất thế nào mới khó. Có cho vàng cô tiểu thư này cũng không dám nhảy từ độ cao 2m xuống dưới đất.
Đang “gian nan bắt đầu nản” thì Nam nảy ra một ý, cậu nhảy phóc qua bên kia bức tường ra ngoài. Đoạn nhìn lên Linh vẫn đang ngồi sợ sệt trên mép tường, dang hai tay ra:
“Nhảy xuống đi, tớ đỡ.”
“Đỡ thế nào được chứ! Tớ sợ lắm.” Linh run run, lắc đầu.
Nãy giờ đã hơn mười lăm phút. Nam bắt đầu sốt ruột, sẵng giọng:
“Được! Tớ có học võ mà, không chết đâu! Cậu không nhảy thì thôi, đi qua cổng chính mà về với tài xế nhà cậu! Vậy mà lúc nãy nói rõ hăng! Làm mất thời gi… Á!”
Trong chớp mắt, Nam thấy mình ngã xuống, nằm đè lên trên ngực là Linh. Lưng đau điếng.
“Tính giết người à! May mà kịp chống tay, không thì đầu đập xuống đất vỡ nát rồi!” Mãi một lúc Nam mới lóp ngóp ngồi lên được, tiện thể dựng luôn cô bạn vẫn đang nhắm tịt mắt vì sợ dậy. “Cậu có sao không hả?”
“Không sao, ngã vậy mà cậu bảo biết võ.” Linh bấy giờ mới mở mắt ra.
“Lấy người ta làm đệm vậy có sao mới lạ đấy!” Nam nổi cáu. “Ai bảo cậu nhảy đột ngột vậy chứ. Câu trước bảo không dám, câu sau đã nhảy như đúng rồi. Ít nhất cũng phải hô một, hai, ba chứ!”
Linh cúi đầu ra vẻ biết lỗi.
“Tớ sợ làm cậu mất thời gian…” Rồi chợt nhìn thấy cùi chỏ… bê bết máu của Nam, cô hoảng sợ. “Ôi trời! Chảy máu nhiều quá! Làm thế nào đây!”
“Được rồi! Mấy cái vết thương ngoài da vớ vẩn này ăn thua gì. Hồi xưa… Mà thôi, cậu đứng lên đi, định ngồi đè lên tớ đến bao giờ?”
Linh nghe nói thế hốt hoảng đứng dậy, mặt hơi đỏ. Cô chưa bao giờ tiếp xúc với một người con trai gần như vậy.
Cả hai người lúc này người lem nhem đất cát, chưa kể đầu tóc rối bù, giống như… vượt ngục hơn là trèo tường học viện.
“Chúng ta về thôi, nhà cậu ở đâu?”
Hai anh em Thủy Linh sống trong một căn penthouse tầng mười hai thuộc khu chung cư cao cấp Bảo Kim nằm khá xa trường. Khu chung cư này mới xây cách đây mười năm cũng nhờ nguồn vốn đầu tư của đại gia họ Vũ, tức là bố mẹ hai người. Một khu chung cư lộng lẫy xa hoa, tọa lạc trên một mặt bằng rộng rãi bao gồm cả vườn tược, sân golf… chủ yếu dành cho những nhân vật quan trọng trong xã hội, hoặc người giàu đổ vách nhưng đơn thân và không có nhu cầu ở biệt thự trống trải.
Thoạt tiên Nam định gọi taxi cho Linh, nhưng cả hai đều không có đủ tiền. Linh tuy là tiểu thư, nhưng chính vì quá đầy đủ mà cô hoàn toàn không có nhu cầu chi tiêu. Thẻ tín dụng đứng tên mẹ thì anh trai giữ. Ban đầu cô cũng được ột cái, nhưng Linh chủ động từ chối vì không nghĩ sẽ dùng đến.
Thế nên cậu dẫn cô ra bến xe bus. Tra bảng một hồi, may phước có một xe dừng trước khu chung cư quý phái của họ, dù những người đã sống ở nơi đó thì chẳng bao giờ có chuyện đi bus. Nhưng vấn đề là không có xe chạy thẳng, phải đổi một lần ở bến Minh Tiến. Nơi này gần trường đại học, đang giờ cao điểm xe bỏ bến là chuyện như cơm bữa. Loại sống trong lồng kính như cô Linh này làm sao hình dung nổi xe bus ở Việt Nam, vớ vẩn đứng lớ ngớ đến tối cũng không về được đến nhà. Chưa kể chuyện chen chúc, sàm sỡ…
Không yên tâm để cho Linh đi một mình, Nam tặc lưỡi đi cùng. Tính ra lộ trình đi xe giờ cao điểm đến nhà Linh cũng phải mất chừng ba mươi phút, nhiêu đó là đủ “đánh động” rồi.
Băng qua nhiều… sóng gió, lúc này chiếc xe 121 cách khu chung cư Bảo Kim chỉ chừng một cây số. Ở trên xe đoạn gần Minh Tiến, đông đúc hỗn loạn, cô nàng suýt bị một anh già “vô tình động chạm”. May mà chưa kịp xảy ra Nam đã vặn tay hắn ta cảnh cáo. Cũng trở thành một cảnh tượng đáng chú ý trên xe. Gần đến nơi dù mặt tái mét vì không quen sự chen chúc ngả nghiêng trên bus, có lúc còn phải đứng…, Linh vẫn tỏ thái độ biết ơn Nam ra mặt.
“Thôi, thế là hết trách nhiệm nhé. Vụ đá bóng vào mặt coi như xí xóa luôn nhé. Đã trèo tường trăm lần, đi bus cả ngàn lần, chỉ đến hôm nay mới lắm chuyện thót tim.” Nam làm bộ vuốt vuốt ngực.
“Vậy là sau này tớ không gặp được cậu nữa sao?” Linh ngồi nhỏ thó trên ghế xe, mắt ngước nhìn Nam đang đứng, nếu có tai thỏ thì chắc đã cụp luôn xuống rồi.
“Gặp thì gặp, miễn là cậu đừng có nghĩ ra mấy trò kinh dị như hôm nay rồi lôi tớ vào là được.” Nam thấy vậy động lòng.
Nghe vậy, mặt Linh mới tươi lên một chút. Xe đã tiến đến rất gần bến. Linh rút điện thoại xin số của Nam, cậu cũng vui vẻ đọc. Khi chiếc bus 121 đỗ ngay bên lề đường, đối diện chung cư Bảo Kim, Linh xuống một mình. Chưa quay vào ngay mà đứng ngóng theo đến khi xe chuyển bánh. Lần đầu tiên từ khi gặp gỡ, Nam thấy cô bé cười, nụ cười tươi tắn, hiền lành, xinh đẹp khác hẳn vẻ yếu ớt bệnh tật, hay gương mặt u ám lúc chiều.
Trời đã sẩm tối. Bấy giờ Linh mới nhận ra chiếc BMW màu đen của nhà cô đỗ ngay sát lề đường khi chung cư tự bao giờ. Cô lẳng lặng sang đường. Người có vẻ đã chứng kiến toàn bộ cảnh tượng chia tay vừa rồi, mở cửa sau xe bước ra. Khi tiếng cửa xe đóng sập vang lên, người con trai đã đứng đối diện cô. Tóc nâu, mắt xám. Cậu đưa tay lấy xuống một cọng cỏ có lẽ đã bám trên tóc Linh từ lúc cô nhảy tường bị ngã, đến bây giờ.
“Em vừa lòng chưa?” Lạnh nhạt.
Nụ cười của cô gái tắt ngấm.
…
Rành mạch ra mà nói thì sóng gió ngày hôm ấy của Phạm Hải Nam chưa phải đến đó là hết, cậu còn phải trải qua thử thách đem sách trả cho Hà và đưa ra một lời giải thích cho sự chậm trễ đến độ ngớ ngẩn vừa rồi. Nhưng một cách đáng ngạc nhiên là Hà có vẻ không muốn gây khó dễ cho Nam, cô thậm chí không buồn nghe giải thích, chỉ nói một câu khó hiểu “lo cái thân cậu đi, đừng lo chuyện bao đồng”, khiến cho Nam có hơi chột dạ “không lẽ cô nàng biết?”.
—
@Về cái tên trường, tớ không phải người sính ngoại gì, nhưng do nhà đầu tư- sáng lập là Việt kiều nên đặt nghe cho có vẻ thôi. Roger & Gallet là một loại nước hoa tớ dùng. Gallet là một cái tên Pháp cũng rất thích hợp với gia đình ông Trường Thịnh là Việt kiều Pháp, vợ ông là bà Lưu Thủy có một phần tư dòng máu Pháp.